Bến đỗ cuộc đời - Chương 4
Phần 4: Khúc quanh
Khoa trải một tấm bạt nhựa xuống khoảng đất trống cách nồi bánh chưng vài mét, anh ngắm nghía và rồi cảm thấy hài lòng với vị trí đã chọn, vì ngồi ở đây hơi nóng từ nồi bánh chỉ đủ làm ấm áp cái không khí se lạnh của bầu trời đêm xuân chứ không thấy khó chịu. Khoa buớc tới nồi bánh, anh châm thêm vài cây củi vào bếp, rồi rút một cây củi đỏ rực đang cháy đượm ra, anh hơ hơ vài con mực trên ngọn lủa đỏ hồng, mấy con mực cong queo lại, một mùi thơm lừng tỏa ra làm anh không thể không nuốt nước miếng. Nướng được dăm con, anh gói bỏ vào trong tờ giấy báo, rồi quay lại tấm bạt, ở đó Đăng gắp vài miếng kiệu chua mà bà ngoại Khoa đã làm một cái đĩa nhỏ, có cả dăm qủa ớt hiểm. Khoa sực nhớ anh còn quên một thứ, anh chạy vào nhà lấy ra một chai rượu nếp than, hươ huơ chai rượu, anh cười hề hề :” nè, tối nay anh em mình làm vài ly nếp than chứ há, vài ly nhỏ thôi, uống nhiều, là ngủ gục, không có ai coi bánh đâu.” Đăng cảm thấy trong lòng hạnh phúc tràn trề, lần đầu tiên trong đời mình, anh được ngồi bên một bếp lửa đỏ rực, với nồi bánh chưng xanh, anh mơ màng nghĩ rằng đây cứ như một giấc mơ, một giấc mơ chỉ có trong những truyện cổ tích mà anh không biết mình đã có bao giờ mơ chưa, nhưng sao anh thấy, có lẽ, một điều gì đó thật quen thuộc, thật thân thương một điều gì đó cứ như trong tiềm thức, nó nhẹ nhàng, lãng mạn và cứ bồng bềnh trôi. Ngồi trên tấm bạt, Đăng nhìn Khoa lăng xăng lui tới chuẩn bị đồ để hai anh cùng nhâm nhi suốt đêm. Đăng cảm thấy một tình cảm dâng tràn trong trái tim, anh ước gì cuộc đời cứ có mãi những đêm như thế này, anh thấy đôi mắt Khoa lấp lánh ánh lửa hồng, mắt Khoa long lanh sáng rực, anh ước gì được tan biến trong ánh mắt dịu dàng và một chút hơi mơ màng đó. Khoa đang lúi cúi bỏ chút trà vào trong bình trà, anh tính là, sau khi lai rai vài ly, anh và Đăng sẽ nhâm nhi bình trà nóng, anh cảm thấy Đăng đang nhìn anh chăm chú, anh quay lại, vỗ tay nhẹ nhẹ vào đầu gối Đăng: “nè, làm gì mà nhìn tớ lom lom vậy, có mấy con mực nè, của mẹ mình đem từ Sài gòn xuống đó, tụi mình lai rai hé.” Đăng nhìn Khoa gật gù rồi nói, :” mình thấy cậu đẹp trai quá, mình thật muốn ngắm cậu lắm.” Khoa cảm thấy ngượng nghịu, nhưng trong lòng thấy khoái khoái, anh rót rượu nếp than ra một chiếc ly nhỏ: “thôi đừng có nịnh mình nữa, không có tiền lẻ để lì xì cho cậu đâu.” Đăng nhìn Khoa rót rượu, anh hỏi Khoa: “sao chỉ có một ly vậy cậu.” Khoa nhìn Đăng nhoẻn miệng cười, hàm răng anh bóng loáng và đều đặn: “thì hai anh em mình uống chung một ly cho tình cảm mà.” Đăng cảm thấy nghẹn ngào trong lòng vì lời nói của Khoa, anh nói: “vậy thì vui lắm, Đăng sinh sau Khoa vài tháng, vậy thì Đăng nhỏ hơn, uống sau nhé, Khoa uống trước đi.” Khoa cầm ly rượu nếp than sóng sánh thơm ngậy, uống một nửa rồi đưa nửa còn lại cho Đăng, Đăng cầm ly rượu xoay xoay trong tay rồi nốc hết phần còn lại. Hơi rượu ngọt ngào thơm ngát, hơi rượu cay cay thấm nóng trong từng khúc ruột, anh bỏ ly rượu xuống đất, cầm chai rượu chế đầy ly, anh đưa cho Khoa, anh nói với giọng nói hơi run run:” mình rót cho cậu ly này, là để cảm ơn cậu những tình cảm thật nồng ấm của cậu đã dành cho mình khi mình về vùng quê này, không có Khoa, mình không biết cuộc sống của mình sẽ nhạt nhẻo thế nào.” Khoa cầm ly rượu, trong lòng anh cũng cảm thấy xúc động dâng trào, anh cảm thấy anh hơi nôn nao trong lòng không biết vì lời nói của Đăng hay là vị hơi rượu nếp. Khoa đặt một tay lên đầu gối của Đăng, anh bóp đầu gói Đăng nhẹ nhẹ, anh nói nhẹ nhàng:
“thì cậu cũng là người bạn tốt nhất của Khoa mà, thật sự trong lòng mình, cậu có một vị trí rất quan trọng, tụi minh sẽ mãi mãi là bạn thân, Đăng nhé”
“Mãi mãi, dù có bất cứ điều gì xảy ra.” Đăng trả lời, rồi anh thầm thì trong lòng- “mình cũng sẽ yêu Khoa”
Khoa dốc hết ly rượu nếp ngọt lịm vào rồi khà một cái rỏ to. Đăng nhìn vào ánh mắt Khoa, anh như muốn chìm sâu trong ánh mắt sáng trong vắng vặc đó, Đăng cảm thấy tâm hồn mình nhẹ nhàng bay bổng, cứ như những vạt hơi nước buổi sáng ven bờ con sông quanh làng, giọng nói sao mà ấm áp ngọt ngào của Khoa cứ như những giai điệu dân ca nồng nàn mà Đăng đã từng nghe đâu đó, Đăng thật ước ao được ngả đầu vào Khoa, nơi bộ ngực vạm vở săn chắc hằn sau chiếc sơ mi mỏng, anh ngắm nhìn cái nét thanh nhả trên nụ cưới khoé môi của Khoa, vẫn cái tương phản đáng yêu với nét mặt mà lúc anh mím môi lại cái cằm bạnh ra vuông vuông. Cái nụ cười đó làm dịu dàng đi nét cứng cỏi và tôn thêm cái nét hấp dẫn của Khoa. “Ước gì mình được hôn lên vầng trán đó”. Đăng cảm thấy lòng mình nóng rực, không biết vì ánh lửa cháy đượm của nồi bánh, hay vì vài ly nếp than ngọt ngào. Nhìn vào ánh mắt sáng ngời của Khoa, anh cảm thấy lòng mình dịu mát lại, Đăng lại ước, ước gì mình được tắm trong cái ánh mắt đó, thật mát mẻ thật ngọt ngào. sâu lắng. Đăng đặt tay lên bàn tay Khoa đang vịn vào gối anh, anh đánh bạo cầm bàn tay Khoa lên, Khoa vẫn để yên, bàn tay Khoa với những ngón tay dài và thon, lòng bàn tay vài chổ chai sạn, nhưng anh nghĩ, một bàn tay thật đẹp và khỏe mạnh, anh bóp bóp những ngón tay của Khoa rồi không kìm được, anh vuốt nhẹ bàn tay Khoa.
– Bàn tay Khoa chẳng giống bàn tay người miền quê chút nào, bàn tay Khoa rất đẹp.
– Vậy hả, mẹ mình cũng nói vậy đó, mà cậu biết coi bói tay không?
Đăng lắc đầu. Anh có một cảm giác thật ấm áp khi nắm bàn tay Khoa. “Nắm bàn tay Khoa thật thích, mình ước có những ngón tay đẹp như của Khoa”. Đăng lấy mu bàn tay mình xoa nhẹ và tay Khoa làm Khoa cảm thây hơi nhột nhột vì những cộng lông trên mu bàn tay Đăng. Khoa cười khúc khích nhưng anh cảm thấy hay hay, vui vui.
– Nè làm ly nữa đi há, rồi mình tâm sự nhiều chuyện.
– Lại muốn khai thác đời tư của mình nữa hả.
Khoa hơi có chút vẻ trầm ngâm, anh rót một ly đưa cho Khoa, một tay anh đặt lên vai Đăng, anh bóp nhè nhẹ
– Đăng nè
– Hả chuyện gì.
– Đăng có xem mình là người bạn thân không.
– Khoa là người bạn thân nhất của Đăng đó, sao vậy?
– “Đăng nè”
– “Nè hoài, nói đi”
Khoa uống hết nửa ly rượu còn lại sau khi Đăng uống, rồi tiếp. “Nhiều khi mình muốn hỏi Đăng, nhưng mình ngại, hôm nay, mình muốn hỏi bạn, nhưng mà Đăng phải biết mình rất yêu mến Đăng, cậu như là một người thân thiết của mình.”
– Thì có gì đâu, hỏi đi, chuyện gì vậy. Đăng cảm thấy trái tim mình như thắt lại khi nghe Khoa nói như vậy, anh cứ cảm tưởng đó là những lời nói đáng yêu nhất, thấm đượm tình cảm nhất trong đời của anh và hình như chỉ để dành cho riêng anh. Khoảng không gian yên ắng trước mắt cứ như ngừng lại, anh cảm thấy sao chơi vơi trong cái dịu dàng của ánh mắt, giọng nói của Khoa, vẫn cái ánh mắt của ngày đầu tiên anh gặp Khoa trong lớp. Vẫn cái giọng nói nhẹ nhàng trầm ấm và một chút vẽ gì đó uy quyền. Khoa ơi, có gì mà mình không thể trả lời với Khoa, mình cho cả cuộc đời của mình còn được mà. Ước gì Khoa biết được mình yêu bạn đến chừng nào, trái tim mình đây chỉ muốn gào thét lên điều đó, mình chỉ muốn được ngả đầu vào gối bạn, để được nhìn sâu vào tận đáy mắt của Khoa, được ôm xiết Khoa vào lòng. Đăng chợt cười buồn, Khoa đâu có cần cuộc đời mình, dù có cho Khoa, cũng vô ích thôi mà.
– Gì mà cười một mình giống tửng quá vậy, mình nhiều khi thấy bạn sao lạ lạ vậy, Đăng nè
-Ừm, lại nè
– Đăng có thể nói cho mình biết chút ít về chuyện gia đình riêng tư của bạn không, sao bạn và mẹ bạn về đây vậy và rồi ba bạn đâu.
Đăng bổng thở dài nhẹ, anh co gối lại, hai tay ôm gối nhìn vào bếp lửa ra chiều tư lự. Khoa lặng lẽ đứng lên bỏ vào bếp và cây củi, anh quay đứng bên Đăng anh cúi xuống vỗ vỗ nhẹ vào tay Đăng rồi anh ngồi xuống, anh tựa lưng vào Đăng, anh cảm giác hơi nóng ấm áp dịu dàng lan toả. Khoa kiên nhẫn chờ đợi Đăng trải rộng lòng mình với anh.
-Mình là con một trong gia đình giống như Khoa vậy. Hồi truớc nhà mình ở trong một con hẻm nhỏ lặng lẽ trong lòng một quận nội thành đông đúc của Sài gòn. Ba mình là một kỹ sư xây dựng, ông làm trong một xí nghiệp xây dựng quốc doanh, lương thì không nhiều, nhưng thu nhập khá nhiều từ những khoảng phẩy phết do những công trình xây dựng của nhà nước mang lại. Mẹ mình không đi làm, chỉ ở nhà chợ búa và dọn dẹp nhà cửa. Cuộc sống của mình có thể nói là khá hạnh phúc, mình đi học gần nhà, cái gì cần, cái gì thích, ba đều mua cho mình. Có lẽ mình nghĩ cuộc sống của mình sẽ mãi là những ngày êm đềm no ấm và đều đặn như vậy. Rồi cho đến một ngày cách đây hơn năm, một lần mình đi học về, mình thấy ba mẹ mình hình như vừa to tiếng với nhau, mình không biêt có chuyện gì cả, chỉ nghe ba mình quát to “mẹ con bà còn muốn gì nữa, tôi đem tiền về chu cấp mọi thứ cho mẹ con bà.”. Mẹ mình thì nước mắt ràn rụa. Bà chỉ nhìn mình với ánh mắt đau khổ và ngại ngùng, mình không biết gì cả, nhưng cũng chẳng dám nói hay hỏi gi, mình chỉ biết nín khe rồi rón rén về phòng. Từ ngày đó, ba mình ít khi ăn cơm ở nhà, ông thường xuyên đi về khuya, đôi khi đi vài ngày mới về. Mình hỏi mẹ ơi, chuyện gì vậy mẹ. Mẹ mình không nói gì cả. Nhưng rồi mình cũng biết, ba mình đã có một người đàn bà khác trong cuộc sống. Mẹ mình thì vẫn câm lặng và chịu đựng, bà không muốn làm to chuyện, và vẫn hy vọng ngày nào đó ba mình sẽ quay về. Mình đã lầm, và mẹ mình cũng lầm, càng ngày, ba mình càng công khai, thậm chí không cần dấu diếm mẹ mình nữa. Một ngày, khi mẹ mình đi Đà Lạt để thăm bà con rồi trở lại nhà sớm hơn dư định, bà bắt găp ba mình đang ân ái với người đàn bà đó trong phòng. Cái gì đến rồi cũng sẽ đến, ba mẹ mình đã ra toà ly dị, mẹ mình không đòi hỏi gì cả, bà chỉ lặng lẽ đau khổ chấp nhận tất cả những gì toà phán. Với một số tiền để dành, mẹ mình mướn một căn nhà gần trường học mình đang học, rồi bà mở một sạp nhỏ bán quần áo, mỹ phẩm. Mình cũng giận ba mình lắm, nên khi ở tòa án quận, mình nhất quyết đòi ở với mẹ mình. Cuộc sống cũng tạm được, nhưng không bằng trước kia. Mình vào lớp học, mình xấu hổ và đầy mặc cảm với bạn bè, và rất là buồn. Đến mùa hè, một người bà con xa của bên ngoại ghé thăm mẹ mình, bà ta là một phụ nữ tốt bụng, nhìn thấy mẹ mình quéo quắt vì buồn, bà nói, thôi, em phải đổi gió một thời gian thôi em à, chị có một người quen ở một khu chợ vùng ngoại ô, về đó buôn bán đi em, vừa buôn bán kiếm sống, vừa thay đổi cái không khí chung quanh mình, đừng có đày đọa ở cái nơi ngột ngạt đầy buồn chán này nữa. Mẹ mình ái ngại vì chuyện học của mình, bà ta vổ tay, ở đó có trường cấp ba nữa, mới xây. Mình nhìn mẹ gật đẩu. Thế rồi, mẹ mình đã về đây san lại căn phố lầu ở chợ, mẹ mình mở sạp bán tạp phẩm, mỹ phẩm linh tinh. Từ hồi mẹ mình về đây, bà vui hơn, vì dân ở đây cục mịch, nhưng không quê mùa lắm, và lại tình cảm. Dòng sông nhỏ mát rượi với những cơn gió, vườn bười thơm ngát mùa trổ bông, những luống hoa tươi rói nhiều màu sắc, cái khu phố chợ nhỏ vừa đủ đông vui nhộn nhịp..làm mẹ mình như dịu lại nổi cay đắng và thay đổi, từ một người đàn bà chỉ biết chuyện trong nhà, nay đã tự lực làm việc sinh sống. Còn mình, mặc dù không còn sự thương yêu của ba, nhưng rồi mình cũng an ủi phần nào khi về đây, mình đã có sự bù đắp..cậu biết là gi không.
– Biết rồi, là mình phải không. Khoa cười tinh quái. Anh cảm thấy một niềm vui len lén nhẹ nhẹ len lỏi không thể kiềm chế trong lòng anh.
– Thật sự là vậy, bạn là niềm vui, là món quà trời cho của mình đó.
– Quệ quá ông ơi. Khoa nói nhưng anh thấy lòng mình cũng san sẻ được cái tình cảm nồng nàn của Đăng dành cho anh. Khoa tựa lưng vào Đăng, anh ngả cổ vào vai Đăng. Bất giác anh đưa tay vân vê cái lọn tóc quăn quăn sau ót Đăng. “Mình sẽ mãi mãi là chổ dựa của bạn, hãy sống ở đây đi, đừng có đi đâu nữa Đăng nhé, ở đây lấy vợ sanh con lập nghiệm ở đây.
– Mình không lấy vợ. Nét mặt Đăng bổng nhiên cau có
– Làm gì mà phản ứng ghê vậy. Khoa hơi ngạc nhiên.
Đăng thấy mình khá vô lý, anh dịu lại- “Thật ra thì cuộc sống của mình không tệ, mình biết nhiều người còn khổ hơn mình nhiều, mình vẫn còn mẹ rất thương yêu mình, và mình còn có Khoa nữa.” Đăng không thể kìm được một tiếng thở dài nhẹ.
– Gì vậy cậu, lại có băn khoăn gì nữa vậy.
– Mình sợ ngày nào đó mình sẽ không còn bạn nữa. Khoa sẽ xa mình, mình sẽ buồn lắm.
– Trời ơi, sao mà đa sầu đa cảm vậy, mình sẽ là bạn thân của cậu mà, có cậu bỏ mình thì có.
– Làm gì có điều đó, không bao giờ. Đăng trả lời mau lẹ.
– Sao lại không, cậu đẹp trai lại tài giỏi, thiếu gì con gái nó theo, ngó ngàng gì đến thằng bạn này. Mà nè, Đăng có người yêu chưa vậy, trên Sài gòn thì con gái đẹp và chưng diện lắm.
– Vậy mình không thèm có bạn gái, suốt đời làm bạn với Khoa thôi há. Đăng nói ra xong, cảm thấy một chút gì đó khoây khỏa, dịu lại trong lòng.
– Thôi đi, đừng có khùng.
Khoa và Đăng nhìn nhau, hai anh cười khanh khách, tiếng cười vang vang trong đêm tối hoà tiếng tí tách của bếp lửa hồng. Đăng nhìn vào bóng đêm, đêm nay thật đẹp, thật lãng mạn, tiếng nổ tí tách của bếp lửa, tiếng lào xào của những cơn gió lướt qua mấy tàu dừa, và chỉ có mình anh với Khoa bên ngọn lửa, anh muốn thời gian đêm nay ngừng lại, để anh có thể mãi mãi bên Khoa như vậy, anh và Khoa tâm sự với nhau thật nhiều, thật đầm ấm. Đêm về khuya, chai rượu cũng cạn, mấy con mực nướng cũng làm hết, Khoa ngáp mấy cái ra vẻ đã buồn ngủ, anh nói chắc khoảng gần sáng, bánh sẽ chín, có thể vớt ra, anh ngáp mấy cái. Anh cười, sáng ngay phải dậy sớm để chuẩn bị mọi thứ, bây giờ cũng hơi buồn ngủ. Đăng bảo Khoa chợp mắt một chút đi, để anh trông lửa cho, củi xếp sẵn đó rồi, hết thì anh đun vào. “Ừ, mình chợp chút hé, mắt mình ríu lại rồi” Khoa vươn vai rồi ngả mình trên tấm bạt, anh nhìn bầu trời, rồi buột miệng, đêm hôm nay đẹp quá hả Đăng. “Ừm, thôi ngủ đi”. Khoa quay qua, anh ôm lấy chân Đăng, anh dụi dụi mũi mình vào chân Đănng, rồi anh thiếp đi. Đăng nhìn Khoa ôm chân anh ngủ, như một đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên, anh không thể kìm lòng mình, anh đưa tay sờ nhẹ lên gương mặt Khoa. Một tình cảm dâng tràn trong lòng Đăng. Anh yêu Khoa quá.
Ngồi được một chút, Đăng thấy cần phải xem củi, anh gỡ nhẹ tay Khoa, rồi lại bếp lửa bỏ vào thêm vài cây củi to, quay lại, nhìn thấy Khoa vẫn ngủ say, anh cũng cảm thấy mỏi lưng, anh nhẹ nhàng nằm xuống cạnh Khoa, anh mông lung nhìn vào trời đêm đã gần sáng, những ngọn gió nhẹ nhàng thổi qua những tàu dừa, tiếng líu ríu của bầy gà con. Khoa chợt cựa mình, anh choàng tay ôm Đăng, Đăng cảm thấy hơi ấm dịu dàng nồng nàn của Khoa lan toả vào người anh. Nhẹ nhàng, êm ái như những điệu ru ơi à, lênh đênh như dòng sông lững thững, cái cảm giác xao xuyến được nằm cạnh người mình yêu, thật thi vị, thật êm đềm…..rồi Đăng cũng rơi vào giấc ngủ…..
Đăng choàng tỉnh giấc thì thấy trời hừng sáng, anh hoảng hốt vì thấy mình ngủ quên, anh đang nằm ôm Khoa ngủ ngon lành, anh tính choàng dậy tính xem bếp củi thì đã thấy Khoa mở mắt, anh cười. “Thôi, cậu đừng lo, hai anh em mình ngủ say sưa, may có bà dậy, bà trông bánh cho tụi mình rồi.” Đăng cười, bây giờ anh mới nhận thấy có một tấm chăn mỏng đắp cho hai đứa, chắc bà ngoại Khoa đắp đây, anh tung chăn, ngồi dậy. Khoa cười vui vẻ:
– Nè, cậu nằm ngủ ôm mình chặt cứng hà, mình dậy trước cậu, nhưng sợ làm cậu tỉnh giấc.
– Vậy hả, thôi mai mốt cho cậu ôm bù nhé. Đăng ngượng nghịu trả lời. Dậy rồi mà không thức mình dậy luôn.
Khoa cười khoan khoái, anh thật tình thích cái cảm giác Đăng ôm anh ngủ, nó ấm áp và thân tình làm sao, anh cảm thấy từ cái lúc Đăng hôn anh trong đêm liên hoan lớp, có một cái gì đó thật khó hiểu, khó định nghĩa, anh muốn gần Đăng nhiều hơn, anh thích cái cảm giác lạ lùng khi Đăng ôm mình. Anh vươn vai đứng lên vặn mình kêu răng rắc, “bánh chín rồi đây, tụi mình vớt bánh ra thôi”. Nói rồi anh vào nhà lấy mấy cái nia ra, anh lấy môt thau nước lạnh, anh lấy một cái cái ống tre nhỏ dài móc từng cặp bánh ra rồi nhúng vào thau nước lạnh một chút bỏ vào cái nia cho ráo nước. Từng cặp bánh xanh bốc khói nghi ngút trông thật ưng mắt. Bánh chưng Khoa gói giữ được màu lá xanh thật đẹp, bánh vuông và đều, thật hấp dẫn. Bà ngoại cũng ra vườn, bà gật đầu, năm nay Khoa gói bánh rất chặt và đều tay. Bà kêu mấy đứa rửa tay rồi ăn sáng, bà vừa nướng cho hai đứa một ổ bánh khoai mì nước dừa thơm phưng phức. Khoa thò tay tính bốc một miếng, Đăng vổ vào tay anh, “trời ơi ở dơ quá ông tướng ơi, đánh răng chưa mà ăn vậy hả?”
Đăng và Khoa đang thưởng thức ổ bánh khoai mì nướng của ngoại thì đã nghe tiếng dì ba í ới, dì vừa bươn vào vườn sau vừa bô lô ba la, dì nói, dì phải nhanh tay nhanh chân qua lấy bánh chưng, dì quay lại nói với Đăng, trể là không có cái nào. Khoa cười, rồi anh lấy hai cặp bỏ vào cái giỏ lác nhỏ đưa cho dì . Dì Ba cười toe toét trong có vẻ hài lòng lắm, dì cười cười, “dì có con cháu gái dưới Long An, dì dặm cho nó hoài mà thằng Khoa nó kén quá, phải chi nó chịu, năm nào dì cũng có bánh chưng.” Khoa xua tay, “thôi dì ơi, con đang đi học mà, thì năm nào con gói, con cũng gói cho dì vậy.” Anh quay lại nhìn Đăng rồi nói “Hay dì làm mai cho thằng Đăng đi.” Đăng cười hềnh hệch, “lo cho mình chưa xong, bày đặt lo mai mối cho người khác.” Dì ba lắc đầu cười, ” thôi, cho tụi mày kén, tụi mày ở giá, về già cất lều mà ở với nhau”. Đăng nghe dì Ba nói vậy, anh chợt mơ màng mông lung, có lẽ đó là ước mơ của anh, một mái lều chỉ có anh và Khoa, sống với Khoa, anh nghĩ rằng, trên đời đâu có gì hơn nữa. Một dòng sông êm ả, một túp lều nhỏ bên rặng phi lao, anh đang ngồi dạo đàn bên ánh hoàng hôn vừa nhuộm hồng. Khoa thì đang ngồi cạnh anh say sưa nghe anh hát, thật là thần tiên và hạnh phúc….Khoa quơ quơ tay trước mắt Đăng, “ê, làm gì mà giống lên đồng vậy hả, nè tối nay nhớ đi coi văn nghệ đó, tụi mình sẽ đến nhà Đăng rồi đi luôn.” Đăng trở về vời thực tại, cái chữ “tụi” mà Khoa vừa nói làm lòng Đăng chợt thấy buồn, “tụi” đây là Khoa và Lan, còn Đăng, một kẽ thứ ba hợm hỉnh, dư thừa anh cảm thấy chùng xuống, anh quay ra nói nhỏ với Khoa, “ừ, thôi bây giờ mình về, hẹn tối há”. Khoa thấy bổng nhiên Đăng thay đổi, anh hơi ngạc nhiên, anh nói:
“Về sớm vậy hả, nhớ chép cho mình bài hát hôm qua cậu hát nhé, xách bánh về luôn nè.” Nói rồi, Khoa bỏ hai cặp bánh còn ấm nóng vào một cái túi rồi đi ra chổ Đăng dựng chiếc xe đạp, anh máng vào ghi đông cho Đăng. Đăng chào bà, chào dì Ba rồi lững thững đẩy chiếc xe đạp ra, anh quay lại nhìn Khoa, anh xoáy ánh mắt vào Khoa. “thôi tớ về nhé , hẹn tối gặp lại.”
Khoa bổng nhiên hơi sững trước ánh mắt của Đăng, anh cảm thấy có một điều gì đó đầy chất chứa trong ánh mắt của Đăng, lòng anh chợt cảm thấy một bồi hồi, một tình cảm không thể diễn tả được, ánh mắt của Đăng như thật tình cảm nhưng như mang một trách móc giận hờn gì đó. Khoa cảm thấy bối rối, anh không biết đêm qua mình chuyện trò với Đăng, có nói gì làm anh không vui không. Khoa cảm thấy hơi áy náy, anh đặt tay lên vai Đăng, anh hỏi:
“Sao bổng nhiên cậu buồn vậy, nhớ người yêu hả?”
“Làm gì có, mình buồn ngủ mà, đâu có buồn gì đâu”
“Nè, tối nay xem văn nghệ rồi về nhà mình ngủ nhé, mình có cái này tặng cậu đây”
“Ừ, bày đặt giống con gái quá”
“Ê, đứng có làm tự ái nhé, thân bạn lắm tặng quà cho bạn, mà bạn còn bình luận nữa hả.”
“Được rồi, tối nay mình ghé ngủ với cậu.” Đăng cảm thấy hơi vui vui trở lại.
Khoa kéo vai Đăng, anh nói nhỏ vào tai Đăng, “Phải ghé chứ, tối nay mình phải ôm cậu ngủ, bù hôm qua cậu ôm mình suốt đêm mà.” nói rồi, Khoa cười ha ha trông có vẻ thú vị lắm. Đăng lắc đầu cười nhẹ rồi ngồi lên xe đạp đi. Ánh nắng ban mai đã lung linh trên hàng dâm bụt trổ hoa lác đác đỏ ối, đâu đó tiếng í ới mấy đứa trẻ con, tiếng la hét của một người mẹ đang bắt con vào đánh răng rửa mặt rồi mới được ra đường chơi, vài cô gái đang tụm trên đường để bàn về buổi văn nghệ tối nay, mấy cô thấy Đăng đạp xe qua, thấy anh cười rạng rở trong ánh bình minh, các cô vẫy vẫy tay anh, một cô đùa theo, “anh Đăng nè, tối nay tụi em đợi các anh đó nghen” Đăng cười, xa xa mấy đám mây trắng hiền hoà vẫn lững thững chẳng vội vàng dù đã rong chơi suốt đêm , ừa, anh cũng đang rong chơi đây…
Đăng đã chuẩn bị tươm tất, anh ra lan can đứng ngóng chờ Khoa tới rủ anh đi. Làn gió mát từ hướng sông lan qua nhẹ nhàng làm lòng anh thêm êm ái bâng khuâng, chỉ mới bảy giờ tối, anh đã nghe những âm thanh xao động từ bãi đất trống gần khu trường học vọng lại, chắc là mọi người đã tập trung rất nhiều ở đó rồi, nhìn ra con đường dẫn ngang chợ, anh đã thấy dập dìu từng tốp từng tụm thanh niên nam nữ cười nói vui vẻ đi về phía trường học. Anh cảm thấy trong lòng một cảm giác chờ đợi hẹn hò, một chút xốn xang gợn qua khi nghĩ rằng Khoa không đi một mình, mà là đi với Lan. Nhưng rồi anh cố gạt qua, thì phải vậy thôi, nhưng anh vẫn thấy vui, tối nay, anh sẽ ghé nhà Khoa và được ngủ bên Khoa, một cái cảm giác như là kẽ thắng cuộc chợt đến làm anh thấy hả hê một chút. Thỉnh thoảng, những tràng pháo nổ dòn dã làm lòng anh càng háo hức, anh cứ ngóng nhìn xuống đường để chờ hình bóng Khoa. Rồi thì Khoa cũng đến, Đăng thấy Khoa đang lạng chiếc xe đạp vào chợ, Đăng chạy xuống duới, anh vội nói với mẹ anh đang sửa soạn dọn dẹp, “mẹ, tối nay con ghé nhà Khoa ngủ, không về nhủ ở nhà nhé mẹ.”, rồi anh lao ra ngoài, Khoa đang chống chân đợi Đăng, Khoa thấy Đăng vui vẻ như một đứa con nít, anh cũng thấy vui vui. Đăng ngồi lên xe vịn tay vào hông Khoa. Anh nhận thấy Khoa mặc một chiếc áo gió màu vàng trông trẻ trung và nhẹ nhàng, anh hỏi Khoa :” ủa em Lan của cậu đâu?”. “Mình chở Lan ra trước, rồi mình quay lại đây chở Khoa đi, tối về, cậu phải lấy xe của cậu rồi về với mình đó”. “Ừ cũng được mà.”
Đăng và Khoa đến nơi tổ chức văn nghệ thì ở đó cũng đã đông và nhộn nhịp lắm rồi, Khoa chở Đăng đến bải gởi xe, anh thấy Lan đang chờ anh ở đó, rồi anh gởi xe. Văn nghệ tổ chức ngoài trời, những người tới trước đã ngồi xuống đất thành từng hàng rồi, tiếng cưới nói, đùa giởn thật vui vẻ. Bọn Khoa, Đăng nối vào đám người đang ngồi phía trước, Lan móc trong túi ra mấy tờ báo chia cho cả đám, rồi ngối xuống. Cô cười cười, “em biết tụi anh đâu có mang, em dự trù hết rồi đây.” Khoa lắc đầu “đúng là phụ nữ”.
Chương trình văn nghệ cũng vui, xã có mời một vài ca sĩ thường thường trên thành phố về tham dự giúp vui, còn lại toàn là nghiệp dư, nhưng như vậy cũng đủ xôm tụ và tưng bừng rồi. Lan lại lôi trong túi ra một túi đậu phộng luộc béo ngậy, rồi cả đám ngồi bình luận mấy màn ca hát, dỡ hay gì cũng vỗ tay náo nhiệt. Lan ngồi bên Khoa gần như dựa hẳn vào vai anh, thình thoảng cô bóc vài hạt đậu cho Khoa. Đăng cũng ngồi bên Khoa, anh cũng vui vẻ, cũng chuyện trò, cũng huýt sáo, la hét, nhưng trong lòng, anh cảm thấy một nỗi tái tê, liếc nhìn thấy Lan chăm chút, âu yếm với Khoa, còn Khoa thì gương mặt cũng thấy rạng rở lắm. Anh liếc nhìn thấy Lan ôm vòng tay ngang gối Khoa, anh cảm thấy một nỗi đau nhói trong ngực, không thể có ai khác được vòng tay ôm đùi Khoa như vậy được, Khoa là của anh cơ mà, anh nghĩ rằng, “đã biết vậy, mà sao mình đi làm chi, bây giờ nhìn thấy người ta âu yếm tình cảm thì lại đau khổ.” Vài cô gái ngồi gần đó, thấy Đăng đang vui vẻ, cũng nhích lại gần anh chuyện trò. Đăng liếc nhìn qua, thấy Khoa và Lan thân mật, và có vẻ không còn cảm thấy anh hiện diện nữa, Đăng kìm nén nỗi buồn lại, anh quay ra chuyện trò với mấy cô gái. Trong lòng Đăng, một cảm giác chua chát, chán nản cứ dâng mãi trong lòng, miệng vẫn chuyện trò, nhưng anh chẳng biết anh đang nói gì nữa, trước mắt anh, hình ảnh Khoa âu yếm dịu dàng với Lan cứ lảng vảng trước mắt, anh cố nén một tiếng thở dài. Một lát sau, Khoa quay ra nói với Đăng là Đăng chớ anh một chút, anh có việc ra ngoài một chút rồi sẽ quay lại. Nói rồi Khoa và Lan cúi cúi rẽ đám đông đang ngồi để ra ngoài. Đăng hơi ngạc nhiên nhưng anh ngại không hỏi la họ đi đâu. Miệng vẫn chuyện trò, nhưng mắt anh dõi theo hình bóng Khoa, anh thấy Khoa và Lan nắm tay nhau đi ra khỏi đám đông đang xem văn nghệ, anh cảm thấy muốn biết họ đi đâu, anh xin lổi mấy cô gái đang tíu tít, rồi anh rẻ đám đông lần ra ngoài. Khoa và Lan đi về bải xe đạp rồi anh thấy Khoa lấy xe đạp ra khỏi bải. Một tay dắt xe đạp, một tay nắm chặt tay Lan, còn Lan thì ép vào vai Khoa, đôi nam nữ dịu dàng khoan thai lững thững trong trời đêm. Đăng cảm thấy trong lòng tan nát, họ đang đi về phía khúc bờ sông gần trường học, nơi đó là nơi lãng mạn và dễ thương nhất ở khu này, các đôi nam nữ thường hò hẹn – và hình như cả vụng trộm nữa, Đăng chợt thấy miệng đắng ngắt, chắc họ sẽ hẹn hò ra đó, họ làm gỉ ở đó nhỉ, sẽ trao nhau nhưng nụ hôn ngây ngất, anh cảm giác cái hơi thở nồng nàn của Khoa, anh như mồn một cảm giác làn hơi ấm từ ngực Khoa lan tỏa, và rồi, …anh cảm giác đau xé trong lòng, anh quyết định không theo họ nữa, rồi anh ngồi bệt xuống bên đường. Tiếng ồn ào náo nhiệt từ đám đông văng vẵng lại, hình bóng Khoa và Lan đã khuất, một cảm giác trống trải, cô đơn tràn ngập trong lòng, trái tim anh cứ thắt từng hồi đau nhói, Đăng gục đầu xuống gối, những dòng nước mắt chảy dài. Anh chợt thấy mình yếu đuối, và đau khổ, nhưng phải chấp nhận thôi, anh không thể làm khác được, nhưng bây giờ anh phải làm gì, làm gì để vơi bớt nổi đau đớn cứ giằng xé trong lòng anh. Đăng chẳng còn cảm giác gì nữa, bước chân anh khua nhẹ trong đêm tối, anh trở về nhà.
Mẹ Đăng vẫn còn thức, bà ngạc nhiên thấy Đăng ũ rủ quay về và có vẻ buồn, bà chưa kịp hỏi gì, thì Đăng đã cất tiếng:
“Con cảm thấy chóng mặt, khi nào Khoa ghé, mẹ nói con mệt nên về ngủ, không ghé nhà Khoa nữa. À, mẹ cho con viên as-pi-rin nhé, con cảm thấy nhức đầu.”
“Được rồi, con đi ngủ đi, đừng để bệnh hoạn mấy ngày Tết mất vui nhé con”. Bà nghĩ trong bụng, chắc tụi nó giận nhau đây, bà lắc đầu, lớn chồng ngồng mà như con nít, cứ giận với hờn.
Đăng lê bước lên lầu, anh uống viên as-pi-rin của mẹ đưa, rồi vật xuống nệm, cái hình ảnh Khoa với Lan cứ hiện trước mắt anh, anh cố quên, anh cố xua đuổi nó, anh tự nhủ, đừng có suy nghĩ gì nữa, Khoa là của Lan, không phải của anh, anh và Khoa là bạn bè trai thôi. “Mình biết vậy mà, nhưng sao nó chua cay và đau khổ quá, tình yêu con người sao mà đắng chát như vậy, Khoa ơi, mình muốn nói với Khoa mình yêu cậu lắm, không được, rồi cậu sẽ khinh ghét mình, mình chấp nhận vậy thôi…” Rồi anh cũng chìm được vào giấc ngủ mệt mõi..
Đến sáng, anh cảm thấy lòng dịu lại đôi chút, anh xuống lầu, anh thấy mẹ đã sắp dọn bàn thờ, bánh trái tươm tất. Hôm nay ba mươi tết rồi. Anh thở dài, anh chợt muốn rời xa nơi này, anh muốn tạm quên Khoa, anh muốn một mình để suy nghĩ về mình. Anh nói với mẹ, anh muốn về Sài gòn đón giao thừa. Mẹ Khoa nhíu mày ra chiều rất ngạc nhiên. Bà hỏi anh đi đâu, Đăng nói anh sẽ ghé nhà thằng Linh là thằng bạn cũ của anh, nhà nó rộng rãi, ba mẹ nó lại về quê, có nó ở nhà một mình, nó cũng nhắn anh về nhà nó chơi mấy ngày Tết. Mẹ Khoa thấy Đăng đổi ý không muốn đón giao thừa ở đây nữa, bà cũng cảm thấy lạ, nhưng thôi, chắc nó có chuyện bạn bè trên đó, bà nhắc Đăng mang theo đầy đủ quần áo, và rồi bà đưa cho Đăng ít tiền. Đăng trở lên lầu thu dọn vài bộ quần áo, một ít đồ dùng cá nhân. Anh chợt thấy bức hình anh và Khoa chụp chung, Khoa ôm vai anh miệng cười tươi tắn, cái ánh mắt của Khoa sao mà đáng yêu thế, lòng anh lại chợt quắt lại khi nghĩ đến đêm qua, chắc là Khoa hạnh phúc và mản nguyện lắm. Anh thở dài, rồi vội vã xuống nhà chào mẹ, quảy chiếc túi ba lô lên vai, anh ra nhảy chiếc xe lam về thành phố. Ánh nắng sáng mai ấm áp, những cơn gió xuân nhẹ nhàng lướt qua, con đường dẫn quanh làng đã nhộn nhịp trẻ con. Phiên chợ cuối năm vẫn hối hả, mọi người muốn mua nhanh bán lẹ để dọn dẹp vào giữa trưa rồi về nhà đón giao thừa. Anh ngồi lên băng ghế trước với anh tài xế. “Lên Sài gòn hả em. Anh chạy chuyến này nữa rồi nghỉ đây, về nhà chuẩn bị giao thừa nữa, vợ anh cằn nhằn quá, nè, hổng đem cô nào về Sài gòn hết hả.”
Khoa vừa phụ bà ngoại dán mấy lá giấy đỏ lên mấy trái dưa và bưởi xong rồi đắt chiếc xe đạp ra sân, bà ngoại hỏi anh đi đâu vậy, anh ậm ừ nói anh ghé Đăng. Khoa hơi lo, vì hôm qua nghe mẹ Đăng nói Đăng mệt trong người, anh muốn ghé thăm xem thế nào, anh mặc chiếc quần cộc, ngồi đạp xe, bắp đùi anh vồng lên múi cơ trông thật đẹp và khỏe mạnh. Anh chưng hững khi ghé nhà Đăng thì chẳng thấy ai ở nhà hết, cửa khóa. Chợ thì đang dọn dẹp, đã gần xế trưa rồi, anh quay ra hỏi mấy bà đang tụm gần đó, họ nói mới thấy mẹ Đăng khóa cửa đi đâu đó, còn Đăng thì không thấy đâu. Anh vòng xe về, trong lòng thắc mắc, hay Đăng chạy lên nhà mình, nhưng sao mình không thấy dọc đường hả. Anh lạng xe vào nhà, chưa dừng xe, anh đã vọng hỏi bà ngoại xem Đăng có ghé anh không. Cũng không có Đăng. Anh dựng xe bên gốc ổi rồi ra bụi hoa, anh lấy mấy cái giỏ nhỏ, bứng vài bụi vạn thọ đẹp nhất bỏ vào giỏ, rồi anh cắt miếng giấy đỏ bọc cái giỏ lại, đặt hai chậu hoa hai bên cửa nhà. Nhìn quanh quất, anh thấy mọi thứ đã đẹp và tươm tất, anh nghe mùi nồi thịt kho trứng từ bếp lan ra, ngoại đang bỏ mấy túi mứt vào cái khay tròn nhiều màu. Anh nhìn lên bàn thờ, mấy phong bánh in đỏ cùng với mâm bánh oản xanh đỏ của dì Ba cho làm bàn thờ càng thêm nhiều màu sắc. Mâm trái cây ngũ quả to đùng do Khoa sắp nằm chểm chệ, cái đuôi trái thơm ló lên gai tua tủa. Anh thấy không có gì phải làm nữa, anh nhẩy lên phản ngồi têm trầu cho ngoại, nhưng lòng cứ ngóng ngóng. Bà kêu anh dọn bàn để cúng ông bà, mọi thứ đã sẵn sàng, ngoại đã làm con gà, nấu nồi cháo. Anh cầm băng pháo ra treo trước ngỏ rồi đốt, băng pháo dòn tan. Anh cảm thấy sốt ruột quá, vào thắp nhang xong, anh lại nói với bà anh lên nhà Đăng, ngoại nói anh kêu Đăng ghé ăn cơm. Anh lại quày quả lên nhà Đăng, chợ vắng vẽ, và gọn sạch. Anh hỏi mấy nhà kế bên, cũng không ai thấy Đăng. Anh lại về, về đến nhà, anh gặp mẹ Lan, thấy Khoa, bà vui mừng, kêu Đăng ghé nhà bà ăn bữa cơm cuối năm. Khoa không muốn đi lắm, nhưng rồi anh nghĩ, cũng nên đi. Lên nhà Lan, mọi người đã vào bàn vui vẻ, anh vừa tới, mọi người đã vồ vập vui mừng, có người đùa với mẹ Lan “chàng rể tương lai đây.” Mẹ Lan lắc đầu ” Cháu nó còn nhỏ, để nó học”. Nhưng gương mặt bà không thể dấu nét rạng rở hảnh diện. Một chú nào đó, vổ vai Khoa: ” ngon lành lắm, nè, ai mà trể, tôi đăng ký cậu Khoa đây đó, nè chú có hai đứa, cho mày chọn đó”. Khoa cười xoà, điệu này thì chắc say xỉn ở đây quá. Khoa đoán không sai, mấy chai rượu nếp cất đã được đem lên, Khoa lắc đầu ngoày ngoậy nhưng rồi cũng phải dăm ly. Trong lòng anh, anh cứ áy náy với suy nghĩ, không biết Đăng đi đâu.
“Anh Khoa, anh đang nghĩ gì đó, sao mơ màng vậy”
“Ơ, có nghĩ gì đâu.” Lan phía sau anh mà anh không hay.
“Thôi anh ăn cơm đi, em phải ở dưới bếp, ” Má Lan hây đỏ không biết có phải vì lửa bếp không.
“Ừa, Lan làm gì làm đi, anh tự lo được mà.”
Khoa nhìn đồng hồ cũng gần ba giờ chiều, cuối cùng, anh cũng cáo về, dắt xe ra ngỏ, Lan đứng đó chờ anh, Lan hỏi anh tự về được không hay là Lan chở anh về. Khoa cười, anh chỉ uống vài ly nhỏ, không say xỉn gì đâu. Lan nhìn Khoa, gương mặt anh hơi đỏ, chiếc áo phạch cúc ngực để lộ mảng ngực săn chắc. Lan cảm thấy Khoa thật đẹp, cô nắm tay anh nhẹ nhàng:
“Vậy anh về cẩn thận há”
“Ừa mà, vào nhà đi, mọi người đang ngó mình đó”
Anh hối hả dạp xe, trong lòng lâng lâng, có lẽ vì mấy ly rượu nếp cất. Anh ghé vào nhà, vẫn không thấy tăm hơi Đăng, anh thấy hơi chóng mặt, anh vào nhà, leo lên phản, anh nghĩ, nằm một chút rồi sẽ chạy lên nhà Đăng. Những cơn gió sông cuối năm cũng rộn ràng, mùi nhang trầm thoang thoàng trong nhà, ngoại chắc là qua dì Ba, anh thiếp đi. Khi tỉnh giấc anh thấy trời đã sẩm tối, anh giựt mình, thấy ngoại đang lui cui dưới bếp, anh hỏi, “ngoại ơi, có thấy Đăng ghé không”, “không con à”.
Khi biết Đăng không ghé, anh vội chạy ra giếng, tắm rửa vội vàng, anh lại nhảy lên chiếc xe đạp lên nhà Đăng, trời đã tối, anh giận mình sao mà ham ngủ quá. Đến nhà Đăng, anh vẫn không thấy ai ở nhà, đứa bé nhà bên cạnh nói nó mới thấy mẹ Đăng rời nhà đi đâu đó, còn anh Đăng thì không thấy đâu. Khoa cảm thấy lạ, sao mà Đăng đi đâu mà không nói gì với mình. Anh quay xe về nhà với hy vọng là Đăng đã ghé nhà mình. Anh về nhà, cảm thấy buồn tiu nghỉu, anh lấy chiếc bàn nhỏ, rồi chặt trái dừa, sắp một măm trái cây nhỏ chuẩn bị cúng giao thừa. Rồi anh ra hiên ngồi ngóng, gần mười giờ rồi, anh sốt ruột quá, anh vào nhà, anh nói ngoại là anh đã chuẩn bị bàn cúng giao thừa rồi, anh lại chạy lên Đăng. Anh lại phóng xe đi, con đường vắng vẻ, mọi người có lẽ đang quây quần chuẩn bị đón giao thừa, những ngọn gió se lạnh. Bổng nhiên anh cảm thấy anh nhớ Đăng vô hạn. Đến nhà Đăng, anh mừng rỡ vì thấy có người ở nhà, anh gọi Đăng í ới. Mẹ Đăng ra mở cửa, bà ngạc nhiên, bà nói:
“Ủa, Đăng nó không nói với con nó về Sài gòn hả, sao nó kỳ cục vậy, nó về Sài gòn từ sáng sớm rồi con.”
Khoa trố mắt kinh ngạc. Sao Đăng đi mà không nói với Khoa gì cả.
Anh trả lời ” nó không nói gì với con hết, mà dì có thấy nó nhắn gì cho con không?”
“Tối qua nó nói mệt rồi sáng nay đi sớm, chẳng nhắn gì cả, cái thằng thiệt, như là con nít, tụi con có giận gi nhau không?”
“Đâu có, chắc Đăng có việc gì phải đi đó, thôi con về nhen gì, dì chắc cũng chuẩn bị cúng giao thừa hả” – Anh liếc nhìn, thấy mẹ Đăng đã chuẩn bị một bánh pháo tròn trên bàn. Anh chào bà, rồi quay xe về, lòng anh buồn hiu và vắng lặng. Lần đầu tiên từ lúc chơi với Đăng, anh cảm thấy mình cô đơn, anh không hiểu sao, anh lại có thể buồn như vậy, anh thật nhớ cái gương mặt thanh tú với lọn tóc quăn lòa xoà trên trán hiện qua anh, chỉ còn hơn giờ nữa là năm mới đến, anh chợt ước mong vô hạn, anh có Đăng ở đây, một cảm giác trống vắng, hiu quạnh cứ lãng vãng quay quắt trong lòng anh. Anh ũ rũ dắt xe vào nhà, anh nói với bà ngoại là Đăng về Sài gòn rồi. Ngoại lắc đầu ” cái thằng!”
Khoa khiêng bàn cúng giao thừa ra hiên trước, anh lấy một dĩa muối, một dĩa gạo, rót một ly rượu trắng, rồi pha một bình trà. Anh ra ngồi chống cằm buồn bả nhìn trời khuya. Anh buồn quá, vậy là Tết này, anh không có Đăng, người bạn thân thương của anh, sao Đăng lại về Sài gòn vậy hả, mà lại không nói gì với anh, hay cậu ấy có việc gì cần lắm. Ngoại đang lúi húi rót nước trên bàn thờ. Khoa lại thở dài, anh suy nghĩ, hay chắc là hôm qua Đăng giận anh vì anh bỏ đi với Lan, nhưng sao Đăng giận mình vậy. Anh lắc đầu, anh chợt cảm thấy khó hiểu, nhưng dù gì, bây giờ anh cũng chỉ ước có Đăng, anh đã treo băng pháo ngay bờ dậu dâm bụt. Anh buồn quá. Anh thở dài quay vào nhà lấy hộp quẹt và bó nhang, giờ giao thừa cũng gần đến rồi….
Đăng ngồi trong phòng khách với Linh, anh ngồi xem ti vi nhưng lòng thì đã lang thang tận đâu, anh cảm thấy buồn, anh nói với Linh, anh đi ngủ sớm đây, chừng nào sắp giao thừa, nhớ kêu anh dậy. Linh vẫn say mê chương trình ti vi trước giao thừa. Đăng vào phòng nắm vật xuống giường, anh thấy chán chường và vô vị, cái giường nệm êm ả vâng không thể sánh bằng cái phản trơn lán nhà Khoa, giờ nay chắc Khoa đang chuẩn bị cúng giao thừa, không biết Khoa có nghĩ đến anh không, chắc là không, Khoa đang nghĩ đến Lan thôi. Anh chợt nghĩ đến cánh tay rắn chắc của Khoa, ước gì được nằm bên vòng tay Khoa để trò chuyện cùng Khoa. Đăng nhìn ra cửa sổ, đường sá đã vắng lặng, anh tưởng tượng, anh và Khoa đang ngồi bên hiên nhà, khoác vai nhau và chúc mừng năm mới, bóng hình Khoa cứ hiện rõ mồn một, ánh mắt xa xăm với nụ cười quyến rũ. Anh bồi hồi nhớ lại cái ngày đầu tiên anh và Khoa đi tắm sông. Đăng chợt hiểu, anh đã yêu Khoa sâu đậm, và anh chỉ có tình yêu Khoa ngự trị trong lòng, anh khó mà quên hình bóng Khoa, anh mím môi, cuộc sống sao mà buồn vậy. Anh bỏ một cuốn băng cát sét vào chiếc máy trên bàn, giọng hát thổn thức trầm đục với những lời hát làm lòng anh thêm tan nát.
Anh đến thăm em đêm ba mươi
còn đêm nào vui bằng đêm ba mươi
anh nói với người phu quét đường
xin chiếc là vàng làm bằng chứng yêu em
………….
Trời sắp tết hay lòng mình đang tết….
Trời sắp Tết hay lòng mình đang Tết. Đăng chỉ thấy lòng mình một nỗi cô đơn, hiu quạnh mà thôi. Rồi Đăng chợt ngồi nhổm dậy, anh nhét quần áo vào ba lô, anh ra phòng khách nói với Linh, anh đi về nhà. Linh chưng hững, nó nhìn anh ngạc nhiên, nhưng rồi nó cũng nói anh bây giờ phải tìm mấy người chạy xe ôm. Nó lắc đầu than trời than đất rằng sao mà Đăng dở hơi quá. Linh lấy xe đạp đèo Đăng ra lòng vòng mấy ngả tư, gần mười một giờ rồi, cuối cùng, anh cũng tìm được một người bằng lòng chở anh đi, anh ta nói anh chịu chở vì gia đình anh cần tiền, Đăng vẫy tay chào Linh rồi nhảy lên xe hon đa. Những cơn gió mát lạnh, thổi bay những lọn tóc trên trán Đăng…
Khoa tính bày ra mớ giấy tiền vàng bạc để chuẩn bị đốt, thì anh nghe tiếng xe máy bình bịch trước hàng rào, anh thấy loáng nhoáng ánh đèn xe, anh dợm bước ra xem ai, thì Đăng khoác chiếc ba lô đi vào, Khoa chựng lại, anh không tin vào mắt mình. Anh nhào ra ôm chặt lấy Đăng, anh muốn ôm thật chặt, ôm thật chặt để Đăng không còn rời xa anh nữa. Đăng cũng ngở ngàng, anh không ngờ Khoa mửng rở đến vậy, anh gở tay Khoa ra, lòng anh chợt bàng hoàng, anh nhận thấy, trên khoé mắt Khoa, lấp lánh giọt nước mắt. Anh xúc động.
“Ừ, mình về đón giao thừa với cậu đây.”
Tiếng pháo nổi lên từng tràng, tiếng pháo đì đùng, đoàng đoàng. Bà ngoại ra hiên, “Khoa, con thắp nhang đi con, Đăng, con đốt pháo đi. Giao thừa rồi đó”
Đăng nhìn Khoa, nhìn ánh mắt của Khoa, anh cầm chiếc hộp quẹt từ tay Khoa. Anh thầm nghĩ “mình biết, mình sẽ mãi mãi yêu Khoa, dù có điều gì xảy ra trên cuộc đời này, mình sẽ vẫn yêu Khoa.”