Bến đỗ cuộc đời - Chương 3
Phần 3: Dạt bờ
Ngày hôm nay đối với Khoa thật là bận rộn, anh cứ tất bật chạy lên chạy xuống nhà Long để cùng các bạn chuẩn bị cho buổi liên hoan tất niên của lớp. Cúc và Linh cùng vài bạn gái trong lớp thì phụ trách phần đi chợ và chuẩn bị bánh trái cho buổi liên hoan. Tất nhiên là hai cô được dịp đày đọa hai chàng trai dễ thương là Đăng và Khoa, họ phải đạp xe chở tới chở lui mua cái này, cái nọ. Còn Long thì hớn hở và nhiệt tình ra mặt, anh không bỏ cơ hội để mà đèo Cúc vòng vèo quanh các con đường từ làng ra chợ, mà Cúc thì có vẻ cũng rất thích đấy, mặc dù miệng thì cứ cằn nhằn Long là tại sao anh không chịu nhắc nhở cô phải mua những gì khi ra chợ, để rồi cứ phải chạy tới chạy lui, Long thì cứ cười khì khì, anh nói, nhắc làm chi cho mệt, còn mong cô quên để mà được dịp đèo cô đi cho vui nữa chứ, Cúc đấm thùm thụp vào lưng Long nhưng ánh mắt thì cứ sáng ngời ngời niềm vui. Còn Linh thì thật khéo léo và nhanh nhẹn, cô xốc xáo, tíu tít và vui vẻ như là một con chim sơn ca, cô thấy vui quá, mà sao lại không vui được chứ, được ngồi trên chiếc xe đạp của Khoa để anh chở đi lòng vòng thì còn gì vui hơn, chỉ tiếc con đường từ nhà Long ra chợ hình như ngắn quá. Linh cứ nói hết cái này cái nọ, nào là, phải trang hoàng thế nào cho đẹp, nào là sẽ làm món gì ăn trong liên hoan, còn Khoa thì anh chỉ ậm à, ậm ừ trong miệng cho qua chuyện, trong bụng anh thì hơi lo lo vì ngại rằng lỡ để Lan sẽ nhìn thấy Linh đang được anh chở và hai tay vịn eo anh thì khó ăn khó nói. Nhưng rồi anh nghỉ mình và Linh đâu có gì đâu, chắc Lan không giận mình đâu.
Chở các cô đi mua đầy đủ thức ăn, bánh trái và các thứ khác để trang hoàng xong, Khoa và Long bắt tay vào trang hoàng cho buổi liên hoan. Gian nhà khá rộng rãi, nền lót gạch ngói mát và sạch sẽ, Long xếp lại bộ bàn ghế để sát vào vách, bộ sập gụ bóng láng cũng được Long và Khoa khệ nệ đẩy sát vào trong tường, hai ngọn đèn nê ông sáu tấc được bắc thêm và cũng được cẩn thận bọc hai lớp giấy kiếng xanh đỏ tạo một ánh sáng màu nhẹ nhàng và chắc sẽ thêm phần hấp dẫn vào buổi tối. Long còn mượn được đâu đó một dây đèn nhỏ xíu chớp chớp đủ màu thật đẹp. Khoa dán lên tường ngay vị trí đối diện cửa ra vào một băng giấy bạc màu vàng lua tua chữ “Happy new year”, mà cứ mỗi khi có gió thoảng qua, băng giấy lượn sóng và lấp lánh phản chiếu ánh đèn loáng nhoáng trông hay hay. Cánh cửa cái được mở rộng hướng ra một khoảng sân vườn nho nhỏ thật dể thương, ba của Long chăm sóc thật cẩn thận những chậu cây kiểng cắt hình con nai, hình nấm, một vài chậu cây xâu chuổi có từng chùm trái màu vàng nhỏ xíu buông rũ xuống xinh xinh, mấy giò lan và huệ treo thành một giàn bên cạnh mảnh sân thật đáng được ngắm thưởng. Long để một cái bàn thấp dài, cùng mấy cái ghế gổ nhỏ ra ngoài sân cạnh giàn treo mấy giò hoa lan để bạn bè ai đến sớm thì có thể ngồi hàn huyên tâm sự. Long và Khoa đang hí hoáy treo mấy băng giấy màu lua tua, cuốn lên cuốn xuống giữa nhà thì thấy Đức đạp xe tới, anh trên thành phố về quê ăn tết, anh chở đến một cây tắc lúc lỉu trái thật là đẹp, anh nói đem đến tặng cho buổi liên hoan, Long và Khoa xuýt xoa. Khoa đùa, “a, liên hoan xong cho tớ mang về nhà nhé”. Đức cười, anh nói sau buổi liên hoan không biết còn được mấy trái vì anh biết thế nào mấy cô gái trong lớp cũng tiện tay bức vài trái. Đức nói thêm, thôi thì sau liên hoan để chưng ở nhà Long thôi, đừng mang đi đâu nữa. Long vội mang chậu tắc vào nhà để gần ngay của, anh sợ Đức thay đổi ý, rồi anh treo vào mấy tấm thiệp vào. Cây tắc càng làm khung cảnh thêm vui vẻ và rộn ràng. Mọi việc đâu đó có vẻ xong xuôi thì cũng đã xế trưa, Linh và Cúc bảo các cô đã có nấu cơm cho cả bọn ăn rồi, cả đám ngồi lại nhà Long ăn cơm và bình phẩm công việc trang hoàng. Bữa cơm thật vui, Long và Đức giành giựt thức ăn để gắp cho các cô gái, nhưng rồi ăn xong chẳng thấy ai chịu giành rửa chén cả. Ăn xong mọi người tản ra về, Cúc nói Cúc đã hẹn vài bạn gái trong lớp sẽ đến sớm chiều nay để chuẩn bị phần thức ăn liên hoan. Long thật là nhanh lẹ, anh đã đăng ký phần đến nhà Cúc để được chở Cúc đến. Cúc nghe vậy nguýt anh, “xí ai thèm, người ta có chân chứ bộ không biết tự đi sao”. Long thì chỉ biết cười. Khoa trả lời hộ Long: “nhưng mà người ta không có người chở, thôi thì để người ta làm việc thiện để tích đức đi mà”.
Khoa dẫn chiếc xe đạp ra ngoài cổng chờ Linh, cô nhờ anh chở cô về. Trên đường về, Linh cứ áp sát đầu vào lưng Khoa làm anh cảm thấy nhột nhột, nhưng anh không nói gì. Linh thì cảm thấy rất vui, cô nói mấy ngày Tết anh nhớ ghé nhà cô chơi. Cô nói thêm là nhớ rũ Đăng đến cùng luôn cho vui vì cô biết Đăng và Khoa chới rất thân với nhau. Nghe Linh nhắc đến Đăng, anh cảm thấy lòng vui vui và hơi bồn chồn, sáng nay ở nhà Khoa về, Đăng nói với Khoa là anh sẽ chắc chắn đến dự buổi liên hoan. Khoa nhớ lại đêm qua, Đăng ngủ chung với Khoa, anh thấy Đăng thật dể thương và thật tình cảm, anh ước gì mình có một người anh em như Đăng. Khoa cảm thấy một tình cảm thật nhẹ nhàng trôi qua trong lòng, anh cảm thấy Đăng có một điều gì đó như uẩn khúc trong lòng muốn nói với anh, nhưng mỗi lần anh hỏi, Đăng đều lắc đầu nguầy nguậy rồi sau đó đưa mắt nhìn đâu đó xa xăm. Khoa lại thấy trong lòng hơi áy náy, anh không dám hỏi nhiều về gia đình riêng tư của Đăng, vì anh thấy Đăng ít khi muốn đã động đến chuyện gia đình, Khoa thấy vậy cũng thôi, anh không muốn hỏi Đăng gì thêm nữa. Một tràng pháo nhà ai đó đốt làm anh giựt mình, Linh nhoẻn cười: “làm gì mà ông nhát gan dữ vậy.”.
Chở Linh về đến nhà cô xong, Khoa chạy xe ra chợ, anh mua một ít dây lạt và thêm ít lá dong để chuẩn bị gói bánh, anh tính nấu nhiều hơn vài cặp bánh so với dự tính ban đầu, nếp đậu thì đã có hết rồi, dì Ba kế bên hứa là sẽ phụ ngoại và Đăng làm nhân và gói bánh, dì Ba năm nay không nấu, vì vậy dì cười, nói là ké Đăng nhờ làm luôn cho dì vài cặp bánh chưng. Chợ hôm nay mặc dù đã xế nhưng vẫn thật là nhộn nhịp và đông đúc, Khoa dừng xe lại mua bó dây lạt, vài xấp lá dong còn xanh mướt, rồi anh cột vào yên sau. Mấy cô bán lá thấy Khoa ra mua lá cứ buông lời chọc ghẹo anh.
“Anh hai ơi, Tết này cho tụi em đến phụ mẹ anh gói bánh nhé anh.”
“Anh ơi mẹ anh thương em lắm đó, mà em gói bánh đẹp và ngon lắm…giống như anh vậy đó”
Rồi các cô phá lên cười vui vẻ, Khoa cũng cười vui vẻ, anh cũng thấy vui vui, anh tinh nghịch trả lời:
“Mẹ anh ở Sài gòn rồi, chỉ có mình anh ở với ngoại thôi”
“Thì em lại têm trầu cho ngoại nhé anh, anh mua cau trầu cho em đi”. Một cô lém lỉnh nói lại.
“Trời, chưa gì mà mày đòi ảnh đem cau trầu lại rồi.”
“Chứ không mày mua cau trầu đem lại nhà ảnh trước tao hả?”
Khoa cười lắc đầu, anh vui vẻ chào mấy cô rồi đi, anh quẹo xe và hông chợ để vào nhà Đăng, thấy mẹ Đăng đang lúi cúi bán hàng, anh dừng xe lại gạt chống xe rồi chạy vào, anh chào bà và hỏi Đăng có nhà không, mẹ Đăng nói Đăng đang ở trên lầu. Anh chạy ra ngoài gọi í ới vọng lên. Đăng nghe Khoa gọi, anh chạy ra ngoài ban công, anh thấy Khoa ở dưới vẫy vẫy anh, anh mừng quá vội chạy xuống dưới, chạy ra ngoài anh kéo vai Khoa vào nhà, vừa đi vừa hỏi:
“Khoa chuẩn bị mọi thứ cho bữa liên hoan xong chưa hả? Khoa mua lá và dây để gói bánh hả, nhớ cho mình bánh Khoa làm đó, mình chưa bao giờ được ăn bánh từ một thằng bạn nào làm đó”
“Ừ mình chuẩn bị xong rồi, ghé chợ mua ít lá và dây, ghé thăm Đăng luôn đó, nhớ chiều nay đi nhé, mình thì tới sớm trước một chút. Đăng hôm qua ngủ không được hả, chắc bị đau lưng rồi hả, công tử bột hé”. Khoa trả lởi vui vẻ.
Đăng cảm thấy Khoa quan tâm đến mình, anh vui mừng rộn ràng xao xuyến trong lòng, anh cảm giác cứ như là tụi con nít đang đốt một băng pháo chuột tí tách trong lòng mình vậy. Anh cười lắc đầu :”Được Khoa ôm ngủ sướng thấy mồ, nằm ở nhà một mình buồn hiu hà, nhưng mà có hơi đau lưng thiệt”
Khoa cười vui vẻ, anh nói ” Vậy hả thôi để mình đấm lưng cho, hết đau liền, mai mốt đến nhà mình học bài rồi ngủ ở nhà mình luôn cho vui”, nói rồi, anh đưa hai tay bóp bóp vai Đăng thật thân thiện.
Đăng la lên oái oái vì nhột nhưng cảm thấy thật vui, anh cảm thấy cuộc sống thật dễ thương, thật vui nhộn, anh ước ao được như thế này mãi.
Mẹ Đăng bước vào bưng hai ly sinh tố để trên bàn kêu hai anh uống cho mát, bà thấy Khoa và Đăng vui vẻ và thân thiết, bà cảm thấy vui trong lòng. Bà hồ hởi nói với Khoa: “Tết này con nhớ dẫn Đăng đi chơi há, dì bảo nó về Sài gòn cho có nhiều bạn bè quen cũ, nhưng nó không chịu, nó nói nó thich ở đây ăn Tết đó, dì cũng thấy năm nay chắc dì cũng ở đây với tụi con, chứ không về Sài gòn.” Nói rồi bà quầy quả ra ngoài bán hàng vì nhiều người đang vào mua hàng.
Khoa nhìn Đăng cười tít, đuôi mắt Khoa cứ nheo nheo lại. Đăng ước ao được đặt một nụ hôn trên cái đuôi mắt nheo nheo đó quá, anh thấy Khoa thật đẹp trai và hấp dẫn, anh nắm cánh tay Khoa lắc lắc, anh nói:
“Tớ sợ cậu chỉ lo mấy con gơ của cậu thôi, đẹp trai quá mà, con gái bu tùm lum, đâu có chổ cho tớ đậu vào.”
“Trời, con gái thì con gái chứ, anh em sao quên được, mình không có quên cậu đâu.” Khoa vội đáp.
Đăng cảm thấy một cái gì tắc tắc trong lòng, anh cảm thấy thật không thoả mản với lời nói của Khoa, nhưng anh ôm vai Khoa xiết chặt, anh nói với giọng nhỏ lại: “cám ơn Khoa nhé, cám ơn tất cả những gì Khoa làm cho Đăng.”
Khoa nhẹ nhàng gở tay Đăng ra, anh vỗ nhẹ vào vai Đăng: “gì mà sến quá vậy hả cha, đóng cải lương từ hồi nào vậy.”, nhưng Khoa vẫn thấy trong lòng dạt lên một tình cảm khó tả với Đăng. Anh cảm thấy vui và bâng khuâng vì lời nói của Đăng. Khoa nhìn đồng hồ thấy cũng gần hai giờ chiều rồi, anh nói Đăng anh phải về, còn nhiều chuyện phải làm ở nhà. Đăng chia tay Khoa một cách luyến tiếc, hẹn sẽ gặp lạ anh tối nay ở nhà Long. Đăng dõi nhìn theo Đăng đạp xe về, lòng anh dấy lên một cảm xúc xao xuyến, anh không thể đè nén những tình cảm thương yêu đối với Khoa, anh cảm thấy rồi cuộc đời anh sẽ gắn mãi với hình bóng Khoa, anh thở dài, rồi sẽ đi về đâu, rồi anh sẽ ra sao, anh lắc đẩu, thôi kệ, biết ra sao ngày mai. Anh quay vào nhà, anh đi ngang nói với mẹ anh tối nay anh có bữa liên hoan,chắc sẽ về khuya. Mẹ Đăng cười gật đầu, bà nói con cứ đi chơi thoải mái mấy ngày Tết, đừng lo lắng gì cả.
Đăng đã chuẩn bị quần áo để mặc thật kỹ càng cho buổi liên hoan tối nay, anh đã ủi xong bộ đồ đẹp nhất và ăn ý nhất của anh rồi treo lên, thấy đã gần sáu giờ, anh lấy đôi xăng đan da mà anh để dành chỉ mang trong những dịp quan trọng ra đánh bụi. Đứng trước gương thay đồ, anh ngắm nghía mình trong gương, anh cảm thấy mình có thân hình không tệ, phải nói là đẹp, săn chắc, anh thấy anh có lẽ cũng không thua kém Khoa là mấy, chỉ có nước da của anh sáng và trắng trẻo hơn Khoa, và khuôn mặt của anh hơi giống tài tử điện ảnh, chứ không vuông vắn cương nghị như Khoa. Đăng chợt cảm thấy vui, vì mỗi khi đi với Khoa, mấy cô bạn gái đều phải ngoái nhìn và không thể không tán thưởng dù bằng ánh mắt hay lời nói. Khoa thì có vẻ không để ý gì đến bản thân mình rất đẹp trai và quyến rũ, nhưng Đăng thì ngược lại, anh có vẻ khá chăm chút tóc tai, gương mặt và quần áo. Đăng ăn mặc khá theo mốt và trẻ trung, vì anh là dân đô thị mà, anh nhìn mình trong gương, lòng cảm thấy nôn nao, bồi hồi khi nghĩ lại đêm qua, Khoa đã ôm anh ngủ, cơ thể đầy sức sống của anh đã được vòng tay ấm áp rắn chắc của Khoa đặt lên, anh nhắm mắt để cố nhớ cái cảm giác tuyệt diệu đầy gợi cảm thể xác đó. Anh vuốt tay lên ngực, từ lúc về vùng quê, anh thường xuyên đi bơi với Khoa, ngực anh thêm vun và săn chắc, anh mơ màng uớc mong đôi tay Khoa đặt lên ngực anh, một cảm giác lâng lâng nhè nhẹ lan truyền, anh nhắm mắt ngả người xuống nệm…
Tối nay, Đăng mặc một chiếc sơ mi màu rượu chát tay dài nhái hiệu pô-lô mà mẹ anh mới mua cho anh từ chợ Sài gòn, cổ áo có chiếc cút cài lại trông anh càng thêm lịch sự bảnh bao, chiếc quần tây màu kem may từ một nhà may ở Sài gòn thật đúng mốt, ống quần hơi nhỏ lại có hai li xếp, anh xỏ chiếc dây nịch da vào, mở học tủ anh lấy lọ nước hoa xi cây xịt một ít vào lòng bàn tay, xoa nhẹ vào gáy, một mùi thơm nước hoa đắt tiền của đàn ông nhẹ nhẹ làm Đăng thấy anh thấy thêm mấy phần quyến rũ. Ngắm nghía thêm một chút nữa, thấy mọi thứ hài lòng anh dắt xe, chào mẹ rồi đạp xe đi, bóng tối đã tràn quanh, những ngọn gió mát rượi từ sông nhẹ nhàng lướt qua vai anh, thoang thoảng mùi khói, anh thầm nghĩ, chắc ai đó đang bắt đầu chong nồi bánh chưng bánh tét.
Vừa rà xe đến nhà Long, anh đã thấy ở đó vui nhộn, bạn bè đã tụ tập nhấp nhô đông đúc ở đó rồi, mấy bạn trai đứng ngồi ở mảnh sân nhỏ nói chuyện ồn ào, Long thì đang ngồi chồm hổm chặt đá từng cục nhỏ, Cúc đứng bên canh gắp đá bỏ vào thùng, cứ mỗi lần đá văng vào Cúc, cô cười khúc khích, Long trông cũng vui vẻ, hăng say chặt đá và có vẻ khá điệu nghệ. Đăng dắt xe đạp dựng vào bên hông vườn, anh ra chào các bạn. Mọi người thấy Đăng trầm trồ, tấm tắc, Đăng thật sự nổi bật và sáng chói giữa mọi người, vài bạn trong lớp nhào tới ôm Đăng, vài bạn tới bá cổ ôm vai Đăng mừng rỡ, tụi nó la chí choé:
“Trời ơi, Đăng ơi, mấy thơm ngon ngọt ngào cứ như múi mít vậy, tao thấy còn thèm chứ đừng nói tụi con gái, hihihi”
“Em Huệ hôm nay chắc mê tít mày rồi”
“Nè, hôm nay, mày phải làm cho cánh đàn ông tụi mình nở mặt nở mày nhé, cao giá lên nhé Đăng”
Một bạn gái từ trong nhà đi ra, nghe nói vậy, chua chát đớp lại:
“Cái gì, mấy ông mà cao giá với ai hả, ông Đăng, ông Khoa còn nói nghe được, chứ mấy ông hả, đủa mốc mà trèo mâm son”
“Đũa mốc vậy chứ, lúc không có, ăn bốc hả?”
“Xí, nghe nè:
Ba xu một mớ đàn ông
Đem về bỏ lòng cho kiến nó bu
Ba trăm một chị đàn bà
Đem về mà trải chiếu hoa cho ngồi…nghe chưa..”
“Chảnh quá mấy bà nội ơi..”
Đăng xua tay: “thôi, cho tôi được bình yên đi mà, sao các bạn có cần mình phụ không”
“Không cần đâu Đăng, hôm nay Đăng được tụi mình ưu tiên, nè, cho mình chụp hình với cậu đó, lần đội bóng chuyền đoạt giải, mình chưa có chụp được với cậu đó nghen”
“Đăng, thâu tiền cho thuê chụp hình chung đi cậu!”
Đăng cười vui vẻ, anh nhìn quanh tìm Khoa, nhưng không thấy Khoa đâu, anh nhìn vào nhà, ánh sáng tối tối nhẹ nhàng màu xanh đỏ chớp nháy làm anh không nhìn rõ, anh hỏi các bạn xem Khoa đến chưa. Vừa lúc đó Khoa từ nhà sau đi ra, anh bật ngọn đèn hột vịt cho sáng rồi ra sân vổ tay đằng hắng:
“Được rồi, bây giờ mọi việc đã xong, mời các bạn vào và an toạ.”, quay lại anh thấy Đăng, anh mừng quá, chạy nhào đến ôm vai Đăng,
“Tới rồi hả, tụi mình vào đi, xong hết rồi, trời ơi, cái áo đẹp quá, bữa nào cho mình mượn đi ăn cỗ nhé”.
Khoa vừa nói vừa đùa, anh giả vờ sờ nhẹ nhẹ vào tay áo Đăng rồi nói: “cho chút thơm, chút sang đó mà..”. Đăng nhoẻn cười, anh thấy Khoa hôm nay cũng rất đẹp, anh gọn gàng trong chiếc quấn gin xanh và áo thun trắng cá sấu, chiếc áo thun làm nổi bật thân hình nở nang săn chắc của anh. Đăng khoác vai Khoa đi vào trong. Trong nhà, các bạn đã đứng ngồi vòng tròn, các ly chén được úp khép léo gọn gàng, một giỏ hoa lớn trang trí thật đơn sơ nhưng dễ thương, chỉ toàn mấy bông hoa mà dân trong làng trồng, nhưng đã được các bàn tay cô gái khéo léo sáng tạo. Khoa chạy vào trong hối tất cả các bạn gái mau chóng ra ngoài, những thức ăn chưa dùng ngay đã được sắp la liệt trên một chiếc bàn. Cuối cùng các bạn cũng đã tề tựu đông đủ. Cũng hơi lộn xộn vui nhộn một chút vì chuyện chổ ngồi, người này đẩy người kia, chọc ghẹo gán ghép, có người cũng được vừa ý vì ngồi gần người minh thích, cũng có người hơi thất vọng vì bạn bè không biết ý mình, nhưng không dám nói ra, nhưng rồi cũng ổn thoả, tất nhiên, Long được ngồi cạnh Cúc, rồi Linh cũng ngồi cạnh Khoa bên trái, Khoa nhất định kéo Đăng ngồi kế mình, bên phải, Đăng chẳng phản đối, mà cũng chẳng tỏ ý gì, nhưng trong lòng anh mừng rơn, và rồi Huệ cũng ngồi bên phải anh. Sau khi cả đám ngồi yên vị, chợt có một bóng người vừa dựng xe vào, à, thì ra cô giáo chủ nhiệm, cô xách tới một túi đậu phộng da cá, cả lớp vổ tay vui vẽ, cô chủ nhiệm bước vào, xua tay ra hiệu cả lớp cứ ngồi đi, rồi cô ngồi xuống chống hai tay khoác vai Đăng và Khoa, cô nói:
“Cô chúc cả lớp sẽ có một buổi liên hoan thật vui, thật quậy, và cô chúc các em cùng gia đình sẽ có những ngày tết thật vui vẻ.”
Vài lời nói với lớp xong, cô chủ nhiệm chào lớp, cô phải về vì cô có nhiều việc ở nhà phải làm. Vài bạn đưa cô ra cổng, lớp cũng tiếc rẻ vì cô không tham dự liên hoan được, nhưng rồi cũng mau chóng quên ngay với không khí vui nhộn của tuổi học trò.
Linh xin phép các bạn tuyên bố vài lời, cô nói một cách hứng khởi vui vẻ :
“Nè, hôm nay cám ơn các bạn đã tới tham dự đông đủ, năm nay lớp 12a4 chúng ta có nhiều thành công phải nói là rực rỡ, không có ai học sinh yếu kém cả, có bốn bạn được là học sinh giỏi, và đặc biệt có Long và Đăng là hai bạn trong đội tuyển bóng chuyền và đã đoạt giải nhì của huyện. Lớp chúng ta đã đoàn kết và giúp đỡ lẫn nhau rất nhiệt tình…”
“Linh ơi, ngắn gọn đi, đói quá rồi, bộ họp lớp kiểm điểm hả.” Ai đó khúc khích.
“Liên hoan mà Linh, đâu phải họp đoàn thanh niên đâu”
Linh cười nói tiếp: “bữa liên hôm nay xin mời các bạn nhiệt tình, nhanh tay nhanh chân, á, thực đơn gồm có : gỏi bưởi tôm thịt, bánh mì cà ri, và mì xào, giải khát thì có cóc tai trái cây, không có rượu bia. Tuyên bố, bắt đầu!”
“mình bắt đầu từ lâu rồi”
“mình sắp chuyển qua phần giải khát rồi nè”
Linh vừa dứt lời, Long đứng lên tắt ngọn đèn hột vịt, để lại một ánh sáng nhiều màu dịu dàng chớp nháy tối tối, Long đến góc nhà bấm nút chiếc cát xét, bài hát Hapy new year vang lên nhẹ nhẹ, mọi người thật vui vẻ miệt mài làm việc “thưởng thức” những món ăn của các cô gái trình bày.
Quang cảnh thật vui, tiếng giành giụt thức ăn, tiếng cười nói đùa giởn, thỉnh thoảng tiếng cụng ly long cong chúc mừng vui vẽ.
“ê, con trai gì mà không ga lăng vậy, lo gắp cho mình không, gắp cho tui nè.”- tiếng một giọng nữ.
“Có miếng xương gà để dành cho cưng nè”, tiếng một bạn trai đáp lại.
“Thôi Long đừng gắp cho mình nữa, nhiều lắm rồi”, tiếng Cúc nhỏ nhẹ.
“Úi trời, xem người ta âu yếm chưa kìa, còn mình chẳng có ai quan tâm hết.” Tiếng Đức chọc.
“Nè, thôi để mình quan tâm cậu nhé” – Long quay lại gắp thức ăn cho Đức
“Trời ơi, nó gắp cho mình cái phao câu nè.” Đức hét lên.
“Thì ăn gì bổ đó mà.”
“Ê, vậy mình vừa gắp được miếng trứng nè, bổ ở đâu đây?” Tiếng một bạn nam ởm ờ
“!!?”
Khoa gắp thức ăn cho Linh, vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ, Linh kêu Khoa và Đăng ăn gỏi bưởi đi, vì đây là món của Linh đề nghị và “chỉ đạo kỹ thuật”. Khoa gắp cho mình một miếng gỏi rồi gắp cho Đăng một ít, anh đùa:
“Nè, hai cô cậu, ăn đi nhé, đừng có mà nhìn nhau hoài rồi hạnh phúc quá không cần ăn đó” -anh có ý chọc Đăng và Huệ.
Đăng có vẻ hơi ngượng nghịu, mà Huệ cũng vậy, cô có vẻ hơi xao xuyến và lâng lâng vì được ngồi cạnh một chàng trai nổi tiếng và đẹp trai nhất nhì trong trường. Cô thì trái hẳn Linh, ít nói và nhu mì. Cô nhẹ nhàng đưa chén cho Đăng để anh gắp cho cô ít mì xào. Đăng hầu như chẳng thấy đói, anh ngồi bên cạnh Khoa mà, mà lòng cứ ngây ngây, anh liếc nhìn Khoa, cái sống mũi cao cao nổi rõ trong bóng sáng tối nhá nhem, gương mặt Khoa nhìn nghiêng hơi có vẻ khắc khổ và cương nghị hơn, Đăng nhìn thấy đầu gối Khoa kề lên đầu gối anh, Đăng nhẹ nhàng chống cùi chỏ lên một cách thân mật. Huệ đứng lên cùng vài bạn đi lấy đá cho các bạn, các cô múc lên nhiều tô cóc tai nhiều màu sắc và thơm nức để vào trong vòng tròn để các bạn tự phục vụ lấy. Khoa quay lại thấy Đăng nhìn mình say đắm, anh nhìn Đăng thắc mắc:
“Gì vậy cậu, làm gì mà nhìn tớ vậy, mình đâu có ăn được đâu, ăn đi chứ”
“Mình không đói, khát nước thôi”
Đăng thấy ánh mắt của Khoa sáng rực, nhìn nụ cười của Khoa, anh thấy lòng mình nổi lên một niềm ham muốn và ích kỷ, anh chỉ muốn nụ cười của Khoa là của anh, ánh mắt của Khoa là chỉ cho anh, anh chợt thấy mình tức cười, anh cười.
“Gì mà cười một mình vậy, nè, ngày mai mình nấu bánh đó, vì ngày mốt có đoàn xiếc và ca nhạc về biểu diễn, mình muốn nấu sớm hơn dự định, đến chong bánh suốt đêm với mình đó.” Khoa quay lại nói với Đăng.
“Chắc chắn rồi, mà có được chia bánh không”
“Mình sẽ gói cho cậu mấy cái không có nhưng”
“Trời, cũng được, khỏi có thịt, khỏi có mở, khỏi sợ bị béo phì”
Linh nghe nói quay lại, đòi được đến nhà Khoa xem nấu bánh, Khoa cười:
“Suốt đêm đó, đến gần hai ba giờ sáng đó nghen, thức nổi không, muỗi cắn nữa đó”
Linh nghe nói đến muỗi, cô lắc đẩu lè lưởi, “thì thôi vậy, phải để dung nhan chút cho mấy ngày xuân chứ, nhưng mà, Linh phải có phần đó nhé Khoa.”
Đăng nghe nói vậy, anh thở phào, anh chỉ muốn có mình anh và Khoa, anh tưởng tượng quang cảnh một bầu trời đêm lạnh lạnh, bếp lửa đỏ hồng, và được cùng ngồi bên Khoa, anh thấy như bồng bềnh trong giấc mơ vậy. Anh múc ít cóc tai vào ly, mùi thơm dịu của trái sơ ri nấu trong nước đường làm anh thấy khát. Huệ thấy Đăng lặng lẽ quá, nên cô cũng ngồi quay ra nói chuyện với người bạn bên cạnh. Có vẻ cái đói của mọi người đã được giải quyết sau một thời gian làm việc cực lực, thức ăn cũng đã vơi vơi. Đức đứng lên kêu các bạn chú ý, Đức có một trò chơi nhỏ muốn các bạn tham gia, khi các bạn đã chú ý, Đức nói:
“Bây giớ, mỗi bạn sẽ nhìn người bạn cạnh mình bên tay trái, và chọn bất kỳ một điều gì trên đó mà bạn thích nhất, sau khi chọn xong, các bạn sẽ lần lượt nói cho cả lớp biết.”
“Trò chơi gì chán vậy, thích hết được không..”
“Ê, Đức có giới hạn không, lở mình thích ……” một giọng đùa.
“Nghiêm chỉnh nhé, ví dụ, mái tóc, cái tay, cái mũi, cái miệng, trên khuôn mặt thôi…., nhanh lên nào, bây giờ các bạn lần lượt nói đi.
“Mình thích cái kẹp tóc của Vân”
“Mình thích cái lổ tai””
“Mình chọn cái cổ.”
Đến lượt Đăng, anh nhìn Khoa, rồi không do dự, “mình thích cái miệng của Khoa”
Lần lượt cả vòng tròn đã nói lên điều mình thích ở bạn mình. Đức lại đứng lên hét: “Bây giờ các bạn nghe đây, vừa rồi, các bạn đã nói cho mọi người biết điều mình ưa thích, tiếp theo là phần hấp dẫn nhất, bạn nào vừa nói thích chổ nào, thì bây giờ sẽ hôn vào chổ đó, bất kể nam nữ, mọi người phải thực hiện, Long ơi, nhờ bạn tắt bớt đèn cho mọi người đỡ mắc cở”
Cả lớp nghe xong rú lên, cười ngoặt ngoẹo.
“Trời đất, tao xui quá, ngồi cạnh mày, phải chi ngồi cạnh con gái thì lời rồi.”
“Tao ngu quá, tao chọn cái kẹp tóc, thắng Đức mà nói trước tao chọn cái khác rồi, miệng hay má gì đó.”
Kẻ thở dài, người thất vọng, cả đám con gái lao nhao phản đối, đám con trai cười rũ rượi vì nhiều chuyện khó xử quá, Đức đến bên công tắc đèn, anh tắt bớt mấy bóng đèn, chỉ còn để lại dây đèn chớp xanh đỏ, anh yêu cầu làm ngay, vì trong bòng tối nháy nhá, cũng đỡ ngượng nên mọi người thực hiện cũng đỡ ngại, trong số đó, có người làm qua loa, có người làm nhiệt tình, chẳng ai biết được. Chỉ thấy, mấy cái đầu lụm chụm lại, rồi tiếng cười khúc khích, tiếng vổ tay bồm bộp, cả tiếng hun chút chít nữa, thật là vui. Đăng từ lúc nghe Đức nói, anh muốn nghẹt thở, cái điều anh ước ao được hôn Khoa sao mà nó đến bất chợt và đầy kịch tính vậy. Đăng quay ra ngượng nghịu, còn Khoa thì tỉnh bơ, anh chếch mặt qua Đăng cười, ánh mắt Khoa long lanh sáng ngời làm trái tim Đăng thêm hồi hộp. Khoa nói:
“Nè, hun đại đi bạn, để mình còn hun Linh nũa đó”, anh cười ngặt nghoẻo.
“Mình hôn thiệt đó nghe, mình không muốn bị phạt đâu”
“Được rồi, làm lẹ đi, đèn sáng lên, quê là không ai hun ai được đâu đó”
Đăng quay qua, anh nhón người, một tay vịn vai Khoa, anh đặt một nụ hôn lên môi Khoa, anh cảm giác làn hơi thở nồng nàn của Khoa phả vào mặt anh, anh nhắm mắt, một nụ hôn nhẹ nhàng, xao xuyến, khi môi anh chạm môi Khoa, một cảm giác cháy bổng đê mê chạy khắp người Đăng, anh không thể tụ chủ mình, anh đẩy nhẹ lưởi vào đụng nhẹ răng Khoa, một cái hôn thật ngắn ngủi nhưng cháy bổng nồng nàn, Khoa giật mình, anh cứng người lại, Đăng có cảm giác Khoa rùng mình nhẹ, anh vội vàng buông Đăng ra, anh cười giả lả:
“Xong rồi, đến phiên Khoa đó, hun Linh đi, Linh chờ đó.”
Một cảm giác khát cháy ở cổ, Đăng cầm ly cóc tai lên uống mốt hớp nước, anh vẫn chưa hoàn hồn, cái cảm giác không thể tả nổi, khi môi và lưỡi anh đụng môi và lưỡi Khoa, cái nụ hôn tràn đầy tình yêu trong một hoàn cảnh buồn cười, nhưng Đăng cảm thấy anh đang bồng bềnh trôi trên những đám mây, thật nồng nàn, thật dịu ngọt, dù ngắn ngủi, anh cũng cảm giác cái ngọt ngào của nụ hôn với người mình yêu. Đức đã bật đèn trở lại, cả lớp vẫn còn xôn xao ngượng nghịu cái trò chơi oái oăm của Đức. Khoa quay lại nhìn Đăng với anh mắt hơi có vẻ dò hỏi, Đăng trốn ánh mắt của Khoa. Khoa thấy hơi còn sững sờ với cái hôn của Đăng, anh hơi hơi buồn cười, anh muốn hỏi Đăng sao mà hun Khoa ghê quá, nhưng anh thấy thôi, anh chợt thấy bối rối, hình như anh chợt thấy cái cảm giác lạ lùng chưa từng thấy vừa chợt chạy qua khi Đăng hôn anh, hình như anh thích điều đó thì phải. Nhưng rồi Khoa tạm quên đi cái cảm giác là lạ đó vì anh cùng cả lớp cuốn vào những trò chơi tinh ngịch khác, Khoa và Đăng cùng nhiệt tình trong những trò chơi vui nhộn, nào là thổi bong bóng cho đến khi bể, chơi bắn tàu, chơi chuyền trái chanh băng chiếc muổng ngậm trong miệng, trò chơi nào cũng được lớp hưởng ứng nồng nhiệt nghiêng ngả, cả đám cười lăn cười bò, những lúc vui quá, Khoa quay lại ôm vai Đăng cười ha hả, ít khi anh thấy vui như bữa nay.
Sau những trò chơi, cũng có vài bạn bị xem là thua, và thua thì phải bị phạt. Những người bị phạt phải bốc một lá thăm, trong đó các bạn khác có ghi một yêu cầu người bốc thăm phải làm một điều gì đó. Đăng là một trong những người bị thua, anh cùng một số bạn phải bốc những lá thăm đó. Có bạn phải đọc một bài thơ, có bạn phải giả vờ khóc mười kiểu khác nhau, đủ trò, đủ hình thức, cả đám bạn được những trận cười rôm rả, cười bò lê, bò càng, nhất là khi Linh bốc một lá thăm yêu cầu làm một con vịt, Linh làm rất giống miệng kêu quẹc quẹc, ngồi lệt bệt lắc mông vẫy vậy tay trong rất buồn cười. Đến phiên Đăng, anh bốc phải một lá thăm yêu cầu hát một bài hát về tình yêu. Cả đám bạn vổ tay nồng nhiệt khuyến khích Đăng, còn Long, anh chạy vào trong nhà lôi cây ghi ta ra phủi bụi, so dây, từ lúc Đăng về lớp 12a4, chưa ai có dịp nghe Đăng hát, ở lớp thì có Long, Vân và Cường trong đội văn nghệ trường. Qua năm nay, các mọi người ai cũng bận bịu, lớp cũng không có dịp văn nghệ văn gừng gì cả. Bậy giờ có dịp, cả lớp nhao nhao yêu cầu Đăng phải hát. Khoa lo lo trong bụng, không biết Đăng có hát được không, anh đằng hắng nhổm dậy nói:
“Mình chịu phạt thay dùm Đăng được không hả?”
“Ai nói cậu Khoa nhà mình biết hát vậy?”
“Ê, hát chứ không phải bơi đâu nhe”
Khoa xua tay: “mình không biết hát, mình đọc một bài thơ, được không”
“Xì, lo cho mình chưa xong, còn lo bao đồng quá, ông ơi, để ông Đăng hát đi, đừng có bao đồng.”
Đăng thấy Khoa lo cho mình, lòng anh vui quá, anh mỉm cười quay ra nói với Khoa với giọng tự tin: “Cậu yên tâm đi, mình không để cậu thất vọng đâu.” Anh nói Long chuyền cho anh chiếc đàn ghi ta, cả lớp tròn xoe mắt, í trời ơi, biết đàn nữa,chu cha, tưởng đâu đôi tay Đăng chỉ biết đập bóng thôi chứ. Đăng cầm ghi ta dạo qua, anh nói:
“Cũng mấy tháng từ hồi về đây, mình không cầm đàn, mình chỉ biết mấy bản nhạc buồn, các bạn nghe đỡ nhé.”
“Hát đi Đăng, hát nhạc buồn cũng được, nảy giờ vui quá, giờ Đăng hát nhạc buồn cho tụi mình khóc chút đi”
Khoa nhìn Đăng với ánh mắt tò mò, ngạc nhiên, chơi với Đăng đã lâu, nhưng anh vẫn có nhiều đều chưa biết về Đăng, anh thầm trách mình đã quá hời hợt với bạn, anh nhìn Đăng động viên.
“Mình xin hát bài “Tình Khúc Thứ Nhất”, đây là một bài hát mình ưa thích nhất.”
Đăng dạo đàn, ngón tay anh lướt nhẹ nhàng êm ái trên cung đàn, giọng anh cất lên, cả lớp im bặt, một giọng hát trầm ấm, đượm chút u buồn và trăn trở, lời hát như kể lể, như tâm sự, cả lớp bổng chùng xuống, giọng hát Đăng nhẹ nhàng thiết tha u uất
Tình yêu như đám mây trôi
Ý sầu mưa xuống đời
Lệ rơi xuống mấy tuổi tôi mấy tuổi xa người….
Khoa như bị cuốn hút vào từng lời hát của Đăng, lần đầu tiên từ khi kết bạn với Đăng, anh mới chợt cảm nhận, Đăng sao mênh mông quá, ngồi kế anh đây, sao anh thấy Đăng như thật lạ thật xa vắng, những cung nhạc trầm buồn, ca thán, làm Khoa thấy anh thật nhỏ bé, tầm thường với Đăng, trời ơi, anh cứ như muốn nuốt từng lời hát, từng nốt nhạc. Các bạn khác thì im lặng thưởng thức những lời nhạc ngọt ngào, than thở chỉ có tiếng pháo đì đùng bên ngoài vọng vào, mọi người im lặng. Có lẽ mọi người bất ngờ trước giọng hát trầm ấm và đượm buồn của Đăng
….Tìm vui trong phút giây thôi
Ý sầu nuôi suốt đời
thì xin giữ lấy niềm tin dẫu mộng không bền…
Giọng hát của Đăng làm Khoa thấy một nỗi nghẹn ngào, thổn thức trong lòng, Khoa chợt nghĩ, Đăng chắc có những uẩn khúc, những chất chứa ưu tư trong cuộc sống riêng tư rất nhiều, mà không biết là điều gì nữa, nhưng sao giọng hát đó cứ nghe như kể lể trăn trở, bổng nhiên anh cảm thấy sao mình còn xa cách với người bạn thân thiết này quá, anh cảm thấy mình không hiểu gì về Đăng. Một cảm giác hơi hối hận và trắc ẩn thoáng chạy qua, bổng anh thật muốn ôm Đăng thật chặt, anh muốn nói với Đăng điều gì đó, nhưng tại sao nhỉ?, anh đã có một người bạn rất tốt, một người mà thường xuyên nghĩ đến anh, luôn luôn bên cạnh anh trong từng vui buồn, nhung anh, anh lại không biết gì nhiều về riêng tư của Đăng. Anh chợt cười buồn với cảm nghĩ cũa mình.
….Thần tiên gẫy cánh đêm xuân
bước lạc sa xuống trần
Thành tình nhân đứng giữa trời không
khóc mộng thiên đường……
Đăng đã lướt mấy hợp âm và kết thúc bài hát của mình, nhưng cả lớp vẫn còn chùng xuống lắng đọng với bản nhạc tuyệt vời đầy giai điệu kể lể mà Đăng vừa hát. Vài giây sau, cả lớp mới vỗ tay nồng nhiệt. Đăng ngượng nghịu quay ra cất cây đàn, anh lí nhí cảm ơn mọi người. Còn Khoa thì anh cứ đang ngây ngất mê mẫn với nhưng cung đàn lời hát của Đăng, anh thấy hình như anh phát hiện một điều gì mới ở Đăng, và hình như cả ở anh, anh thấy mình thật sự như là bị Đăng cuốn vào từng lời hát, từng nốt nhạc…
Đêm cũng đã khuya, mọi người trò chuyện một chút rồi cùng dọn dẹp và lục tục ra về. Những lời chúc, những đưa đẩy gán ghép để đưa nhau về, những lời hẹn gặp gở nhau ngày Tết, bạn bè quyến luyến không muốn chia tay nhau. Nhưng rồi mọi người cũng nói lời tạm biệt. Riêng Khoa, Đức và Đăng thì tình nguyện ở lại phụ Long dọn dẹp để cho các bạn khác ra về. Đăng dọn dẹp, quét dọn căn phòng và đưa đồ đạc trở lại như cũ. Khoa xuống bếp rửa chén với Đức. Mọi thứ trông có vẻ sạch sẽ gọn gàng thì cũng gần mười hai giờ khuya rồi. Trước khi về, Đăng nói với Khoa ngày mai anh sẽ lên nhà Khoa để phụ anh nấu bánh. Khoa gật đầu :”nhớ nhé, mà Đăng nè, cậu hát hay quá, chép cho mình bài hát này đi, mình thấy thích bài hát đó lắm.”
Khoa đạp xe về, anh cảm thấy trong lòng vui vui, sao cái Tết này khác quá, anh cảm thấy mọi thứ sao mà ngọt ngào và say say như là hương vị ly rượu nếp than, nhưng sao tối này anh vui hơn mọi ngày vậy? chắc vì đây là cái buổi liên hoan Tết cuối cùng trong cuộc đời học sinh trung học, rồi năm sau, mọi người sẽ chia tay và không còn buổi liên hoan như vậy nữa, anh vừa đạp xe vừa lẩm nhẩm bài hát Đăng vừa hát, nhưng anh không thuộc hết- cái giai điệu bài hát thật là buồn. Chợt anh nhớ đến cái hôn của Đăng, anh chợt rùng mình, cái se lạnh của đêm xuân….
Về đến nhà, anh thấy đèn vẫn còn sáng trưng, vừa lạng xe vào, anh thấy bà ngoại vẫn còn ngồi trên phản têm trầu bóp bép, anh hơi ngạc nhiên, tính hỏi, thì thấy mẹ anh từ trong đi ra, anh mừng quá vội dựng xe vào cửa, ùa lại mừng rỡ. Thì ra là mẹ Khoa vừa về nhà lúc tối, mẹ con mừng rỡ tíu tít hỏi han nhau. “Mẹ về ăn Tết ở nhà năm nay hả mẹ?”, “không con à, mẹ phải lên sài gòn sáng mai rồi, dượng con năm nay bận quá, mẹ phải giúp dượng con nhiều việc lắm, nhưng dượng kêu mẹ về đem quà cho ngoại và cho con, chắc ra giêng, dượng và mẹ sẽ về chơi vài ngày.” Khoa nghe mẹ nói vậy thì cũng hơi buồn, nhưng mà anh nhanh chóng quên đi, thôi, mẹ phải lo nhiều chuyện, xem xem mình có quà gì đây, anh vội vã tháo mấy gói giấy dầu, hai cái quần gin xanh của Thái thật là đẹp và đúng mốt, một cái sơ mi ca rô tay dài thật đẹp, anh ướm thử vào vừa y cứ như may cho anh vậy, anh bóp hàng cúc bấm bằng i nóc lại, anh thấy cái áo này hay quá, chắc bạn bè phải lác mắc đây, bổng anh nghĩ đến Đăng, anh phải khoe với Đăng mới được, mẹ anh thật là hiểu ý, thấy Khoa thích mặc quần gin, tại anh thấy Đăng mặc quần gin đẹp quá, anh nói mẹ anh mua cho anh mấy cái mô đen một chút, bây giờ thì anh thật hài lòng. Mẹ anh xách ra một cái hộp, nói là quà của dượng cho Khoa, anh thật ngạc nhiên và thích thú, một cái máy cát xét hai hộc băng hiệu toshiba, anh khoái quá, vì cái cát xét củ sì sì của anh đã lâu quá rồi, nó hay nghiến băng và hát cứ như ca sĩ bị sổ mũi vậy, anh mừng quá, nhảy lên vổ tay, hoan hô dượng!. Mẹ anh thấy Khoa càng ngày càng lớn và càng đẹp, anh thật giống bố, bà nghĩ, Khoa có phần đẹp và cường tráng hơn, bà thấy Khoa dạo này vui vẻ hơn, bà nói đùa:” nè cậu hai nhà mình dạo này có cô nào muốn tời têm trầu cho bà không vậy?” Khoa lắc đầu ngoây nguậy “mẹ nói giởn hoài”. Bà ngoại thì tủm tỉm:”đâu có ai, có con Lan xóm dưới thôi”. Mẹ con Khoa tâm sự hồi lâu nữa mời chịu đi ngủ, mẹ Khoa sắp dọn lên bàn thờ mấy hộp trà và bánh in gói giấy kiếng đỏ, bà nhìn quanh thấy mọi thứ bà ngoại và Khoa đã lo chu tất gọn gàng, ngày mai bà phải về, nhưng lòng thật muốn ở lại cùng con trai gói bánh chưng, bà cảm thất trong lòng rất biết ơn con mình, mọi điều trong nhà Khoa đã đảm xuyến được hết, vì vậy bà có nhiều thời gian lo cho gia đình chồng trong buớc tái giá. Bà hiểu mình là một người mẹ may mắn và hạnh phúc, bà thắp nén nhang cho chồng, trong lòng nghĩ chắc người chồng vắn số cũng rất thanh thản và vui vẽ dưới chín suối, dù bà không lo cho Khoa nhiều nhưng mẹ con bà rất vui và hạnh phúc, Khoa càng ngày càng trưởng thành và chín chắn.
Mặt trời vừa nghiêng bóng, anh chở mẹ anh ra đón xe lam về sài gòn, anh tiếc là chưa nấu bánh xong, để có thể gởi bánh cho dượng. Anh cười cười, nói với mẹ, thôi mẹ đem mấy củ su hào về đưa cho dượng ăn lấy thảo, do anh tự tay trồng. Mẹ Khoa cảm thấy rất vui, Khoa còn tính đưa tiền cho mẹ Khoa, anh nói là tiền bán được rau dịp tết này, khá nhiều. Mẹ Khoa nói thôi để Khoa cất dành chi tiêu và xài vặt, mẹ Khoa cũng nói mẹ anh có gởi bà ít tiền để khi anh cần có mà chi tiêu. Xe lam chạy rồi anh vẫn đứng dõi theo mẹ anh, anh bổng nhớ lại nhưng năm thơ ấu, anh hay giúp mẹ đem hàng ra bến xe rồi ra bến xe chờ đón mẹ về, thấm thoắt vậy mà, bây giờ anh đã lớn khôn rồi. Quầy quả về nhà, anh bắt tay chuẩn bị gói bánh, Lan và dì Ba cũng ghé nhà anh phụ anh gói, bà thì phụ anh làm nhân, Lan phụ anh lau lá, anh gói bánh chưng thật khéo, anh không dùng khuôn, anh học cách gói bánh chưng từ mẹ, mà mẹ anh học được từ một bạn hàng người bắc. Anh bẻ chiếc lá dừa quây lại thành một cái hộp nhỏ vuông vức, xếp bốn chiếc lá dong ở bốn góc, anh đong nếp, trộn nhân vào giửa, quây lá lại, quấn dây lạt, tay anh làm thoăn thoắt thật khéo, Lan ngồi bên cạnh anh nhìn anh không chán. Lan cứ đòi được gói bánh, nhưng khi cô gói, thì nó cứ méo xẹo và xộc xệch, Khoa cười xoà, nói nếu mà bỏ vào nồi thì nó sẽ bung ra hết, Lan phụng phịu, nhưng rồi cũng phải tháo ra. Khoa cười, anh đánh dấu mấy cái bánh mà anh phải gói lại, vì nhân và nếp bị hơi trộn lẫn, anh nói, mấy cái này để ăn trước. Càng về sau, càng có nhiều người đến xem anh gói bánh, mọi người cưới nói rôm rả thật vui, có người chọc Khoa, năm sau thì chắc là nhà có thêm người, vì thấy Lan ngồi bên cạnh lâu lâu lấy khăn chấm mồ hôi cho anh. Cứ mỗi lần có ai vào, anh lại ngóng nhìn, trong lòng, anh chờ ai vậy, thì chờ Đăng đó, anh muốn gặp Đăng để khoe với Đăng cái cát sét anh mới có, và muốn biểu diễn cho Đăng coi việc anh gói bánh chưng, mà trong xóm ai cũng mong có cặp bánh của Khoa. Giác chiều, Đăng cũng đến, anh vừa vào thấy Lan ngồi sát bên Khoa, anh cảm thấy hơi chựng lại, anh cố làm ra vẽ bình thường nói với Khoa vì anh phải phụ mẹ dọn dẹp nhiều thứ lắm, nhưng trong lòng anh không vui. Khoa mừng rỡ kéo anh ngồi xuống, anh nói không sao, anh còn gói một cặp cuối cùng, cặp này cho Đăng, xem anh gói nè. Khoa thoăn thoắt biểu diển có phần tự hào, Lan thì xì môi:
“phách quá, mèo khen mèo dài đuôi”.
Đăng thì trả lời:
“nhưng Khoa có cái đuôi dài thật mà, khoe thì cũng được.”
Lan nguýt: “mấy ông thì cứ mà khen nhau, thôi em phải về đây, em về phụ mẹ làm mứt và rau câu, à, ngày mai bảy giờ tối đó nha anh Khoa”.
Đăng thắc mắc: “ủa việc gì vậy, việc gì mà bảy giờ vậy.?” Khoa đáp:” ứ, ngày mai đi coi văn nghệ đó, ngày mai Đăng đi luôn nghe, đi với tụi mình cho vui.” Đăng chợt buồn, vậy là Khoa với Lan đã hẹn hò rồi, mình là người thừa thải, anh thấy lòng tư lự:”thôi, hai bạn đi đi, mình đi với hai bạn, thì kỳ đà cản mũi thôi.” Khoa lắc đầu: “giởn hoài, đi đi, bạn bè tụi mình đi chung cho vui.” Lan cũng thêm vào: “dạ, anh Đăng đi luôn, để em giới thiệu anh với mấy nhỏ bạn em, nè, cho em được nở mặt nở mày đi, có một ông anh đẹp như diễn viên điện ảnh vậy.”. Đăng xua tay: “Lan giởn hoài, anh sao bằng anh Khoa của Lan.” Khoa gói vừa xong cái cuối cùng, anh bất thình lình quay ra nhào tới Đăng, anh kẹp cổ Đăng ghì xuống hăm dọa: “lải nhải hả, đi không, rượu mời không uống hả, uống rượu phạt sao?”. Đăng đập tay oái oái: “thôi thôi, đi, đi mà, bỏ ra đi…”. Khoa cười nắc nẻ : “phải dùng vũ lực với cậu thôi.”
Lan về, rồi những người khác cũng về, bà ngoại lo dọn dẹp, Khoa ra sau chuẩn bị bếp, anh đã đào một cái lổ nông nông, mấy miếng xi măng bê tông kê lại thành cái lò. Anh đã mượn được một cái nồi nấu bánh thật to, lần này anh nấu gần hai chục cặp bánh. Anh cũng đã mua ít củi, anh nhờ Đăng đem cái bàn xếp ra để một cách lò vài mét, bà đem ra cho tụi anh một lọ tôm khô và mấy con mực, một lọ kiệu chua cho tụi anh nhâm nhi chơi. Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, anh nhen lửa đun nước. Đăng ngạc nhiên, còn sớm mà, mới còn năm giờ chiều thôi, Khoa cười, anh nói, bộ lẽ muốn thức đến sáng sao? Đăng thầm nghĩ, bên Khoa thì thức tới sáng anh cũng vui mà. Bà ngoại Khoa dọn dẹp xong bảo Khoa leo chặt một quài dừa xuống, bà muốn có ít nước dừa tươi để mốt kho thịt, với lại, để anh em uống cho mát luôn. Khoa cởi quần dài, vào bếp lấy cái mác ra bên hiên rồi leo lên để chặt, Đăng hơi ngạc nhiên, thấy Khoa hôm nay mặc cái quấn xà lỏn lùng thùng chứ không mặc sọt. Lúc Khoa leo lên, Đăng đứng duới nhìn lên, anh chợt bối rối, Khoa chỉ mặc quấn xà lỏn mà không mặc quần lót, thiệt là ẩu tả, anh cúi mặt xuống cười, nhưng rồi không kìm được lòng, anh lại nhìn lên, chặt được vài nhát, anh quay xuống kêu Đăng tránh ra, cho quài dừa rớt xuống, anh chợt thấy Đăng cười có vẻ tinh quái, anh hỏi:
“Gì mà cười một mình vậy, bị nhập hả!”
“Đâu có gì đâu, à, mình có đọc đâu đó mấy câu thơ vui vui, tự nhiên nhớ.”
“Thơ quái gì vậy, sao bổng nhiên thơ thẩn vào đây, tránh ra lẹ đi, bể chổ đội nón bây giờ”
“Muốn nghe không?”
Khoa thấy một vẻ tinh quái hiện qua nét mặt của Đăng, anh tò mò “thì nói đi”
“Ừ nghe nè:
“Dừa nhỏ, dừa to sao lộn xộn
Me dài, me ngắn thảy cong cong”
Khoa chợt hiểu, anh cười như nắc nẻ, anh ôm sát người vào thân cây dừa, còn Đăng thì bò lăn bò càng dưới đất. Khoa chặt một nhát mạnh, quầy dừa rớt xuống, Đăng bỏ chạy ra vườn sau, Khoa vội tuột xuống chạy theo Đăng, anh nhào tới chụp Đăng, anh hét “dám chơi mình hả, dám bảo nó cong hả”, anh vật Đăng xuống, anh và Đăng vật lộn nhào trên mặt đất, một tràng pháo nhà ai đó đúng đùng, nồi nước bánh đang sôi reo ùng ục, mặt trời lại sắp sửa trở về bên rặng mù u…