Best friend or lover - Chương 21
Chap 21.
” Em không yêu anh. Chúng ta trở về vị trí cũ. Bạn thân chứ không phải là người tình.”
Bà Ngọc sửng sốt khi nghe lại cuộc nói chuyện của nó và hắn. Nhỏ cầm USB lên và nhấn nút off.
“ Chuyện là vậy đó má. Má cho Long ra ngoài đi, đừng nhốt nó trong phòng nữa. Dù gì thì vài hôm nữa Lâm cũng đã đi rồi. Coi như má cho tụi con bên nhau vài ngày cuối đi má.” Nhỏ năn nỉ.
“ Không đựoc đâu Phụng à. Khó khăn lắm Lâm mới chịu từ bỏ, giờ mà cho thằng Long ra ngoài nó tỉ tê với thằng bé, biết đâu Lâm đổi ý thì sao?”
“ Chứ má nhốt Long lại tới khi thả ra thì má nghĩ nó có về Tiền Giang tìm Lâm không? Má cũng biết Long cứng đầu mà. Theo con thấy Lâm đã nói cứng như thế rồi thì sẽ không thay đổi đâu. Má cho Long ra ngoài, Long năn nỉ không được thì tự nó bỏ thôi. Chứ má càng ép thì nó càng chống.”
“….” thấy bà Ngọc cũng đã xìu xìu nhỏ tiếp tục.
“ Con hứa với má sẽ coi chừng tụi nó, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Nha máaaa!”
Thấy nhỏ năn nỉ quá với lại đã nhốt đứa con quý tử trong nhà nhiều ngày cũng tội nên bà Ngọc đồng ý. Thế là hắn được tại ngoại, tiếp tục công cuộc chứng minh còn dở dang với nó.
=Flashback=
“ Chị cầm cái USB này đi thuyết phục mẹ em thả anh hai em ra. Trong đó có thu lại cuộc nói chuyện của anh hai em với anh Lâm hôm qua đó. Dù em không muốn gia đình em bị người ta đàm tiếu nhưng em cũng không muốn nhìn thấy ba người như thế. Có thuyết phục được anh Lâm ở lại hay không thì tuỳ thuộc vào anh em. Em chỉ giúp bao nhiêu đó thôi.”
“ Hôm qua, em qua nhà chị để làm cái này hả?”
“ Uh. Khi chị nói cho hai người họ gặp nhau. Em cũng lờ mờ đoán đựoc là mọi chuyện sẽ thế này rồi. Nên em qua đặt USB để thu lại. Tất nhiên trong đó đã xoá những cái cần xoá và thêm vào những cái cần thêm. Có thuyết phục được mẹ em hay không thì nhờ vào chị.”
“ Cám ơn em . Chị sẽ cố.”
= End Flashback=
Nó tránh mặt hắn gần như tuyệt đối. Từ ngày hắn đựoc thả ra, hắn chưa nói được gì với nó cho ra hồn cả, nó cứ viện cớ này nọ rồi tìm cách trốn. Dường như lần này nó rất kiên quyết. Nhỏ cảm thấy lo lắng vì ngày bộ ba tan rã đã rất gần.
Rồi ngày ba mẹ nó về cũng đã đến. Nhỏ biết là mình không còn bất cứ cơ hội nào nữa. Những hy vọng cuối cùng của nhỏ cũng đã tan biến hết rồi. Ông Tâm, Bà Lệ về, dẫn theo một cô gái rất xinh. Dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn, lông mi cong vút, điểm trên làn da trắng. Nhưng nhỏ thấy cô gái đó có gì đó xanh xao, nhợt nhạt. Cô gái ấy tên Quê- một cái tên rất mộc mạc. Nó và Quê rất xứng đôi, đi bên cạnh Quê nó ra dáng đàn ông hẳn.
Nhỏ ngạc nhiên vì nó tỏ ra rất thân thiết với Quê. Nó dẫn Quê đi thăm thú khắp Mộc Hoá. Không chỉ có thế, nó còn dẫn Quê qua tới tận Campuchia- điều mà nó chưa hề làm trước đây. Nó hay bảo Campuchia rất nóng nên nó không thích qua. Thật vậy, vương quốc Campuchia và Mộc Hoá chỉ cách nhau có 1 con sông rộng 6m nhưng khí hậu khác hẳn. bờ bên đây gió mát nhẹ, còn bờ bên kia nắng hóc cháy da người.
Hắn vẫn lẽo đẽo đi theo nó. Nhỏ cũng đi cùng để thực hiện lời hứa ‘canh chừng’ với bà Ngọc. Với lại nếu nhỏ không đi thì bà Ngọc còn lâu mới cho hắn đi với nó. Nhỏ thấy ánh mắt hắn buồn buồn nhìn nó khi nó tỏ ra quá ân cần với Quê. Hắn đang ghen nhưng cố kiềm không nói ra vì nó đã chia tay với hắn thì hắn lấy tư cách gì mà nói.
“ Vậy sắp tới Lâm sẽ ở nhà Quê hả?”
Nhỏ hỏi khi cả đám đã yên vị ở bàn số 1 của Hương Tràm. Hôm nay, trời oi bức nên đi chơi được một chút thì cả đám tụi nó quyết định vào quán nghỉ chân.
“ Dạ. Vì nhà em và nhà anh Lâm có quan hệ họ hàng.”
“ Hai người là bà con.” Hắn mừng rỡ hỏi lại.
“ Nếu nói là bà con thì cũng không đúng. Vì cậu em lấy chị gái con của bác anh Lâm. Nhưng gia đình em và gia đình anh Lâm thân nhau lắm. Trước kia tụi em còn là hàng xóm, nói tụi em là bạn ‘thanh mai trúc mã’ thì đúng hơn.” Nói tới đây Quê thở dốc, sức khoẻ của cô bé rất kém.
“Đừng nói nữa. Em đang mệt mà.”
Nó lên tiếng rồi vuốt lưng, đưa thuốc cho Quê uống. Hắn lại trở về bộ dạng bực dọc ban đầu. Không khí yên lặng một cách đáng sợ. Nhỏ thở dài ngứơc lên nhìn … mây bay. Hắn chỉ nhìn nó, còn nó thì lo chăm sóc cho Quê.
“ Em rất ngạc nhiên vì anh Lâm có vẻ cởi mở hơn trước nhiều. Trước kia ảnh trầm lắm không đựơc như giờ đâu.”
“ Chị cũng bất ngờ vì Lâm lại có cô bạn xinh như thế. Chẳng bù cho chị. Haizzzz. Mà em và Lâm lúc trước thân lắm hả?” Nhỏ dò xét.
Quê thoáng đỏ mặt, cười với nhỏ. “ Tại sức khoẻ em không tốt, còn anh Lâm thì xinh như con gái vì thế hai đứa mới hay bị người ta ghẹo. Từ hồi ảnh đánh đám đó xong không chơi với tụi nó nữa chỉ chơi với mình em thôi. Nên tụi em thân nhau lắm.”
Nó nhìn hắn e ngại. Mặt hắn xám xịt. Nhỏ biết là mình đã hỏi câu không nên hỏi, nên không nói gì nữa.
“ Anh Lâm còn hứa lớn lên sẽ lấy em nữa kìa. Phải không anh?” Quê vô tư nắm lấy tay nó hỏi.
Hắn nhìn nó, mong nó sẽ lắc đầu hoặc là nói không có. Nhưng nó gỡ tay Quê ra và véo vào má Quê.
“Ừ. Anh có hứa.”
Hắn đứng dậy, bước ra khỏi quán và không nói một lời. Nhỏ ngạc nhiên không hiểu sao hắn lại phản ứng nhẹ đến thế, không giống như hắn thường ngày chút nào. Nhỏ cũng kéo ghế.
“ Rồi mày sẽ hối hận Lâm ạ. Tao sẽ chứng minh cho mày thấy việc mày làm hôm nay đã sai. Mày đừng tưởng tao không biết mày đang nghĩ gì.” Nói xong nhỏ chạy theo hắn.
Nó bần thần nhìn theo cho đến khi dáng hai người khuất hẳn. Một lần nữa nước mắt nó lại chảy dài. Nó gục đầu vào vai Quê khóc.
“ Anh đang hối hận đúng không Lâm?” Quê vỗ về nó. “ Anh có muốn tiếp tục không?”
Gật đầu.
“ Em không sống được bao lâu nữa nên em muốn mọi người em yêu quí hạnh phúc. Anh Lâm à! Sai một li đi một dặm đó. Anh chắc chắn rằng mình sẽ đi hết con đường này chứ.”
“ Anh không biết. Anh chỉ muốn tốt cho Long thôi.” Nó vẫn tiếp tục khóc.
“ Em hiểu. Em hiểu mà. Về Tiền Giang, anh em ta lại tiếp tục diễn vai này nữa nhé. Mình đang đóng vai phản diện đó anh ạ?” Quê cười buồn.
*****
Tối hôm đó, nó và Quê hôn nhau trước cổng nhà. Hắn từ ban công phòng mình nhìn xuống, không nói gì rồi bỏ vào phòng. Nó ngước nhìn lên.
“ Xong rồi. Tất cả đã kết thúc.” Rồi nó lại khóc.
****
Từ hôm đó, hắn không đi theo nó nữa mà chỉ ở nhà. Hắn ngoan ngoãn đến lạ. Nỗi sợ mơ hồ trỗi lên trong lòng nhỏ. Hắn đang thay đổi. Rồi hắn cũng như nhỏ nhìn đời bằng phân nửa sự thật. Nhỏ không muốn. Chỉ mình nhỏ được phép như thế thôi chứ nó và hắn thì không được.
“ Long à. Mày đang làm gì thế? Lâm sắp đi rồi. Mày không muốn giữ nó lại sao?”
“ Tao chán rồi. Không muốn nữa. Ai muốn đi thì cứ đi. Giữ lại làm gì?” Hắn trả lời nhỏ giọng nhẹ tênh.
Nhỏ điên tiết. “ Mày tưởng mấy lời nó nói trên Hương Tràm là thật hả? Nó chỉ làm vậy cho mày nản mà bỏ thôi. Đồ ngu.” Nhỏ hét lớn.
“ Tao cũng muốn không tin lắm. Nhưng tao đã tận mắt chứng kiến Lâm hôn Quê, Không chỉ một lần mà là ba lần, ba lần lận đấy. Còn thái độ ân cần của Lâm nữa. Xưa nay Lâm chưa hề đối xử với tao như thế. Mày nghĩ tao có tin không?” Hắn hét lớn đáp trả.
“….. Chuyện không như mày nghĩ đâu. Đôi khi con mắt cũng đánh lừa chủ nó mà.” nhỏ nhẹ giọng.
“Bỏ đi. Là thật cũng được, giả cũng được. Tao mệt lắm rồi, không trụ nổi nữa. Chỉ một mình tao níu kéo cũng không được gì. Làm theo ý Lâm vậy.”
Nhỏ lại khóc. Cuộc tình này đâu phải của nhỏ, nhỏ khóc làm gì? Vậy mà khi có chuyện nhỏ lại khóc suốt. Hắn đến bên nhỏ, kéo nhỏ vào lòng.
“ Không còn Lâm thì vẫn còn tao. Đừng khóc nữa. Cứ xem như 7 năm qua tụi mình nằm mơ đi. Tỉnh dậy sẽ quên hết. Từ nay chỉ còn tao và mày thôi, tao sẽ làm chỗ dựa cho mày.”
Nhỏ vùi đầu vào vai hắn nức nở. “ Tao đã thử tất cả rồi. Tao đã cố gắng hết mức có thể rồi mà vẫn không giữ lại được gì hết. Tại sao vậy hả Long? Tại sao những thứ tao cố gìn giữ đều không giữ lại được gì hết. Tao đã làm sai gì đâu.”
“ Số trời đã định là thế. Không chống lại được Lan à.”
Nghe hắn gọi mình là Lan. Nhỏ giật mình ngước lên. Hắn đang khóc, đã rất lâu rồi nhỏ không nhìn thấy hắn khóc. Tình yêu làm con người ta mềm yếu đến thế sao? Một Long cứng cỏi của nhỏ lại thành ra thế này sao?
Nghe tiếng cười khúc khích ngoài sân, vén màn lên, nhìn xuống. Là nó đang đùa với Quê, trông nó rất vui. Hắn lặng lẽ buông màn xuống.
“ Vậy là đủ rồi.”
Nhỏ biết nó đang cười nhưng lòng nó lại khóc. Nhỏ không biết phải nói sao cho hắn hiểu vì cái ‘sự thật’ đang ở trước mắt hắn. Nếu nhỏ có nói ra thì nó cũng phủ nhận. Hai đứa kia đã bỏ rồi. Một mình nhỏ không đủ sức kéo lại. Thôi thì đành buông xuôi theo số phận vậy. Cả 3 người đều đã từ bỏ.
****
Ngày nó đi, hắn không hề ra đưa tiễn mà chỉ đứng trên ban công quan sát. Nó giao chìa khoá phòng nó cho nhỏ bảo rằng: “ Khi nào ba mày về thì sang phòng tao mà ngủ.”
Đến phút cuối cùng, nó mới ngước lên nhìn hắn, vẫy tay chào. Hắn cũng đáp lại bằng cái vẫy tay hờ hững. Có phải đó là lời chào của một cuộc tình?
Khi xe lăn bánh, nó ghé sát vào tai nhỏ thì thầm điều gì đó, rồi hôn vào má nhỏ tạm biệt. Xe chạy rồi chỉ còn nhỏ đứng đó lặng lẽ khóc, nước mắt chảy không ngừng.
‘Tao xin lỗi’. Chỉ ba từ thôi mà khiến lòng nhỏ đau tê tái.
“Xin lỗi để được gì? Mày làm ơn đừng xin lỗi tao. Mày không nợ tao gì cả. Mày đã cho tao quá nhiều rồi mà tao chưa làm được gì cho mày hết. Mày hãy tự xin lỗi chính bản thân mày và thằng Long kìa. Trong cuộc tình này, mày nợ nó nhiều lắm.”
Hắn đi xuống kéo nhỏ vào nhà.
“ Kết thúc rồi. Vào nhà thôi. Mày đứng đây coi chừng cảm nắng bây giờ.”
Hai từ kết thúc được hắn thốt ra nhẹ như gió thổi. Cuộc tình này đối với hắn cũng thế sao? Nó bước ra khỏi cuộc đời nhỏ và hắn cứ như một cơn mơ, nhẹ nhàng nhưng buồn bã.
****
Hắn gom hết những gì có liên quan tới nó bỏ vào ngăn tủ trước kia khoá bằng mật mã, nay thay bằng ổ khoá thường to đùng và giao chìa cho nhỏ giữ. Hắn bảo:
“ Nhỏ đã đem nó đến cho hắn và bây giờ hắn trả nó lại cho nhỏ.”
Nhỏ không nói gì, chỉ cười rồi cầm chìa khoá. Được vài bữa, uống rượu say thì hắn đòi lại, để rồi sáng hôm sau chiếc chìa khoá ấy lại nằm trên bàn của nhỏ. Điệp khúc ấy cứ lặp đi lặp lại nhiều lần. Mỗi lần như thế tim nhỏ lại đau. Nhỏ xót xa khi nhìn thấy hắn đang tự đày đọa mình, và nhỏ nhớ tới nó. Hắn, nó, nhỏ không có tội gì cả sao lại phải chịu khổ như thế?
Nhung từ đó cũng ít nói hẳn. Có lẽ con bé đang tự dằn vặt mình khi không chịu giúp anh nó để anh nó thành ra thế. Mẹ và ba hắn lắc đầu ngán ngẩm khi thấy đứa con quý tử của mình thay đổi từng ngày. Nhà nó thì buồn ảm đạm. Hiên tại, chỉ còn cặp vợ chồng già sống với nhau, nhà không có tiếng cười thiếu sức sống hẳn.
Nhỏ đã kể hết những việc ông Công từng làm với nhỏ cho bà Hà nghe. Bà Hà đã khóc rất nhiều khi bà chỉ quan tâm tới công viêc mà không để ý tới nhỏ. Cả chuyện lớn như thế mà bà cũng không biết. Nhỏ chỉ lắc đầu.
“ Không sao đâu mẹ, dù gì chuyện cũng qua lâu lắm rồi. Con cũng gần như đã quên. Con nói ra là để mẹ quyết định với ông ấy. Mẹ không cần vì con mà tiếp tục nấn ná với ông ta nữa. Con thấy mẹ và chú Khách rất hợp.”
Bà Hà ngạc nhiên vì cách nói chuyện của nhỏ. Nhỏ bây giờ đã chín chắn, hiểu chuyện rồi chứ không còn thơ dại như bà đã nghĩ.
“Mẹ cứ làm những gì mà mẹ cho là đúng. Con luôn ủng hộ mọi quyết định của mẹ.”
Thế là ba mẹ nhỏ ly dị. Ngày ra toà, nhỏ không khóc. Nứơc mắt đã chảy quá nhiều rồi, nhỏ không muốn nó lại tiếp tục chảy vì những thứ vô bổ. Ông Công nhìn nhỏ với ánh mắt thiết tha như muốn cầu xin điều gì đó. Nhỏ xoay người đi hướng khác, không nhìn vào ánh mắt đó. Nhỏ không muốn ý chí sắt đá của nhỏ bị lung lay. Nói nhỏ ích kỉ cũng được, tàn nhẫn cũng được, bất hiếu cũng được,….nhỏ không muốn giữ lại gì nữa. Mệt mỏi lắm rồi. Chiếc chìa khoá phòng nó cũng đã không cần dùng đến nữa.
Bánh xe vận mệnh cứ tiếp tục xoay chuyển buộc con người trong đó phải tuân theo số phận.