Best friend or lover - Chương 19
Chap 19.
Không cần biết chuyện gì đang xảy ra chỉ biết là có liên quan tới nhỏ. Không chần chừ, Lãm phóng lên xe hướng về phía Núi Đất.
Núi Đất –phần đất rộng có thể nói là nơi đẹp nhất Mộc Hóa. Ai đã một lần bước chân về đây mà không vào Núi Đất xem như là một mất mát. 2/3 diện tích đất là một khoảng hồ rộng. Chính giữa hồ là 2 quả núi bằng đá và đất được đắp lên sừng sững. Xung quanh núi có trồng rất nhiều cây cổ thụ nên bóng mát luôn bao phủ. Chân núi là phần đất bằng dành cho việc đi dạo. Muốn qua núi phải thông qua một cây cầu bằng đá, giữa 2 ngọn núi lại có một cây cầu treo khác. Giữa hồ phía bên kia là một căn nhà đá, được thiết kế theo phong cách Trung Quốc cổ. Lòng hồ trồng sen trắng và hồng , một sự kết hợp giữa vẻ đẹp thanh khiết và kiêu sa, cổ xưa và hiện đại, tự nhiên và nhân tạo làm cho Núi Đất mang dáng vẻ riêng mà không nơi nào có được.
Trước kia , Núi đất thuộc quyền sở hữu của một tay buôn nào đó nhưng người ấy làm ăn thua lỗ nên bị tịch biên tài sản, phần đất này giao lại cho sở địa chính. Khi huyện có công văn lên thành thị xã thì khu này hiện tại vẫn để đó, chờ nâng cấp nên nó được giao cho một số nhà hoạt động kinh doanh. Rồi một số chuyện lùm xùm như: thu giá vé vào cổng, mấy vụ thanh toán theo kiểu xã hội đen, nhiều người tự tử ( chắc là muốn chết nơi đẹp),…. Nên hiện giờ Núi Đất rất vắng người chứ không còn đông đúc như thời vàng son của nó. Chỉ duy nhất có một hộ kinh doanh. Nghe nói người đó là cháu gái của nhà buôn trước kia, cô cố bám trụ lại thiên đường mà ông nội mình đã đầu tư vào.
Khi tới nơi , điều Lãm thấy là gương mặt giận dữ của nhỏ, môi mím chặt lại. Phía sau nhỏ có rất nhiều người giống như dân ‘anh chị’ hùng hổ như muốn giết chết cô gái ngồi đối diện.
“ Lan! Bình tĩnh lại đi. Đừng làm thế.” Lãm lao tới ngăn chặn cái phất tay ra hiệu cho đám phía sau ‘giải quyết’ cô gái kia.
****
“ Sao hôm nay Lan có nhã hứng rủ Diễm lên đây thế. Ban đầu Diễm còn tưởng Lan gọi Diễm lên Hương Tràm chứ.” Diễm cười tươi khi vừa bước vào quán.
“Ở đây vắng người mới dễ nói chuyện.” Nhỏ trả lời với giọng lạnh tanh. Quăng xấp hình trước mặt Diễm, nhỏ nheo mắt lại.” Có phải Diễm đã đưa cho các bác hai bên nhà xấp hình này không? NÓI”. Nhỏ đập bàn gây ra tiếng động lớn làm Diễm giật nẩy mình.
“ Là Diễm đưa đó. Lan biết chuyện mà giấu. Diễm thấy bất bình nên phải nói thôi.”
“ Ai mướn cô ăn cơm nhà mà đi hóng chuyện người ta thế hả? Cô không có chuyện gì làm thì đi kiếm mấy thằng dở hơi nào đó mà hẹn hò đi. Sao lại hại tụi nó?” Nhỏ gần như mất kiểm soát, cố gắng nắm chặt tay lại để kìm chế.
“ Diễm không hại Lâm. Đồng tính là sai. Diễm chỉ muốn tốt cho Lâm thôi.” Diễm bướng bỉnh cãi lại.
‘BỐP’. Một tiếng nổ rất kêu, sau đó là 5 ngón tay xinh xắn của nhỏ in toàn vẹn lên gương mặt xinh xắn không kém của Diễm.
“ Đồng tính thì sao? Đồng tính thì tụi nó ăn hết từ đường nhà mày hả. Giờ mày vừa lòng chưa? Thằng Long bị nhốt, thằng Lâm bị chuyển đi. Mày nghĩ mày có cơ hội à? Nằm mơ đi.”
“ Lâm bị chuyển đi thật sao?” Như không tin lời nhỏ nói, Diễm cố hỏi lại.
“ Đồ ngu. Mày làm gì có cơ hội mà phải làm thế. Không có thằng Long thì vẫn còn tao kia mà .”
“ Đủ rồi nha. Từ nãy giờ Diễm nhịn lắm rồi, Lan đừng có quá đáng như vậy chứ ! Phải. Diễm làm hết đó. Vậy thì sao? Đồng tính là ghê tởm. Diễm không muốn người mình thích….”
Chưa nói xong, Diễm đã bị nhỏ tạt thẳng ly nước vô người.
“ Mày thích nó thôi chứ nó có thích mày đâu. Mày liệu hồn đi. Mày mà đem đám hình này đi phát tán thì đừng trách tao.” Nhỏ vẫy tay ra hiệu, Không biết từ đâu người mấy người mặt dữ tợn hùng hổ ra đứng phía sau nhỏ.
“ Lan làm gì vậy. Tôi… sẽ báo công an tố cáo Lan đó.”
“ Yên tâm. Lúc đó mày vô bệnh viện rồi thì không có thời gian quan tâm tới mấy việc còn lại đâu.”nhỏ phất tay.
“ Lan! Bình tĩnh lại đi. Đừng làm thế.” Lãm lao tới kéo nhỏ lại.
Nhìn một lượt, Lãm nhận ra đó là đàn em của Nhị. “ Mọi người bình tĩnh . Mình có quen biết với Nhị. Để chuyện này mình giải quyết . Được không?”
Mấy người đó nhận ra Lãm nên cũng nghe lời bước xuống. Nhỏ liếc Diễm như muốn phóng ra lửa, giằng tay ra khỏi tay Lãm, ngồi xuống. Diễm run lên vì sợ.
“ Chuyện gì vậy Lan?”
“ Không liên quan tới Lãm. Lãm tới đây làm gì?”
Lãm ấm ức nhìn nhỏ rồi nhìn sang Diễm như muốn hỏi xem là có chuyện gì thì thấy xấp hình trên bàn. ‘Thì ra là thế, chuyện bị lộ rồi. Lan giận dữ như vậy thì chắc là Diễm đã nói ra cho các bác biết rồi.”
“ Thôi Lan bỏ qua cho Diễm đi. Làm thế thì cũng được gì đâu.”
“ Lãm không biết gì hết. Mất tất cả rồi. Mất hết thật rồi.” Nhỏ khóc. “ Tất cả chỉ tại nó.” Nhỏ chỉ tay về phía Diễm.
“ Diễm về đi.” Lãm nhìn Diễm.
Mừng như mở cờ trong bụng, Diễm đứng dậy bước đi nhưng đám người kia chặn lại. Nhỏ đứng dậy, mặt toàn sát khí. Nhỏ gằn từng tiếng.
“ Mày nên nhớ. Nếu mấy tấm hình này bị phát tán đi đâu đó hay có bất kì ai biết được chuyện này thì không những mày mà cả gia đình mày đều chịu chung cảnh. Đừng có tưởng tao hù suông. Một hai cái xương sườn đối với tao không là gì cả.”
Diễm run rẩy “ Nhưng ba Diễm đã đem hình qua nhà anh Sơn rồi.”
“ CÁI GÌ?” Mắt nhỏ bắt đầu nổi lên những đường gân máu.
“ Sáng hôm qua… có lẽ nhà anh Sơn đã biết rồi. Diễm… Không biết là sẽ trở nên như thế. Lan … bỏ .. qua cho Diễm đi…” Diễm nói lắp bắp trong sợ hãi.
“ Ba mày còn muốn gì ở anh Qui nữa. Bao nhiêu năm qua ổng ‘ ăn’ như thế vẫn còn cảm thấy chưa đủ sao? Mày và ông ta điều ngu, đê tiện như nhau.” Vừa nói nhỏ vung lên táng vào bên má còn lại của Diễm.
“ Lan !”
Lãm chộp tay nhỏ lại trước khi nhỏ thực hiện cái tát đó. Nhỏ nhìn Lãm với ánh mắt thù địch. Lãm cảm thấy hụt hẫng. Đây không phải là Lan mà Lãm vẫn thường đeo đuổi. Có cái gì đó rất khác không như thái độ thường ngày. Lan bây giờ cứ như con thú hoang đang lên cơn điên vậy.
“ Biến cho khuất mắt tao, trước khi tao đổi ý. CÚT.”
Chỉ chờ có thế, Diễm chạy như bay ra khỏi chỗ đó mà không dám quay đầu lại.
“ Buông tôi ra.”
“ Lan khác quá.”
“ Sao? Vỡ mộng rồi đúng không? Chuyện bị lộ rồi tôi cũng không cần phải ngày qua ngày giả vờ làm người yêu của Lãm nữa. Chuyện chúng ta chấm dứt tại đây luôn đi.”
Tai Lãm như ù đi khi nghe nhỏ nói câu đó. “Lan đang nói gì vậy? Không lẽ bao nhiêu lâu nay Lan chịu bên cạnh Lãm chỉ vì lý do đó thôi sao?”
“ Chứ Lãm muốn sao? Tôi chỉ đang bảo vệ những thứ mình muốn thôi. Giờ tất cả đã kết thúc rồi thì cho nó kết thúc luôn đi. Lãm làm ơn đừng có ám tôi nữa. Lãm phiền lắm. Lãm có biết tôi thấy khó chịu như thế nào khi bị Lãm bám theo không?”
“ Hôm nay Lan bị làm sao vậy. Lan không giống như thường ngày.”
“ Nhưng Lan mà Lãm thấy thường ngày đó đâu phải là tôi. Chậc. Lãm ngây thơ quá. Nếu tôi ngoan hiền như Lãm nghĩ thì làm sao tôi quen biết với Nhị.”
“……”
“ Tôi về đây. Lãm đừng bám theo tôi nữa, không được gì đâu.”
Lãm không đọc được cảm xúc trên mặt nhỏ. Nó lạnh tanh, không giận, không cười, không cảm xúc. Lãm như hóa đá, còn nhỏ thì quay đi xem Lãm như vô hình.
Nhỏ thầm cầu trời cho hắn làm nó cảm động mà suy nghĩ lại. Mà buồn cười. Nó có suy nghĩ lại hay không thì cũng bị chuyển đi cơ mà. Chuyện của tụi nó đã kết thúc ngay từ lúc mới bắt đầu kìa, chỉ là nhỏ không muốn nhìn nhận thôi. Kết thúc có nghĩa là nơi nương náu cho linh hồn nhiều tổn thương của nhỏ sẽ không còn nữa. Nhỏ sẽ mất tất cả.
Nhỏ nhớ lại hành động ban nãy của mình. Nhỏ quá đáng quá. Diễm cũng có làm gì đâu. Vốn dĩ đã là thế rồi, Diễm chỉ làm cho sự việc đến nhanh hơn thôi. Nhỏ lấy quyền gì mà đối xử với Diễm như thế. Chẳng qua là nhỏ chỉ muốn tìm một ai đó để trút giận mà thôi. Còn Lãm nữa, có lẽ là sốc lắm khi thấy nhỏ như thế. Như vậy cũng tốt. Từ nay, Lãm sẽ tránh xa nhỏ. Nhỏ là một người không may mắn nên những thứ xung quanh nhỏ bao giờ cũng bị xui theo. Xa nhỏ biết đâu Lãm sẽ hạnh phúc hơn bây giờ.
Không ai chịu nổi tính cách này của nhỏ cả . Nhỏ là một con thú hoang mà người thuần hóa là nó và hắn. Giờ đây khi người thuần phục không còn thì nhỏ trở lại bản tính cũ là chuyện đương nhiên.
Mưa đổ như trút nứơc khi nhỏ bước ra tới cổng. Giá như lòng người cũng như bầu trời kia, mưa một trận, trời trong xanh trở lại thì con người sẽ không mang nhiều u uất và có lẽ sẽ chẳng có ai chết trong tiếc nuối.
“ Lan định chết hay sao mà không chịu vào trú mưa vậy?”
Lãm kéo nhỏ vào lại chòi cũ, còn nhỏ thì không ý thức được mọi việc nên để mặc cho Lãm muốn kéo đi đâu thì kéo. Người nhỏ ướt sũng, run rẩy theo từng đợt gió. Nhỏ bây giờ yếu ớt, mong manh, cần được bảo vệ.
“ Lan muốn chết đến thế sao?” Lãm lay người nhỏ, cởi áo khoác của mình bắt nhỏ mặc vào. Nhỏ cười gượng, những giọt nước mắt chảy xuống hòa quyện cùng với nước mưa thấm dần vào môi nhỏ. Vị nước này không ngọt cũng không chát đắng mà nó cứ lờ lợ nhàn nhạt. Thật khó nuốt.
“ Lan đã chết lâu lắm rồi. 3-4 năm về trước lận kìa. Nếu không có hai đứa nó thì Lan đã chết trước khi gặp Lãm rồi.”
“ Ăn nói linh tinh quá. Không có Long và Lâm thì Lan vẫn còn có Lãm mà.”
“ Không ai có thể thay thế được hai đứa nó. Ngoài tụi nó ra, Lan chưa bao giờ tin vào bất kì một ai cả. Trước kia vậy, bây giờ vậy và sau này cũng vậy. Tình yêu cần sự tin tưởng, Lãm hãy đặt lòng tin của mình vào người khác đi.”
“ Lãm không cần biết quá khứ của Lan đã xảy ra chuyện gì. Lãm chỉ muốn biết hiện tại Lan đang muốn gì và nghĩ gì thôi. Quá khứ không phải là tất cà đâu Lan à.”
“ Quá khứ không phải là tất tả nhưng nó là nền tảng cho tương lai. Lãm đã bao giờ thấy người ta xây nhà mà không cần làm móng chưa?
“…..”
“ Lan đang nghĩ sao năm nay chưa có ai lên cầu Mộc Hóa để nhảy cả?”
“ Đừng có nói mấy lời kinh dị thế. Lan làm Lãm sợ đấy.”
Nhỏ nhìn vào đôi mắt đang thấp thỏm lo âu của Lãm. Rất chân thật. Một người như thế này nếu cứ bên cạnh nhỏ thì sẽ có ngày bị vấy bẩn như Lâm mất thôi. Nhưng nhỏ đang cần chỗ dựa vào. Lãm nắm lấy đôi bàn tay đang run lên từng đợt không biết là vì lạnh hay vì bi thương mà như thế. To và ấm là cảm giác mà nhỏ nhận được. Họ cứ ngồi như thế suốt cơn mưa.
*****
Cách đó 500m , hắn đang đứng dưới mưa, trước cửa nhà nó để chờ nó ra gặp hắn. Cũng may là ba mẹ nó không có nhà nếu có thì không biết họ sẽ phản ứng như thế nào? Nó ngồi trong phòng kéo hết màn lại, nó không muốn nhìn thấy cũng không muốn nghe thấy gì.
Cả tiếng đồng hồ rồi hắn cứ gọi tên nó liên tục, bắt nó phải xuống gặp hắn. Nó cố kìm nén bản thân lắm mới không đi theo tiếng gọi ấy. Đến mức không chịu nổi, nó phải nhờ anh nó khóa cửa phòng lại không cho nó ra ngoài. Rồi mưa kéo đến, nó không còn nghe thấy tiếng hắn gọi nữa, có lẽ là hắn đã về nhà. Kéo tấm màn ra để nhìn cơn mưa, bất chợt nó nhìn thấy hắn vẫn còn đứng đó, hắn ướt sũng hướng ánh mắt u buồn nhìn về phía nó.
Cơn đau tim quặn thấu tâm can. Nó đã đối xử với hắn như thế mà hắn vẫn còn yêu nó đến thế này ư. Vớ lấy cây dù trong phòng, nó chạy về phía cánh cửa.
“ Anh hai mở cửa cho em nhanh lên.” Nó đập cửa.
“ Không được. Em đã quyết tâm đến thế rồi. Mặc kệ Long đi tí nữa nản Long sẽ tự về thôi.”
“ Anh ấy không về đâu. Chừng nào em không ra thì anh ấy sẽ không về. Anh ấy bướng lắm. Anh mở cửa cho em . Nhanh lên. Em xin anh đó anh hai.”
“ Em ra đó thì mọi chuyện sẽ trở lại như cũ. Vậy không được. Em cứ ở yên trong đó cho anh.”
“ Em sẽ từ chối anh ấy mà. Anh làm ơn mở cửa ra đi.” Nó khóc nấc lên.
Không chống lại đươc những tiếng nấc của nó .Nhân mở cửa phòng. Nó chạy ùa ra ngoài nơi có hắn đang đứng, bật dù lên che cho hắn.
“ Anh về nhà đi. Đứng đây coi chừng bệnh đó.”
“ Anh cứ tưởng em sẽ tránh mặt anh suốt cuộc đời này chứ.” Hắn mừng rỡ vì cuối cùng nó cũng ra gặp hắn.
“ Em chỉ lo anh bệnh thô…”
Hắn ôm chầm lấy nó, cây dù tuột ra khỏi tay bay xuống đất. Cổng rào nhà nó xây bằng tường và có trồng dây leo quấn quanh cổng sắt, trời lại mưa nên ngoài Nhân ra không ai thấy được cảnh này.
“ Anh yêu em thật lòng. Anh có thể thề trước trời là anh sẽ yêu em trọn đời này không thay đổi. Trời đang mưa nếu như anh có nửa lời gian dối anh sẽ bị trời đánh. Anh không sợ bị người đời kì thị hay gì khác, anh chỉ sợ mất em thôi Lâm à. Nên … đừng chia tay với anh có được không?” Gió thốc lên, mưa tuôn xuống ào ạt như lấn đi tiếng gào thét của hắn. ( Tên này khôn thấy ớn, nó đang ôm thằng nhỏ nếu trời có đánh thì chết chùm luôn cả hai.)
Đã quá đủ đối với nó. Nó không cần thêm gì khác cả, chỉ cần người nó yêu thề sẽ yêu nó suốt đời thôi. Nó không tham lam, nó biết nó nên làm gì. Mai này dù có ra sao thì hồi ức hôm nay sẽ mãi ở trong lòng nó. Vuốt nhẹ má hắn, nó xót xa lòng khi thấy hắn lạnh buốt.
“ Anh về nhà đi. Anh lạnh lắm rồi đó. Cứ dầm mưa như thế này anh sẽ bị cảm lạnh mất.”
“ Chỉ cần em nói em không bỏ anh, anh sẽ về ngay.”
Nói hay không nói, nắm lấy bàn tay ấm áp này mãi hay buông ra? Nó cần phải dứt khoát vì tương lai người nó yêu và gia đình nó.
“ Anh không sợ nhưng em sợ. Còn nữa, em sẽ về Tiền Giang để học, không ở lại đây nữa đâu. Long à, em xin lỗi. Anh hãy quên em đi.”
Buông thõng hai tay xuống như người mất cảm giác, hắn thất thần nhìn nó.
“ Em xin anh hãy giải thoát cho em và đừng tự hành hạ mình nữa.”
Mưa mỗi ngày một nặng hạt và dường như không có điểm dừng. Những giọt nước cứ thi nhau chảy trên gương mặt hai người . Không biết đó là mưa hay nước mắt.
Giữa cơn mưa chiều mùa hạ.
Anh đứng bên em lòng cách lòng.
Có phải cơn mưa chiều ẩm ướt.
Tình yêu sẽ hóa hư không?
~~~
Là thế đấy anh ạ!
Tình yêu trả lại người.
Anh cho em phản bội.
Chỉ một lần này thôi.
Nó gục xuống ngất đi. Nó đã kiệt sức ba hôm nay rồi, lại còn phải dầm mưa, gựơng ép mình phải nói dối hắn. Xỉu là một hệ lụy tất yếu. Hắn bế nó chạy vào nhà, Nhân thấy thế liền giằng nó khỏi tay hắn.
“ Long tha cho em anh đi. Lâm đã nói như thế rồi thì em cũng nên buông tay đi để tìm cho mình một lối thoát. Hai đứa không thể ở trong vòng lẩn quẩn đó mãi được.” vừa nói Nhân vừa đặt nó lên giường và thay đồ cho nó.
“ Em biết Lâm cũng yêu em. Em sẽ chứng minh cho anh thấy là tụi em sẽ hạnh phúc.”
“ Em về nhà đi. Phụng xin cho em ra ngoài mà em như vầy, hai bác biết được Phụng sẽ gặp rắc rối đó.”
“ Em không cần biết. Bao giờ Lâm tỉnh thì em về.”
“ Bao giờ nó tỉnh thì anh sẽ điện thoại cho em.”
“ Anh không phản đối chuyện của tụi em hả? Hắn mừng rỡ khi nghe Nhân nói câu ấy.
“ Anh không biết. Anh nghe theo quyết định của Lâm. …. Thằng em này … anh đã quá cưng chiều rồi. Giờ em về đi.”
Hắn nghe theo lời Nhân, hôn vào trán nó rồi bước về nhà. Lòng vui mừng vì ít ra cũng có một người nữa đã chấp nhận mối quan hệ của hắn và nó. Ngày mai hắn lại sẽ bám theo nó đến bao giờ nó chấp nhận hắn thì thôi.