Nội dung truyện
Khoa trải một tấm bạt nhựa xuống khoảng đất trống cách nồi bánh chưng vài mét, anh ngắm nghía và rồi cảm thấy hài lòng với vị trí đã chọn, vì ngồi ở đây hơi nóng từ nồi bánh chỉ đủ làm ấm áp cái không khí se lạnh của bầu trời đêm xuân chứ không thấy khó chịu. Khoa buớc tới nồi bánh, anh châm thêm vài cây củi vào bếp, rồi rút một cây củi đỏ rực đang cháy đượm ra, anh hơ hơ vài con mực trên ngọn lủa đỏ hồng, mấy con mực cong queo lại, một mùi thơm lừng tỏa ra làm anh không thể không nuốt nước miếng. Nướng được dăm con, anh gói bỏ vào trong tờ giấy báo, rồi quay lại tấm bạt, ở đó Đăng gắp vài miếng kiệu chua mà bà ngoại Khoa đã làm một cái đĩa nhỏ, có cả dăm qủa ớt hiểm. Khoa sực nhớ anh còn quên một thứ, anh chạy vào nhà lấy ra một chai rượu nếp than, hươ huơ chai rượu, anh cười hề hề :” nè, tối nay anh em mình làm vài ly nếp than chứ há, vài ly nhỏ thôi, uống nhiều, là ngủ gục, không có ai coi bánh đâu.” Đăng cảm thấy trong lòng hạnh phúc tràn trề, lần đầu tiên trong đời mình, anh được ngồi bên một bếp lửa đỏ rực, với nồi bánh chưng xanh, anh mơ màng nghĩ rằng đây cứ như một giấc mơ, một giấc mơ chỉ có trong những truyện cổ tích mà anh không biết mình đã có bao giờ mơ chưa, nhưng sao anh thấy, có lẽ, một điều gì đó thật quen thuộc, thật thân thương một điều gì đó cứ như trong tiềm thức, nó nhẹ nhàng, lãng mạn và cứ bồng bềnh trôi. Ngồi trên tấm bạt, Đăng nhìn Khoa lăng xăng lui tới chuẩn bị đồ để hai anh cùng nhâm nhi suốt đêm. Đăng cảm thấy một tình cảm dâng tràn trong trái tim, anh ước gì cuộc đời cứ có mãi những đêm như thế này, anh thấy đôi mắt Khoa lấp lánh ánh lửa hồng, mắt Khoa long lanh sáng rực, anh ước gì được tan biến trong ánh mắt dịu dàng và một chút hơi mơ màng đó. Khoa đang lúi cúi bỏ chút trà vào trong bình trà, anh tính là, sau khi lai rai vài ly, anh và Đăng sẽ nhâm nhi bình trà nóng, anh cảm thấy Đăng đang nhìn anh chăm chú, anh quay lại, vỗ tay nhẹ nhẹ vào đầu gối Đăng: “nè, làm gì mà nhìn tớ lom lom vậy, có mấy con mực nè, của mẹ mình đem từ Sài gòn xuống đó, tụi mình lai rai hé.” Đăng nhìn Khoa gật gù rồi nói, :” mình thấy cậu đẹp trai quá, mình thật muốn ngắm cậu lắm.” Khoa cảm thấy ngượng nghịu, nhưng trong lòng thấy khoái khoái, anh rót rượu nếp than ra một chiếc ly nhỏ: “thôi đừng có nịnh mình nữa, không có tiền lẻ để lì xì cho cậu đâu.” Đăng nhìn Khoa rót rượu, anh hỏi Khoa: “sao chỉ có một ly vậy cậu.” Khoa nhìn Đăng nhoẻn miệng cười, hàm răng anh bóng loáng và đều đặn: “thì hai anh em mình uống chung một ly cho tình cảm mà.” Đăng cảm thấy nghẹn ngào trong lòng vì lời nói của Khoa, anh nói: “vậy thì vui lắm, Đăng sinh sau Khoa vài tháng, vậy thì Đăng nhỏ hơn, uống sau nhé, Khoa uống trước đi.” Khoa cầm ly rượu nếp than sóng sánh thơm ngậy, uống một nửa rồi đưa nửa còn lại cho Đăng, Đăng cầm ly rượu xoay xoay trong tay rồi nốc hết phần còn lại. Hơi rượu ngọt ngào thơm ngát, hơi rượu cay cay thấm nóng trong từng khúc ruột, anh bỏ ly rượu xuống đất, cầm chai rượu chế đầy ly, anh đưa cho Khoa, anh nói với giọng nói hơi run run:” mình rót cho cậu ly này, là để cảm ơn cậu những tình cảm thật nồng ấm của cậu đã dành cho mình khi mình về vùng quê này, không có Khoa, mình không biết cuộc sống của mình sẽ nhạt nhẻo thế nào.