Best friend or lover - Chương 18
Chap 18.
Với tài uốn 3 tấc lưỡi, và khả năng nhạy cảm của mình nhỏ hiểu được bà Ngọc cần gì và muốn gì nên nhỏ viện lý do xin cho hắn ra ngoài là chuyện vô cùng đơn giản. Nhỏ bướng bỉnh muốn chứng minh cho Nhung thấy điều Nhung nói là sai.
Khi nhỏ kể cho Nhung nghe về cuộc nói chuyện của nhỏ và nó thì nhỏ bất ngờ khi Nhung nói :
=Flashback=
“Đó cũng là một giải pháp tốt. Anh Lâm chịu từ bỏ thì mọi chuyện dể dàng hơn nhiều, chứ cố đeo bám thế thì cũng chẳng được gì. Giúp 2 người họ bên nhau không khó nhưng muốn 2 gia đình và xã hội chấp nhận thì khó hơn lên trời.”
Nhỏ đã giận dữ la lớn “Em mà cũng nói những lời này sao Nhung? Chẳng phải em đã nói sẽ giúp 2 đứa nó sao? Sao giờ em lại thay đổi nhanh thế?”
” Chứ không như vậy thì làm được gì? Một người sẽ không xoay chuyển được cả thế giới. Đồng tính thì muôn đời không được chấp nhận. nhất là ở cái nước Việt Nam cổ hủ này.”
” Chị không cần biết. Chỉ cần cho 2 đứa nó gặp nhau. Gặp xong rồi thì tự tụi nó sẽ hiểu cái gì tụi nó cần và cái gì không.”
” Chị đừng cố chấp nữa. Chị làm ơn nhìn nhận sự thật đi.” Con bé thét lớn. ” Không phải là em không muốn giúp mà là không thể giúp thôi.”
= End Flashback=
Sự thật gì chứ? 2 đứa tụi nó yêu nhau mà, đó chính là sự thật. Nhỏ còn nhớ khi nhỏ bảo sắp xếp cho tụi nó gặp nhau thì ánh mắt nó ánh lên vẻ mừng rỡ. Nhỏ biết nó rất muốn gặp hắn. Đúng. Chỉ cần cho họ gặp nhau thôi.
Hắn nhớ nó. Nhớ đến phát điên lên được. 2 ngày qua bị nhốt trong phòng, không nói chuyện, không gặp nó. Từng phút từng giây hắn đều nhớ tới nó. Hắn không biết nó có bỏ bữa hay không? Nó là chúa biếng ăn mà đồ ăn anh Nhân nấu 10 phần thì 7 phần ăn không được. Hắn lo cho nó.
Nhỏ đến báo với hắn là cho hắn gặp nó nên hắn phải ngoan ngoãn hợp tác với nhỏ. Hắn mỉm cười tưởng tượng giây phút hắn gặp nó sẽ như thế nào. Nó sẽ nhào tới ôm hắn hay cười với hắn bảo ‘ sao hắn tới trễ?’ hoặc gì gì khác….
Bầu trời bắt đầu kéo những đám mây đen đằng đông báo hiệu một cơn mưa lớn. 3 hôm trước trời nắng gắt nên hôm nay trời có mưa cũng không có gì là lạ . Đó luôn là điều tất yếu. Mây đen trong lòng ai đó.
Mở cửa phòng nhỏ ra, nó ngồi trên bàn học quen thuộc của nhỏ, dáng vẻ tiều tụy của nó làm hắn nao lòng. Nó nhìn hắn không cười. Tín hiệu được phát tới nhỏ, điều gì đó bất ổn trong thái độ của nó làm nhỏ lo lắng. Nhanh chóng nhỏ nhận biết được vấn đề.
” Lâm….”
Nhỏ chưa kịp nói hết câu, hắn đã chạy đến ôm nó. Nó nhắm mắt cảm nhận sự ấm áp dễ chịu mà cái ôm của hắn mang lại. Nỗi lo của nhỏ cũng vơi đi. Bất chợt nó nhìn nhỏ với ánh mắt rất quyết đoán.
” Phụng. Mày ra ngoài đi. tao có chuyện muốn nó với anh… Long.”
Nhận ra được nó muốn nói gì, nhỏ lên tiếng ” Không được. Tao không cho phép mày làm vậy…”
” Mày đi ra đi. Ở đây có tao rồi. Mày ở lại lôi thôi lắm.” Vừa nói hắn vừ đẩy nhỏ ra cửa.
” Không được . Mày bỏ tao ra Long.” Nhỏ nhướng mắt nhìn sang nó” Mày không hiểu gì hết Long à. Lâm không được làm vậy nghe không?”
“Biến đi mày phiền phức quá. Việc của mày xong rồi ở đây không cần mày nữa.” Hắn hí hửng nói và với tay chốt cửa lại.
” Lâm à mày nghĩ lại đi.” Nhỏ la lớn trong bất lực. Nhỏ chưa bao giờ thấy mình vô dụng như lúc này. Phòng của nhỏ nhưng không thể mở khóa vào để ngăn cản tụi nó lại ( vì chìa khóa nằm trong phòng nhỏ ko có đem ra ). Chẳng phải chính nhỏ đang tiếp tay cho điều này sao? Sao mà nhỏ ngu thế. Hồi sáng nó qua nhà nhỏ là tâm trạng khác kia mà. Sao giờ…. không lẽ nó đã suy nghĩ lại. Bé Nhung không biết từ bao giờ đã đứng ngay bên cạnh, vỗ tay lên vai nhỏ.
” Đừng buồn nữa chị à. Cái gì đến thì nó sẽ đến. Chị em mình chờ xem kết quả thôi.” con bé an ủi.
” Sao em lại ở đây?” nhỏ hỏi Nhung với giọng yếu ớt.
” Có chút chuyện cần làm nên em tới.”
Nó bịt tai lại không muốn nghe những gì nhỏ nói. Khi hắn quay vào thì nó chỉ ngồi đó nhìn hắn. Nó Không biết nên nói gì trước với hắn. Hắn đến bên nó định ôm nó vào lòng cho thỏa những ngày mong nhớ thì nó lại né người ra. Vì nó sợ cứ để cho hắn ôm như thế thì mọi quyết tâm của nó sẽ không còn nữa. Hắn ngạc nhiên vì hành động này. Cố ôm nó lần nữa nhưng nó lại tiếp tục tránh hắn. Nó gạt tay hắn ra, lùi người ra phía sau.
” Mình chia tay đi Long.”
Hắn bàng hoàng khi nghe nó nói câu đó.” Em có biết là mình đang nói gì không? Em đang đùa với anh phải không?” Hắn cố lấy lại bình tĩnh.
” Em biết là mình đang nói gì. Em không đùa cũng không mê sảng. Em nói thật đấy.”
” Không phải. Em không muốn nói với anh câu đó. Nói với anh là thế đi. Ba mẹ anh đã ép em nói thế đúng không?” Hắn lay lay người nó.
” Không ai ép em cả. Đó là ý của em. 3 ngày qua em đã suy nghĩ rất nhiều và em đã nhận ra sự thật rằng em không yêu anh”. Đau .Tim nó nhói lên đau quá. Nó đang cố kìm chế bản thân không khóc để nói hết câu mà cổ họng nó nghẹn đắng lại.
” Em yêu anh. Anh cảm nhận được điều đó. Bình tĩnh nói anh biết, 3 hôm nay đã xảy ra chuyện gì.”
” Đó chỉ là nhộ nhận thôi. Chúng ta quá thân nhau trên mức tình bạn vì thế từ bé đã có những hành động thân mật nên những đông chạm là hiển nhiên. Khi anh hôn em, em không cảm thấy khó chịu là vì thế nên chúng ta cứ nghĩ đó là tình yêu. Nhưng không phải. Chúng ta chia tay đi.”
Thế là nó khóc. Hắn nhìn nó như hóa đá. 2 đứa quen nha cả năm trời với sự chứng kiến của nhỏ thế mà dùng một cái nó lại bảo nó không yêu hắn. Liệu hắn có tin không?
” Em đã nói hết rồi. Em về đây.”
Nó bước ra mở cửa, hắn đã kịp thời chặn lại. Hắn nhìn nó với ánh mắt cứ như một con thú hoang hung tợn. Sợ hãi, nó lùi dần về phía sau. Hắn được thể bước tới. Kẻ tiến người lùi cho tới khi lưng nó chạm tường.
Hắn mạnh bạo vồ lấy đôi môi xinh đẹp của nó hôn ngấu nghiến. Nó ra sức chống cự.
” Đau… q…úa…Lo…”
Hắn luồn cái lưỡi ướt át vào miệng nó sục sạo khắp nơi trong đó. Rồi quấn chặt lưỡi nó lại mút mạnh bạo. Nó chống trả vài lần nữa, ý chí mất dần, cuối cùng thì nó cũng xuôi theo bản năng hôn đáp trả lại hắn. Biết nó đã khuất phục hắn luồn tay vào người nó vuốt ve, mơn trớn nó. Người nó nóng dần và bậc ra những tiếng rên. Trước hắn nó chưa bao giờ làm chủ được mình và lần này cũng thế. Môi nó sưng tấy cả lên vì những lần chà sát mạnh bạo của hắn. Từ lúc quen nhau tới giờ hắn chưa bao giờ hôn mạnh bạo như thế này, cảm giác khác lạ so với những nụ hôn nhẹ nhàng trước kia. Đau nhưng rất hưng phấn. Cảm giác đê mê nhấn chìm nó.
Đột nhiên hắn cắn mạnh vào vào môi nó. Đau. nó nhíu mày, ý thức đã quay trở lại. Sai rồi. Nó đang làm gì thế? Đáng lý ra nó phải cự tuyệt hắn chứ không phải xuôi theo hắn thế này. Cố hết sức mình đẩy hắn ra nhưng không được. Nó không mạnh bằng hắn. So về sức vóc nó đã thua huống hồ chi hắn còn là dân học võ. Cố dứt môi mình ra khỏi hắn kết thúc nụ hôn. Nó dùng hết sức có thể tát mạnh vào mặt hắn.
” Gớm quá. Buông ra đi Long.”
Cái tát tai của nó đã cảnh tĩnh hắn. Bàng hoàng, hắn buông nó ra. Nó giằng mình ra khỏi hắn.
” Em không yêu anh. Chúng ta trở về vị trí cũ. Bạn thân chứ không phải là người tình.”
Đóng sập cửa lại chạy ra khỏi phòng. Nó khóc từ đó về nhà, bỏ lại sau lưng một người đứng như trời trồng. Nhỏ định chạy theo kéo nó lại nhưng bị Nhung ngăn cản.
” Thôi chị à. Cố kéo cũng có được gì đâu. Vào xem anh em thế nào đã.”
Nhỏ liếc nhìn Nhung ” Em bình tĩnh đến mức đáng sợ Nhung ạ.”.
Bạn thân? Người tình? Gớm ? hắn cười khẩy. Ngồi bệch xuống giường nhỏ, hắn suy nghĩ những lời nó nói. Hôn nhau cả ngàn lần giờ nó lại nói là nó gớm hắn. Không làm người yêu thì còn làm ban thân được sao? Trở về vị trí cũ xem như không có chuyên gì xảy ra được sao? Buồn cười. Hắn lại cười khẩy. Hắn yêu nó, yêu điên cuồng là thế. Tại sao nó lại nói ra những lời tần nhẫn đến vậy? Sao nó lại đem hắn lên đến thiên đàng rồi đang tâm đạp hắn rơi tận xuống địa ngục? Chẳng thà nó không đáp lại tình cảm của hắn. Chẳng thà nó để cho hắn ôm mối tình đơn phương này mãi thì có lẽ hắn và nó còn làm bạn thân được. Đã vượt qua ranh giới tình bạn rồi muốn quay lại ban đầu là điều không thể.
Loạn. Loạn hết cả rồi. Hắn đạp phá đồ đạt trong phòng. Hắn đang giận. Mà giận ai kia chứ. Giận đời? Giận nó hay giân chính bản thân hắn? Hắn muốn xả qua cái gì đó. Phá hết, đập hết những thứ đang tồn tại quanh hắn.
” Long mày bình tĩnh lại đi. Có gì từ từ nói. Mẹ tao sắp về rồi như vầy không được đâu.”
” Nói cái gì?… Lâm bỏ tao rồi. Yêu nhau cả năm trời giờ Lâm lại nói là gớm tao. Mày xem có buồn cười không? Hôm nay đâu phải là ngày cá tháng 4. Ngày nói dối qua lâu rồi mà.”
Hắn ôm lấy nhỏ. Trong đôi mắt hắn có cái gì đó như đau đớn , xót xa. Hắn bao giờ cũng chín chắn, điềm đạm trước mặt nhỏ ( nhỏ thôi chứ không phải trước mặt nó nhá) nay lại hoảng loạn tới mức đập phá đồ đạc thế này sao?. Đau xót quá
” 3 ngày nay tao không biết đã xảy ra chuyện gì cả . Lâm xa tao quá. Có phải tao đã làm gì sai không? Mày nói cho tao biết đi Phụng. Tao đã làm sai cái gì mà Lâm giận tao thế hả” Hắn lắc người nhỏ.
Sai cái gì ư? 2 tụi bay yêu nhau đã là sai rồi. Phải. Sai. Sai rõ mồn một ra đó.
” Mày không sai, nó cũng cũng không sai. Sai là tụi mình sinh ra ở đất nước cổ hủ này thôi.” Nhỏ trả lời hắn, lời nói nhẹ tênh.
” Có phải vì Lâm sợ mọi người dè bỉu, hay ba mẹ tao không cho phép không? Nếu thế tao có thể thuyết phục ba mẹ tao. Tao sẽ chứng minh cho Lâm thấy tao có thể yêu Lâm đến hết cuộc đời. Tao không sợ dư luận.”
Nhỏ nhìn vào mắt hắn, nó rất chân thật. Nhỏ biết hắn yêu nó thật lòng, không chút giả dối. Tình yêu có thể làm nên kì tích không? Từ trước tới nay nhỏ không tin vào tình yêu. Con người trên thế giới giới luôn lừa dối nhau vậy thì yêu làm gì khi biết chắc mình sẽ bị phản bội? Nhỏ luôn xem tình yêu là thứ rẻ tiền không đáng tồn tại. Nhỏ không tin vào ai cả. Nhưng nhỏ tin hắn và nó. Tụi nó luôn là kì tích với nhỏ. Vậy lần này, hắn và nó có tạo nên được kì tích cho chính bản thân mình không?
” Lâm nó yêu mày thật đấy. Nó sợ mày bị cô lập và kì thị. Nó sợ mày mang danh bất hiếu. Nó sợ mày không yêu nó nhiều như nó nghĩ…… Đi mà chứng minh cho nó biết đi.”
” Thật không?” Mặt hắn rạng rỡ.
” Tao đã nói dối mày điều gì chưa? Làm ơn giữ nó lại.”
” Cám ơn mày.”
Hắn chạy như bay ra khỏi phòng. Nhỏ ngán ngẩm dọn dẹp lại đám hỗn tạp mà hắn vừa mới phá. Nhung bước vào phòng, nhìn nhỏ cáu gắt.
“Chị có biết chị đang làm gì không? ”
” Chị chỉ làm những gì chị cho là đúng thôi.”
” Chị làm thế là hại mấy ảnh đó. Chẳng thà cho họ đau một lần để giải quyết hết mọi chuyện. Níu kéo cũng có được gì đâu. Chị làm vậy chỉ cho họ thêm hy vọng hão thôi.”
“Em muốn tụi nó chia tay lắm hả Nhung?’
” Còn chị? chị đang cố níu kéo cái gì? Bỏ đi chị à. Cái mà chị đang cố giữ sẽ không tồn tại lâu đâu.”
Ngay từ lúc mới bắt đầu nhỏ đã biết sẽ như thế này. Thế nhưng nhỏ cố ép mình suy nghĩ theo chiều hướng khác để rồi không quan tâm tới nó. Đúng như Nhung nói, nhỏ đang cố kéo lại cái gì? Còn gì nữa đâu mà níu với kéo. Vỡ hết thật rồi. Hy vọng của nhỏ, lý do sống của nhỏ và ‘tình yêu’ của nhỏ nữa. Từng cái, từng cái một vỡ tan trước mặt nhỏ. Mặc dù nhỏ đã biết trước nhưng vẫn bất lực nhìn nó xảy ra. Ông trời thật không công bằng khi cho nhỏ khả năng nhạy cảm quá làm gì mà không cho nhỏ năng lực ngăn chặn nó lại. Chẳng thà nhỏ không biết chứ biết trước rồi mà bất lực thấy điều đó kéo đến thì đau đớn lắm.
Nhỏ đăm chiêu. Tay nắm chặt giận dữ.
” Nhung! Em cho chị biết ai đã đem đám hình đó đến nhà em. Em tả hình dáng người đó cho chị.”
” Để làm gì ?”
” Xử.”
Con bé rùng mình khi thấy ánh mắt sắc như dao của nhỏ. Con bé biết nếu không nói thì bà chị này cũng tìm cách để biết thôi thì nói ra luôn vậy.
” Em cho chị xem hình người đó nè. Làm gì cũng đừng làm quá . Không tốt lắm đâu.”
Nhìn vào màn hình điện thoại của Nhung nhận diện người đó. Nhỏ cười ” Ai phá cái gì của chị. chị quyết sẽ trả đủ.”
Bấm điện thoại, nhỏ nói với giọng cương quyết. ” Anh Nhị! em có chuyện muốn nhờ… Phải đây là yêu cầu thứ 2 của em… Ngay bây giờ anh cho người lên ….”
Gập điện thoại lại, nhỏ ra khỏi nhà đến nới mà nhỏ đã hẹn Nhị. Nhung nhìn theo nhỏ. Bây giờ không ai có khả năng cản bà chị này lại được rồi. Cứ như thế này thì người đó chết mất. Bấm số điện thoại của Lãm, Nhung hy vọng là tính toán của con bé không sai.
“Anh Lãm! em không có thời gian để giải thích. Bây giờ anh vào Núi Đất ngăn chị Phụng lại. Anh mà trễ là có án mạng xảy ra đó.”