Berna ( Mẫn Cảm Với Người Ko Ưa Sex Thú) - Chap 7
Một ban ngày, bà Berna đang lim dim nằm bên cột cờ. Bổng nghe một câu nói vọng vào lỗ tai- Từ ngày thằng Tùng nó bị ốm, con Berna đơn vị mình cứ ra cột cờ nằm
Ai đấy ai đấy..ai vừa bảo gì đấy – Bà Berna giật mình. Bà trông thấy hai thằng bộ đội đi ngang qua bà
– Lúc trước tao có đọc một bài báo kể là ;có một ông chủ nuôi 1 con chó, Sau khi ông ta bị một tai nạn thì đột ngột qua đời, ngày nào chú chó đấy cũng đến mộ ông ấy nằm, có khi nào con Berna này cũng là con chó có nghĩa không?
Chúng mà nói vớ va vớ vẫn. Thằng Tùng nào qua đời? Bà nằm đây bà đợi cậu Tùng về. Đây là cột cờ chứ không phải cái mộ. Bà tức bà sủa oang oảng cho vài tiếng
Bà Berna nhịn đói ba ngày, chân tay bủng rủng bèn chạy vào bếp lục lọi . Bà vớt được mấy cục xương dưới đáy . Mấy cái bát hãy còn một tí cơm thịt cặn, bà ăn tất. Cái thằng mà đám bộ đội gọi là anh nuôi tạt ra đất cho bà một ít đồ ăn. Bà có oán nhưng buột lòng bà phải ăn. Bởi bà là chó. Cơn lẫn cát bà nuốt không trôi. Ăn xong bà tha một quả dưa chuột đem vứt ngoài sân. Bà không ăn dưa chuột nhưng bà thích đấy, làm gì bà. Chưa đã, bà vào bà tha cả bịch bà lôi xoàng xoạc ra sân rồi bà cắn cho tan nát. Hết chuyện bà còn đuổi đánh bọn gà . Hôm nay bà ức chế đến thế là cùng. Lũ gà vọt lên cây thế là hết chuyện. Buồn quá bà nổi khùng thế thôi. Về sau bà lại cảm thấy mọi việc quá ư là vô nghĩa. Bà lảo rảo đi ra sân nằm
Bổng nhiên bà trông thấy một chiếc xe jeep. Giời ạ! Bà tỉnh hay mơ, cậu Tùng trở về. Bà vui sướng chạy ra ngoài đón. Bà vòng qua bên hông xe chỗ cậu Tùng ngồi, bà nhảy dựng lên như muốn đi bằng hai cẳng, bất cẩn bà bị té bật ngữa. Chiếc xe jeep cán qua một chân bà. Bà đau đớn nằm la oăng oẳng. Cậu Tùng vội mở cửa tót xuống xe, bế bà lên tay
– Thủ trưởng ơi nó gẫy chân rồi
Thằng Thủ trưởng bước xuống xe jeep, đóng cửa cái “rập”, buông một câu lạnh lùng; – Đem đi thiêu lông rồi thịt đi
– Không được, em phải mang nó đi chữa trị
– Ơ, mày bị hâm à? Chó có phải người đâu…mang đi thịt còn làm cỗ đãi mấy anh em quân y
– Không được
Cậu Tùng ẵm bà Berna vào phòng, bước đầu sơ cứu bông băng cho bà. May cho bà là bánh xe jeep chỉ cán qua mấy ngón chân, chứ cán hết cái chân thì bà có nước bị tàn phế. Bà Berna vẫn không đi được bình thường, chân bà đau bà phải nhấc lên và đi cà khọt cà khịa như các cụ chống gậy. Lần này bà chui xuống gầm giường của cậu Tùng bà nằm
Thủ trưởng của cậu Tùng vào
– Đâu, con Berna đâu?
– Thôi mà thủ trưởng, cho em xin
Các lão quân y dân Nam Định, ăn thịt chó như Tàu. thằng thủ trưởng này cũng đoãn hậu, khi không lại muốn làm thịt con Berna
– Các lão thèm thịt chó để em ra phố mua cho các lão vài món, vừa nhanh lại tiện
– Ừ, thế thì mày đi đi
– Để cho bảo đãm em xin phép thủ trưởng cho em chở con Berna ra phố
Cậu Tùng cúi xuống gầm giường kéo bà Berna ra ngoài rồi ẵm lên tay
– Này..đi nhanh về sớm nhá
– VCâng..em biết rồi