Bến đỗ cuộc đời - Chương 1
Phần 1: Dòng sông kỷ niệm
…Nơi Khoa lớn lên là một vùng quê êm đềm của một huyện ngoại thành Sài gòn. Nơi đó, một nhánh nhỏ của con sông Vàm Cỏ lững thững trôi qua càng làm tăng thêm vẻ thơ mộng và xinh đẹp của ngôi làng. Bên kia sông, những rặng cây mù u xanh thẳm kéo ngút mắt hoà với màu xanh của vườn tược xanh tươi. Khoa là đứa con duy nhất trong gia đình. Ba Khoa qua đời sau một cơn bạo bịnh lúc Khoa chỉ mới lên năm tuổi. Ba Khoa làm nghề thợ hồ, ông bị một cơn cảm nặng và đã không qua khỏi trên đường cấp cứu chở về Sài gòn. Mẹ của Khoa, một người phụ nữ dịu dàng, bình dị bươn bả kiếm sống để nuôi đứa con nhỏ và người mẹ già yếu. Bà Ngoại của Khoa bị chứng đau lưng từ còn trẻ, bà chỉ làm việc vặt nhẹ nhàng trong nhà. Khoa là một đứa trẻ sớm biết hoàn cảnh của mình. Khoa giúp mẹ làm mọi việc trong nhà, từ dọn dẹp, nấu cơm cho đến phụ bà chăm sóc vườn rau luôn xanh tươi. Năm Khoa lên mười, qua những chuyến buôn bán hàng tạp hóa từ Sài gòn về làng, mẹ của Khoa quen với một người bạn hàng, ông ta có một cửa hàng nhỏ ở trên thành phố, và rồi bà đã rẽ bước tái giá với người đàn ông hiền lành và phúc hậu đó. Dượng của Khoa có ý muốn đem cả gia đình Khoa lên thành phố để dể bề chăm sóc và hơn nữa, vợ mình, sẽ có điều kiện chăm sóc đứa con riêng, nhưng bà ngoại Khoa lại muốn ở lại làng quê, bà muốn bên cạnh cây rau, ngọn cỏ với những làn gió mát mẻ từ con sông mỗi chiều mang nhẹ nhàng mùi thơm của những vườn bưởi đang trổ bông.
Khoa rất thương mẹ, nhưng Khoa cũng xin mẹ cho Khoa ở lại để chăm sóc bà và giúp bà chăm sóc nhà cửa. Mẹ Khoa cũng đắn đo vì bà muốn Khoa lên Sài gòn ăn học, nhưng rồi thấy hai bà cháu quyến luyến quá, cuối cùng bà cũng quyết định đồng ý để hai bà cháu ở lại cùng ngôi nhà. Mẹ Khoa theo chồng về thành phố thỉnh thoảng gởi tiền về cho bà cháu sinh sống, vài tháng, bà cũng về thăm nhà thăm quê.
Từ lúc mẹ Khoa đi, Khoa đương nhiên trở thành người trụ cột của gia đình, dù còn là một đứa trẻ, Khoa đã biết phụ bà chăm sóc trồng tỉa vườn rau theo mùa luôn xanh ngắt, thỉnh thoảng lại quảy đem ra chợ bán. Khoa thật sự là một đứa trẻ siêng năng, chăm chỉ và khéo léo, ngoài việc trồng rau, Khoa lúc nào cũng nuôi thêm mấy bầy gà rất dễ thương. Trong xóm, ai cũng quý cũng mến Khoa cả, ai cũng đùa, nếu có con gái, thì gả cho Khoa là yên tâm nhất.
Làng quê ngày càng có nhiều người từ thành phố về sinh sống lập nghiệp, chợ làng bây giờ đã biến thành một khu phố tấp nập mua bán, nhà cửa đã nhiều lên, ruộng vườn hẹp lại. Mọi người đều quen gọi khu chợ làng năm xưa bây giờ là “phố chợ”, có cả một tiệm vàng gắn bảng hiệu Kim Nguyên to đùng, mà từ xa, chưa vào chợ đã có thể nhận thấy. Một ngôi trường cấp ba cũng vừa được xây mới, học sinh cấp ba bây giờ không phải đi xa gần mười lăm cây số để về thị trấn học nữa. Khoa bây giờ đã học lên lớp mười hai rồi, cậu bé siêng năng chăm chỉ ngày nào bây giờ đã là một chàng trai tuấn tú, vạm vỡ. Khoa ít nói, lặng lẽ và sống có vẻ nội tâm, có lẽ, do cuộc sống đã sớm thiếu vắng sự chăm sóc gần gũi của những người thân yêu nhất. Trong xóm và cả lớp của Khoa, ai cũng phải công nhận Khoa là một người có vóc dáng đẹp và đầy nam tính, với những ngày tháng miệt mài lao động, và là người yêu thích bơi lội vẫy vùng bên dòng sông nhỏ đã tạo cho Khoa một dáng vóc mạnh khoẻ, săn chắc, đều đặn cân đối chứ không vai u thịt bắp như những thanh niên chuyên tập thể lực. Khuôn mặt Khoa vuông vuông hơi có vẻ cương nghị khắc khổ nhất là những lúc đăm chiêu suy nghĩ, đôi mắt to sáng với sống mũi cao và nụ cười hấp dẫn quyến rũ. Cái tương phản giữa nụ cười và gương mặt làm cho Khoa có một cái gì đó thật ưa nhìn, điều đó đã làm cho cánh con gái trong lớp ai cũng thích Khoa, thích cái ánh mắt sáng nhưng hơi mơ màng và nụ cười cứ như là cười cho riêng ai, nhưng chẳng thuộc về ai.
Thật sự, Khoa là một người sống rất tình cảm, Khoa rất thương yêu bà ngoại, Khoa chăm sóc và để ý mọi điều cho bà, thời gian gần đây, chăm sóc vườn rau là đều do Khoa làm, Khoa không muốn bà làm nhiều việc nặng nhọc. Đi học về, Khoa trước tiên là xem bà ngoại ở đâu, thường thì ngoại hay qua nhà dì Ba bên cạnh để giúp dì Ba làm chuyện vặt và tán chuyện gẫu, khi an tâm biết bà ở đâu rồi, là Khoa xem cơm nước, nếu bà chưa nấu, Khoa sẽ đi nấu. Xong việc bếp rồi, là đến việc mà Khoa yêu thích, chăm sóc tỉa tót vườn rau. Những liếp rau Khoa trồng thật mát tay, cứ xanh um um, có lúc là cải bẹ, cải xanh, có khi là rau ngót, rau giền, xu hào. Khoa cũng trồng mấy giàn bầu và mướp nữa, hai cây ổi lúc lỉu quả thì ai nhìn cũng thấy thích. Mấy cây dừa nghiêng nghiêng phía sàn nước sau nhà thì lặt lè mấy quài thật sai, còn bên giếng, Khoa trồng vài cây bưởi, đến mùa hương hoa bay ngát cả vườn. Khoa thích mặc quần sọt và ở trần khi ra làm vườn. Thật là đẹp, hai cánh tay săn chắc gân nổi đều đặn, bộ ngực vun cao vuông vức với cái eo bụng thon thon và nhất là đôi chân, Khoa có đôi chân không thể chê vào đâu, gọn gàng, cân đối, bắp vế nở nang, bắp đùi chắc nịch và dáng đi vững chải. Chả vậy, mà mấy cô gái trong xóm, kể cả mấy cô bạn học trong lớp, hay kiếm cớ này, cớ nọ gặp Khoa vào những lúc Khoa làm vườn để mà được ngắm nhìn vóc người tuyệt đẹp của Khoa, và nhất là cặp giò thật là đàn ông. Các cô mà thấy bóng Khoa thấp thoáng ngoài vườn, thì hay vào hỏi mượn cái này cái kia, khi thì cuốn sách, quyển truyện, khi thì nhờ chỉ cái này cái khác, chỉ là cái cớ mà thôi. Khoa thì hiền lành, dể thương, miệt mài làm việc, các cô cũng thỉnh thoảng tỉa lá, bắt sâu, đôi khi tụm lại nói gì đó rồi phá lên cười, Khoa thì chẳng biết gì, cũng cười theo, nụ cười đẹp quá, làm các cô gái mới lớn không thể không xao xuyến bồi hồi.
Chiều nay, cũng như thường lệ, Khoa vừa đi học về, Khoa đứng bên chái nhà vọng qua nhà dì Ba kêu bà í ới, thấy con Tí con út của dì Ba chạy ra nói ngoại của anh Khoa đang ăn trầu và nói chuyện với má nó, Khoa lại quay vào dọn dẹp lặt vặt rồi ra giếng quảy nước vào lu. Kéo vài chập, lu nước cũng đầy, chợt nhớ rằng hôm nay Khoa phải sửa lại giàn mướp đắng, mấy cây mướp đắng mới ươm bây giờ đã lác đác bông vàng. Khoa vội vã lấy kìm và cuộn kẽm ra sửa sang lại dàn mướp. Nghe tiếng lục đục trong bếp, Khoa đoán chắc ngoại đã về. Trong bếp, bà ngoại Khoa đang chuẩn bị cơm chiều, bà có hũ mắm tép của một người quen ở Gò Công lên cho bà, món này thằng Khoa thích lắm đây, bà đăm ớt tỏi vào mắm, luộc ít thịt đùi ngon mới nhớ dì Ba mua hồi trưa, làm một dĩa rau ghém thật ngon. Bắc nồi canh bí lên bếp hâm lại cho nóng, bà ra chái nhà gọi Khoa ăn cơm. Thấy Khoa thấp thoáng bên giàn mướp, bà kêu vọng ra:
“Khoa ơi, vào rửa tay ăn cơm con, tối rồi đó”
“Dạ, con vào liền ngoại” Khoa vừa phủi tay, vừa trả lời. Khoa nghĩ, phải mất một buổi nữa mới xong đây.
Những tia nắng chiều rọi vào đôi vai trần của Khoa làm bật lên những đường nét mạnh khoẻ trẻ trung, bà ngoại Khoa buột miệng thầm tự hào, rồi đây, cu Khoa cháu bà sẽ là một chàng trai đẹp nhất làng này. Nhưng rồi bà thấy mình lẩm cẩm, gì mà sẽ, bây giờ nó chẳng là đẹp nhất đó sao, chiều nào cũng mấy đứa con gái lấp ló hỏi han. Bà chợt nhớ, sao hôm nay không thấy ai vậy hà.
Khoa băng qua mấy liếp rau để ra giếng, Khoa quay lên một thùng nước để rửa tay chân, khoát làn nước trong veo mát lạnh lên rửa mặt, rồi Khoa khoan khoái xối cả thùng vào đôi chân rắn rỏi.
“Anh Khoa, anh vừa chăm vườn hả” – giọng một cô gái vang lên làm Khoa hơi giật mình.
Khoa ngẩng lên nhìn, thì ra la bé Lan. Khoa lúng búng: “ừa, anh mới sửa giàn cho mấy cây khổ qua”.
Bé Lan là con gái của chú Thìn, chú Thìn lúc trước cùng làm thợ hồ chung với ba của Khoa. Sau này khi ba Khoa mất, chú cũng thỉnh thoảng qua nhà Khoa để giúp đỡ mấy việc lặt vặt đàn ông và chỉ bảo cho Khoa nhiều việc. Khoa cũng đến nhà chú Thìn thường xuyên, và mẹ của Lan vợ chú, cũng rất mến Khoa. Nhà nấu cái gì ngon, cũng sai Lan đem đến cho bà cháu Khoa. Còn Lan thì nhỏ hơn Khoa một tuổi, Lan rất kính trọng và quý Khoa. Mỗi lần, mẹ Khoa từ thành phố về, có quà gì cho Khoa, Khoa đều để dành một ít cho Lan, khi thì cái kẹo, khi thì thỏi súc cù là, có khi là một con thú nhựa. Lan thì chẳng ham gì con thú nhựa, nhưng là vì của anh Khoa cho, Lan cất rất kỹ và quý nó.
Lan dựa chiếc xe đạp mini vào cây ổi rồi đi đến bờ giếng, Lan khựng lại trước một bụi hoa sao nhái, cúi xuống nâng niu ngắm nhìn với vẻ thích thú. Trong ánh chiều, hình bóng cô gái dịu dàng với bờ tóc dài buông rơi bên bụi hoa sao nhái vàng cam rực rỡ làm Khoa thấy thật đẹp, Khoa buột miệng:
“Lan, hôm nay anh thấy em dễ thương quá.”
Lan quay lại nhìn Khoa, một vẻ bối rối hơi thẹn thùng. Khoa đẹp quá, anh đang quay một thùng nước từ giếng, cánh tay hằn những đường gân mạnh khoẻ, đôi vai chắc lay động theo nhịp quay của cánh tay, thả thùng nước xuống đất, Khôi quay người lại, bộ ngực thật đẹp, vuông vức, lóng lánh những giọt nước đang lăn dài xuống. Lan chợt thấy mình cảm xúc dâng trào với một hình tượng quá đẹp đẽ, những tia nắng như tham lam đủ để liếm láp đôi tay khoẻ mạnh và bờ vai rắn rỏi của Khoa, nhưng không đủ để làm lộ nét ửng hồng xao xuyến đầy mơ mộng của Lan. Lan nói:
“Anh Khoa, em đem trả anh mấy cuốn sách em mượn anh tuần trước đó, với lại mẹ em hỏi sau mấy bữa rày hổng thấy anh sang chơi”
“Mấy hôm nay anh học quân sự, rồi chuẩn bị làm liếp phía sau để trồng su hào, anh bận quá, mai anh ghé nghen”
“Dạ”
Khoa vồn vã mời Lan:
“Tối rồi, ở đây ăn cơm với bà cháu anh nhé, vào nhà đi, bà đang dọn cơm đó, để anh vào thay đồ đã.”
Khoa nói xong, quầy quả bươn tới trước để vào nhà, Lan theo sau, cô nhìn anh với ao ước được anh ghì chặt trong khuôn ngực rộng và chắc đó của anh, cô lại thêm thẹn thùng bối rối trước suy nghĩ của mình. Lan cố quên cái ý nghĩ đó, cô bước vội vào nhà, vừa vào đã nghe giọng ngoại từ bếp:
“Lan đó hả con, hôm nay ngoại có mắm tép thịt luộc, ở lại ăn với thằng Khoa đi con”
“Dạ”
Lan vào bưng măm cơm mà ngoại đã chuẩn bị xong, mùi mắm tép sực lên thơm nức mũi. Khoa cũng đã thay đồ xong, trông anh gọn gàng đáng yêu trong chiếc áo thun tròng cổ màu trắng và chiếc quần sọt kaki xanh dương. Lan nhìn anh với ánh mắt đắm đuối ngọt ngào, Khoa thì không để ý, nhưng không thể qua nổi cái nhìn của ngoại, bà chợt thấy vui vui trong bụng, ước gì tụi nó….
Khoa trèo lên ngồi xếp bàn trên phản, Lan ngồi xuống bên mép phản nhấp nhấp nước cho vài cái bánh tráng rồi đưa cho ngoại và Khoa. Cô cứ nhìn Khoa không chán, Khoa ngồi xếp bàn trên phản, cặp đùi căng phồng trong chiếc quần ka ki, co vẻ hơi chật, chiếc áo thun trắng bó sát cánh tay thật khoẻ mạnh, lòng bàn chân thẳng băng, với ngón chân thon dài, Lan bổng thấy muốn được cầm lấy những ngón chân đó. Dù quanh quẩn vườn tược, Khoa lúc nào cũng chân tay gọn gàng sạch sẽ, đó là điều Lan ưa thích. Khoa đang cắm cúi thưởng thức món mắm tép chợt cảm giác Lan đang nhìn mình, Khoa ngừng ăn:
“Ăn đi chứ, sao nhìn anh hoài vậy, anh ăn hết bậy giờ.”
“Nhìn anh Khoa ăn ngon quá, Lan nhìn anh ăn mà cũng no rồi”. Lan mỉm cười ngượng ngập.
“Nhìn người khác ăn mà no, thi về đây bà nuôi, khỏi tốn cơm mà” , ngoại đùa.
Lan chợt nhìn mông lung ra ngoài cửa, ngoài kia, trời đã tối, ánh đèn trong xóm lác đác, bên kia sông, rặng cây mù u giăng lên nền trời màu đen thẳm. Khoa nhìn theo ánh mắt xa xăm của Lan lòng thắc mắc, hôm nay cô bé này sao vậy hả, nhìn gì ngoài kia, chỉ có một vài vì sao lấp lánh…..
Tuần lể học quân sự đã xong, hôm nay là bắt đầu học văn hóa, lớp của Khoa đã vào hết trong lớp sau giờ chơi để chuẩn bị giờ giáo viên chủ nhiệm. Những cô cậu học sinh quần áo tề chỉnh háo hức năm học cuối cấp. Một ngôi trường vùng ven đô, dù sao cũng đã tiếp thu được những đổi mới của nét sống nhộn nhịp từ thành phố, nhưng vẫn giữ lại những nét riêng tư đáng yêu của ngôi trường làng quê. Các học sinh, phần lớn là từ những gia đình bình dị, mộc mạc bươn chải với cuộc sống, một số là những người vừa từ thành phố về lạc nghiệp tại một nơi ít ồn áo, phức tạp, thường thì những người này có cuộc sống khá hơn và họ thường sống ở khu phố chợ. Năm học cuối cấp, thật nhiều bồi hồi, họ sẽ sắp sửa rời xa mái trường đầy thương yêu, có người sẽ vào thành phố học lên nữa, có người dừng lại về giúp gia đình, có những người cũng chưa biết mình sẽ đi về đâu. Ai cũng cố gắng học để ít nhất vượt qua kỳ thi cuối cấp, tuy vậy họ vẫn có thì giờ dành cho những chuyện của tuổi học trò. Nhũng cuốn lưu bút đã sớm lấp ló, những trò tinh nghịch tuổi học trò vẫn tiếp tục, nhìn vào hộc bàn các cô gái, thập thò trái cóc quả ổi. Đám con trai vẫn tụ tập lập đội banh, đội bóng, vẫn bàn tán cách phá đám con gái, vẫn bình luận đứa con gái nào đẹp, đứa nào khó ưa nhất. Những mảnh giấy vo tròn bay tới tấp, nhiều khi chỉ là một lời tán tỉnh dễ thương, một hẹn hò giữa giờ chơi hay một câu thơ bâng quơ vụng trộm.
Khoa liếc nhìn bên cạnh, chỗ ngồi của thằng Đức vẫn còn trống, sao nó chưa vào vậy, cuối tuần rồi nó về thành phố chơi, hay là vui quá quên cả học hành?. À, cô giáo chủ nhiệm vừa bước vào, vài phút ổn định lớp, cô thông báo với lớp những điều cần cho tuần lễ, chủ yếu là việc ôn tập để làm bài kiểm tra chất lượng đầu năm. Khoa vẫn lan man câu hỏi về Đức, tại sao nó vẫn chưa đến lớp. Giọng ngọt ngào của cô giáo vẫn đều, cô thông báo:
“Bạn Đức sẽ không còn học ở lớp ta nữa, gia đình đã thông báo sẽ chuyển trường cho bạn Đức về trường Nguyễn Du trên thành phố.”
Khoa chưng hửng, quay ánh mắt lại tỉm Hưng ngồi cuối lớp, nó cũng ngạc nhiên không kém. Khoa với Đức và Hưng là nhóm bạn chơi thân từ hồi lớp mười, tại sao Đức chuyển trường mà nó không nói gì với Khoa và Hưng vậy. Khoa thấy buồn, anh liếc nhìn Long ngồi ở đầu bàn bên kia, thấy ánh mắt có vẽ buồn của Long đưa lại, tự nhiên hai đứa xích lại giữa một chút, hai đứa nhìn nhau cười buồn buồn.
Đến cuối giờ học, Khoa chậm rãi thu dọn cặp sách ra về, trong lớp ồn như cái chợ, Linh, cô nữ sinh được xem là hoa hậu của lớp và cũng là lớp trưởng tiến lại Khoa,
“Khoa nè, tụi này cuối tuần tổ chức bữa họp mặt đầu năm, tụi này mời Khoa nhé” – Linh vừa nói vừa đưa Khoa một cái thiệp tự làm xinh xinh.
“Ê, mình mời thì nói mình mời đi, sao lại nói tụi này.” một giọng nữ châm chọc.
“Ừ, thì đây mời đó, đi nghen Khoa”- Linh quay lại cô bạn liếc một cái sắc rụi.
Khoa ậm ừ : “Mời cả lớp hay nhóm thôi”
Linh đáp: “Tổ một thôi, vui lắm đó, đi nhé”
“ừ, thì đi” Khoa ậm ừ, anh còn đang nghĩ về Đức
Khoa rời lớp đi ra, thấy Hưng đang có ý chớ mình bên cột cờ, Khoa đi đến Hưng. Hưng vừa thấy Khoa, Hưng đã nhanh nhảu bô ba:
“bạn tui phước quá, con gái bu tùm lum, tui đây, vô phước, không có con ma nào để ý hết”
Khoa nhún vai: “Thích thì mày nhảy vô đi, mà có con gái nào theo tao đâu, sao mày xạo vậy”
Hưng bỉu môi: “chảnh quá, con Linh nó khoái mày ra mặt, con trai làm cao giá quá vậy, thôi, đừng để người ta buồn nữa.”
Khoa lắc đầu: “mầy sao dám bà Tám quá, à mà, sao thằng Đức chuyển trường, mày biết không?”
Hưng đáp: “Không, nó đi về Sài gòn cuối tuần trước, hồi nảy tao gặp con Hạnh em nó, nó nói anh hai nó lên chú nó trên sài gòn, rồi giữ nó lại, nói chú sẽ sắp xếp cho anh hai nó học ở trển luôn, vì thứ hai này vào học luôn, nên không về đây nữa.”
Khoa buồn bã: “Hèn gì, mà nó không kịp báo với tụi mình, thôi mình về.”
Khoa khoác vai Hưng rời khỏi trường. Những ngọn nắng chiều nhảy múa trên những ngọn cây, trên những dậu dâm bụt, xa xa, con sông loáng nhoáng lấp lánh. Khoa và Hưng cảm thấy buồn vì thiếu vắng đi một người bạn…..
Cô giáo chủ nhiệm đang bước vào với chồng sổ khệ nệ trên tay, cô nói với lớp, cô sẽ thông báo vài việc quan trọng, sau đó cho lớp tự quản, vì cô có rất nhiều sổ sách cần làm. Cô nói:
“Hôm nay 12a4 của chúng ta sẽ nhận một bạn mới vừa chuyển trường về. Cô mong các em sẽ giúp đỡ bạn mới để bạn mau chóng hoà nhập vào việc học. Bạn mới tên là Đăng, một hồi nữa ban giám hiệu sẽ dẫn bạn Đăng đến lớp”
Cả lớp nhao nhao như bầy ong vỡ tổ. Thằng Sinh từ bàn dưới chồm lên nói với Khoa:
“Không biết tay này ra sao hả mậy, nó có cạnh tranh quản lý chị em với tụi mình không hả?”
Long quay ra: “mong cho tên nay biết đá banh, còn thiếu tay hậu vệ đây.”
“Tên này có bảnh trai không hả tụi bay, tao hôm qua coi bói, nói tao sẽ kiếm được người thương từ phương bắc đó” – giọng nhỏ Cúc.
“Xì, lở ra ông này lé hói méo miệng thì sao.”
“Sao đâu, trái tim nhân hậu là được mà”
“Tao dạo này ế quá, thôi, tụi mày ưu tiên cho tao trước đi”
“Cho mày xài trước hả, đồ quỉ.”
Thầy Quang giám thị bước vào lớp, cả lớp im bặt, không biết vì sợ thầy giám thị, hay là vì cả lớp đang ngóng chờ người bạn mới, nên mọi người nín lặng. Thầy Quang vừa vào, thầy tránh qua một bên, đẩy vào một học sinh mới hơi lóng ngóng vì bỡ ngỡ. Cô giáo chủ nhiệm bước xuống bục, đi lại cám ơn thầy giám thị, thầy nói gì đó với Đăng rồi vẩy tay lớp đi ra. Cả lớp lại như bầy ong.
“Trời ơi ổng đẹp trai quá, giống diễn viên điện ảnh quá”
“Trên cả tuyệt với, em nguyện hiến dâng anh trọn con tim”
“Con tim mày thối rữa, lủng lỗ chỗ rồi”
“Kiểu này, con Linh chắc cho thần tượng Khoa sụp đổ rồi.” giọng Cúc châm chọc.
“Tao đâu là người thay lòng đổi dạ, cho vào sơ cua thôi”
Thằng Sinh thở dài: “phen này, cánh mày râu tụi mình có tình địch nặng ký rồi”
Long có vẽ lạc quan: “tay này có tướng chơi đá banh đây”
Khoa nhìn Đăng, Khoa không nghĩ lớp lại có một bạn học đẹp trai đến như vậy, có lẽ Đăng cao một mét bảy hay hơn, không to lắm, nhưng vóc dáng cao ráo, cân đối, nước da trắng trẻo, mái tóc hơi gợn sóng, vài lọn tóc rớt xuống vầng trán cao trông quyến rũ làm sao, sống mũi cao mang nét gì đó gọi là lai lai, cái miệng rộng vì vậy cảm thấy có vẻ lúc nào cũng tươi cười, cặp môi đỏ đậm nét với đôi mày đậm rộng. Đặc biệt cặp lông mi cong và dài, con gái cũng phải ghen. Đăng mặc chiếc áo sơ mi tay ngắn để lộ làn lông măng mượt mà thật đàn ông. Sao lại có người đẹp đến thế, Khoa thầm ghen với vẻ đẹp như tài tử của Đăng. Bọn con gái không ngớt lời bình phẩm, mà chủ yếu là ca tụng.
Cô giáo cầm tay Đăng bước đến trước lớp nói :
“Từ hôm nay bạn Đăng sẽ là thành viên của 12A4 của chúng ta, mong các bạn sẽ nhiệt tình giúp đỡ Đăng, cô sẽ xếp Đăng…”
Cô chủ nhiệm chưa dứt lời, tụi con gái lao xao ngắt lời cô:
“Xếp đây nè cô, tụi em cần một bạn nam khoẻ đẹp”
“Cô, tổ hai âm thịnh, dương suy, xếp bạn Đăng về tổ hai đi cô.”
“Cô ơi cô, bàn em ngồi bốn người vẫn rộng mà cô”
“Tụi em còn nửa chỗ nè cô.”
“Cho bốc thăm đi cô”
“Thôi, cô cho luân phiên đi, mỗi ngày ngồi một bàn”
Trước lớp, mặt Đăng càng đỏ vì bối rối mắc cỡ, điều đó càng làm Đăng thêm đẹp. Khoa thấy vậy, đứng lên nói: “Đề nghị cả lớp chúng ta yên lặng cho cô nói đi”. Khoa là lớp phó kỷ luật của lớp, cô đã không nhầm khi chọn như vậy, giọng nói ấm áp nhưng trầm ấm, nhẹ nhàng nhưng cương quyết đã làm lớp vãn hồi trật tự. Đăng đưa mắt nhìn Khoa thán phục và biết ơn. Ai lại có một giọng nói mê hồn đến vậy. Đăng thảng thốt, trời, bạn ấy đẹp quá, khuôn mặt thật đàn ông, thật ưa nhìn, cặp mắt sáng ngời đầy mông lung, Đăng như lạc và rơi vào ánh mắt đó.
Cô giáo nói tiếp: “Bây giờ, cô tạm xếp chỗ Đăng ngồi cạnh bạn Khoa, Khoa sẽ giúp Đăng mau chóng hoà nhập với trướng mới, Khoa cũng sẽ giúp Đăng khắc phục những bài vở thiếu sót.”
Vài ánh mắt tiếc rẻ. Còn Đăng, Đăng mừng thầm, lòng vui rơn vì may mắn được ngồi bên cạnh một người bạn đẹp trai và sớm thể hiện một dáng dấp đàn ông như Khoa. Đăng không còn cảm thấy buồn vì gia đình đã chuyển xuống một vùng ngoại thành xa xôi này nữa, Đăng cảm thấy Khoa đã hút mất tâm trí của mình rồi. Đăng vội đi về bàn Khoa, Khoa đứng lên cho Đăng vào bàn, một mùi thơm của sà bông Cost mà Đăng xài làm Khoa cảm thấy thích thích.
Giờ ra về, Đăng chạy vội ra bải xe đạp, dắt ra một chiếc xe đạp cuộc. Trời, chiếc xe đẹp quá, mấy nữ sinh nhìn với vẻ thán phục, cánh con trai thì nhìn thèm thuồng.
“Ước gì được ngồi lên chiếc đón giông đó hả.”
“Mày leo lên thì bể lốp, phải để tao, nhẹ nhàng như chiếc lông hồng”
“Lông gà thì có”
Khoa nhìn Đăng ngồi lên chiếc xe cuộc, Khoa tấm tắc, hay quá, nhìn dáng chạy xe, chứng tỏ, Đăng là người luyện tập đạp xe thường xuyên. Bổng nhiên, Khoa cảm thấy vui vui, Khoa cảm thấy chiều nay, ánh nắng sao vui hơn, những ngọn cây cứ lao xao với những tia nắng, tụi trẻ con giỡn nhau í ới cũng như là những tiếng chuông reo vui…..
Hôm sau vào lớp, Khoa đã thấy Đăng ngồi vào chỗ và đang chuyện trò với Sinh và Long. Đăng thấy Khoa vào, Đăng vội chào Khoa trước, Khoa gật đầu chào lại. Long hỏi Đăng :”
“Cậu có chơi đá banh không, tụi này cần hậu vệ.”
“Biết chứ, nhưng mình chơi bóng chuyền tốt hơn.” – Đăng đáp.
“Trời, bạn biết bóng chuyền hả, tụi mình mới có năm thằng, thiếu một người để lập đội, tụi A1 , A2 có đội ngon lắm, lớp mình chưa có, vui quá.” Long nói rồi, quay ra ôm chầm lấy Đăng làm Đăng hơi luống cuống. Đăng hỏi :
“Vậy Khoa không chơi bóng chuyền hả.”
“Không, mình không biết chơi”- Khoa đáp
“Vậy mình mai mốt chỉ cho bạn nhé”
“Ừ, cám ơn trước nhé.”
Long nói thêm: ” Khoa là tay bơi nhất trường đó”
Thảo nào, Đăng nghĩ, hèn gì, cánh tay Khoa căng lên cuồn cuộn, cặp đùi chắc phồng sau lớp vải gin. Chợt nhiên Đăng thấy thích thú khi tưởng tượng những điều đó, Đăng mỉm cười.
Giờ ra chơi đến, Đăng vui vẻ say sưa bên các ý định lặp đội bóng chuyền với vai tên nam sinh trong lớp, Khoa cầm quyển sách dạy nuôi cá kiểng ra băng ghế đá cạnh lớp ngồi đọc. Khoa mấy lần lên nhà Dượng trên Sài gòn, thấy dượng nuôi cá kiểng, Khoa đâm thích, muốn học nuôi. Trước giờ bắt cá, đơm cá, câu cá thì rành, còn nuôi cá kiểng, thì Khoa chưa bao giờ nuôi. Đang đọc, Khoa giật mình vì nghe tiếng ai đó hỏi minh:
“Bạn đọc gì mà say mê vậy, cho mình biết được không?”
Khoa ngẩng đầu lên, thì ra là Đăng, Đăng đang ngồi xuống ghế.
“Ừ, mình đọc tài liệu dạy nuôi cá kiểng, không ngờ kỹ thuật nuôi cũng công phu lắm.”
“Mình cũng có nuôi, vì vậy cũng biết chút ít, nếu bạn thích, mình có thể chỉ lại cho bạn chút ít mà mình biết.”
“Thích chứ, chỉ mình nhé, bạn ở đâu vậy?”
“Mình ở khu phố chợ đó, cách tiệm vàng vài căn”
“ồ, biết rồi”
“Còn nhà bạn?”…..
Đôi bạn quen nhau từ chuyện nuôi những con cá kiểng, Khoa rất khâm phục Đăng, Đăng chỉ cho Khoa thật chu đáo kỹ lưỡng, ngoài việc nuôi cá, Đăng còn chỉ cho Khoa bắt đầu chơi bóng chuyền nữa. Đăng càng lúc càng mến Khoa, một chàng trai, mộc mạc và thật đáng yêu, Đăng hay kể những chuyện vui khi đi học trên sài gòn cho Khoa nghe, mỗi lần Khoa cười, Đăng chỉ ước ao được hôn lên khuôn mặt rắn rỏi cương nghị đó. Mấy hôm Đăng ghé Khoa, Đăng cũng gặp bà ngoại, có vẻ Đăng và ngoại hợp nhau lắm, thấy nói chuyện nuôi chim rất tâm đắc, hồi xưa, ông ngoại Khoa cũng có nghề nuôi chim, vì vậy, bà ngoại lại được dịp ôn lại kỷ niệm xưa. Thỉnh thoảng Khoa thấy Đăng nhìn mình với ánh mắt khó hiểu và hơi buồn, Khoa gặng hỏi, nhưng Đăng nói không có gì. Nhưng, Đăng biết, trong lòng, Đăng đã bùng cháy lên một tình cảm say đắm, một tình cảm sâu sắc chất chứa trong tận đáy con tim…
Chiều nay nóng quá, trời như oi bức hơn thường lệ, Khoa cầm cái cuốc chim và bình vòi sen đi ra giếng. Xới xong mấy liếp rau, Khoa xách bao phân chuồng trộn mấy liếp đất để chuẩn bị gieo hạt, Khoa muốn trồng mấy liếp ớt chuẩn bị cho mùa Tết. Mặt trời cũng đã rớm chiều, sắp rớt qua mấy bóng dừa phía sau nhà. Khoa ra giếng quay mấy đôi nước rồi đổ vào bình vòi sen để tưới rau, nhìn làn nước mát mẽ lào xào trên những lá rau, Khoa nghĩ, xong việc sẽ ra bãi sông bơi một chập cho đã. Tiếng nước rơi lào xào làm Khoa không nghe thấy tiếng xe đạp của Đăng vừa lướt qua hàng dâm bụt, Đăng dựng xe bên gốc ổi, thì thất Khoa đang thấp thoáng ngoài liếp rau, Đăng chậm rải đi đến, vừa đến ngang cột tiêu xanh, Đăng há hốc nhìn Khoa, từ hồi quen Khoa, đây là lần đầu tiên, Đăng thấy Khoa cởi trần, mặc chiếc quần sọt tưới rau. Đăng thấy Khoa đẹp như một bức tượng Hy lạp, Đăng nghĩ, có thể còn đẹp hơn, Khoa thật sự đẹp, cặp chân dài và săn chắc, dáng đi vững chải, tay Khoa khuỳnh ra để lia vòi sen trông thật cứng cáp, tấm lưng săn những múi thịt tạo nên một khe rãnh thật sâu sau dọc sống lưng. Khoa đã đi đến đầu kia của liếp rau, dừng lại, thấy còn chút nước trong bình, Khoa tinh nghịch trút nước vào mình, những giọt nước xối xả lăn trên ngực, trên vai. Đăng bổng nhiên ghen với những giọt nước đó, Khoa quay người lại, Đăng cảm thấy trào lên trong lòng nỗi thiết tha muốn chạy đến ôm chặt Khoa vào vòng tay, rồi ra sao thì ra. Ngực của Khoa đẹp quá, vun cao, vuông vắn, những múi cơ ở bụng hiện ẩn tự nhiên trong thật đẹp, chùm lông nách đen nhánh làm cho Đăng cảm thấy tim mình đang loạn xạ. Khoa cảm thấy có người đang nhìn mình, Khoa ngẩng lên, không để ý lắm ánh mắt của Đăng, Khoa mừng rỡ:
“Đăng đến lúc nào vậy, làm gì mà im ru vậy”
“Mình vừa đến thôi, nhìn cậu tưới rau, Khoa, cậu có thể hình đẹp quá, biết bao cô gái sẽ thích lắm đó”
“Xạo quá, học nịnh ở ai vậy cha, mình nghĩ con gái nó thích cậu thì có, cậu đẹp như diễn viên vậy.” Khoa đáp với một chút vui thích.
“Không đâu, nhiều bạn mình trên thành phố, tập tạ cũng không đẹp được như Khoa, Khoa có được là do bơi lội và lao động từ nhỏ”
“Thôi nịnh quá, mình tính đi ra sông, cậu đi với mình luôn há”
“Nhưng mình không mang đồ thay”
“Thì mình cho mượn”
“Ừ vậy đi”. Cái ý nghĩ được mặc mấy cái đồ mà Khoa đã từng mặc, làm cho Đăng thấy kích thích.
Đăng đèo Khoa trên chiếc xe đạp cuộc, dòng sông thì gần, nhưng ra bải có cát tắm thì hơi xa một chút. Trời đã bắt đầu mát, những cơn gió chiều màng hơi chút mùi hoa bưởi trộn bay nhẹ nhẹ, hai bên đường, những vườn bắp đã trổ bẹ, nhưng bụi hoa sao nhái tô điểm vàng cam thật đẹp, Đăng cảm thấy bồng bềnh lâng lâng khi chở Khoa, Đăng cứ cố ý cạ chân vào chân Khoa sau mỗi vòng đạp, mỗi cái sốc nhẹ, Đăng lại càng sát người vào Khoa, Đăng cảm thấy cái hơi ấm của Khoa lan toả vào mình thật nhẹ nhàng bâng khuâng. Ngọn gió nhẹ thổi, Đăng cảm nhận được một mùi thơm thật trinh nguyên, thuần khiết nhẹ nhàng từ người Khoa lan tỏa, cơ thể Khoa toả ra một mùi dễ chịu, quyến rũ và đê mê, nó không nặng nề mà thật nhẹ nhàng và sóng sánh. Đăng đang rơi vào trạng thái đầy hưng phấn, đầy kích thích, Khoa thì vẫn vui vẻ hai tay vịn ghi đông, thỉnh thoảng vẫy tay mấy đứa trẻ nhìn chiếc xe thèm thuồng. Đăng cúi xuống thấp như muốn tham lam hít lấy mùi thơm nồng nàn tự nhiên từ cơ thể đó, Đăng tựa nhẹ cằm, vào vai Khoa. Khoa quay lại, hơi thở Khoa phà vào Đăng nóng bỏng, Đăng như muốn bay bổng, hơi thở Khoa thật kỳ diệu, nhẹ nhàng thơm tho ngây ngất, Đăng như muốn chết ngạt trong biển trời say đắm. Đăng yêu Khoa quá, Đăng muốn bỏ hai tay để ôm lấy Khoa mà gào lên: Khoa ơi, Đăng yêu Khoa quá.” Nhưng Đăng không dám. Khoa cảm thấy có điểu gì đó hơi lạ ở Đăng, nhưng Khoa thấy dễ chịu và ấm áp, Khoa vuốt vuốt những cộng lông ở cánh tay Đăng và đùa :”chắc thứ này nhiều lắm hé, cho bớt nhé!” Đăng nổi da gà vì những vuốt ve đầy cảm giác nhục dục của Khoa.
Đăng lủi xe vào bải cát, cả hai người ngả vào nhau, Một lần nữa hơi thở của Khoa lại làm Đăng ngây ngất, Đăng thấy từng sợi thần kinh, từng thớ thịt căng ra với nổi kêu gào muốn ôm lấy Khoa. Khoa đứng dậy lầm bầm:
“Lái kiểu gì vậy cha, có sao không?” Khoa kéo chiếc xe đạp ra, rồi kéo tay Đăng dậy.
“Làm gì như người mất hồn vậy, thôi cởi đồ xuống tắm.” Khoa nói xong dắt chiếc xe đạp vào bụi phi lao gần đó. Bãi sông đã không còn ai, vắng lắng, hoàng hôn đang dần xuống, dòng sông thật êm ả nhẹ nhàng với gợn sóng lăn tăn. Khoa cởi áo treo vào ghi đông xe xong ùa xuống nước, Khoa ngoắc ngoắc Đăng mau xuống. Đăng hơi ngần ngừ rồi cũng cởi đồ đi xuống nước, vừa xuống, Khoa đã mất hút trong làn nước, đột nhiên Khoa chuồi lên sát Đăng, Đăng không kịp phản ứng, Khoa bóp ngay chỗ đó, Đăng kêu oai oái, còn Khoa thì cười khằng khặc. Đôi bạn vui đùa ồn cả khúc sông vắng. Dòng sông vẫn bình thản êm ả, những ngọn cây lắc lư nhẹ như tiễn biệt mặt trời.
Lát sau, Khoa nói: “Sắp tối rồi đó, tụi mình về đi.”
“Ừ, tụi mình về.”, Đăng hưởng ứng
Khoa kéo Đăng lên bờ, Khoa lôi túi đồ đưa cho Đăng cái quần để thay, Đăng dáo dác tìm kiếm gi đó. Khoa ngạc nhiên hỏi Đăng:
“Cậu tìm gì vậy hả?”
“Thì tìm chỗ thay đồ”
“Trời ơi, thì thay ở đây, chứ ở đâu, có tụi mình thôi có ai đâu mà nhìn”
“nhưng…”
“Không nhưng nhị gì hết” , Khoa bổng thấy Đăng thật tức cười, con trai với nhau không mà mắc cỡ.
Khoa nói xong, tuột chiếc quần sọt xuống, Đăng quay mặt chỗ khác, nhưng Đăng vẫn kịp nhận thấy những đường nép tuyệt đẹp mà bây giờ mới có thể thấy, một hàng lông đen loáng thoáng chạy từ rún xuống, Đăng chợt nghẹt thờ, trời ơi đó ư, chỉ trong gang tấc, cái sự say mê, đam mê tận cùng ngay đó, Đăng chợt thấy mình hưng phấn tột độ, Đăng không thể đè nén nổi. Khoa cởi luôn chiếc quấn lót, thấy Đăng quay lại tránh không nhìn mình, Khoa thấy tức cười và chợt nảy ý định trêu trọc tinh nghịch. Đang khoả thân, Khoa xoay người Đăng lại:
“Quay mặt hả, không nhìn bạn hả, bắt cậu nhìn nè, cho cậu hết mắc cở, làm như con gái, coi chừng mình lột cậu ra xem có phải gái giả trai không.”
Đăng thở gấp, mắt liếc xuống, cả con người Khoa chỉ cách Đăng gang tấc, Đăng không dám nhìn nữa, Đăng cố đẩy Khoa ra, cả hai mất thăng bằng té xuống bải cát, Khoa đè ập lên người Đăng. Khoa cười như nắc nẻ, còn Khoa cố đẩy người Khoa ra, Khoa càng bám chặt, hai đùi khoa cọ sát trườn trên hai chân Đăng, Đăng đang cảm giác từng bộ phận trên cơ thể Khoa cọ sát đùi và chân mình.
Đăng rên rỉ: “Thôi tha mình đi, sợ cậu rồi”, miệng rên rỉ, nhưng Đăng cầu mong thế gian hãy dừng lại cho những giây phút này kéo dài. Mắt Đăng nhắm lại tận hưởng nổi lạc thú cảm giác ngày càng tăng. Tay Đăng đẩy ngực Khoa ra, bàn tay trượt qua ngực, chạm vào nách, cảm giác cọ sát vào chùm lông nách của Khoa làm Đăng nhận ra rỏ ràng hơn cảm giác đó cùng xảy ra trên bụng. Đăng quá đê mê, cảm giác cứ tăng dần như những cơn giông, Đăng không thể kìm được nữa, các dây thần kinh chùng xuống, một vực thẩm đê mê ngất không có đáy, Đăng bủn rủn chân tay, buông tay ôm lấy vai và lưng Khoa, ngực Khoa đè xuống người Đăng, mũi anh chúi vào nách Khoa, mùi hương mà Đăng cảm giác khi chở Khoa trên xe bây giờ đặc hơn, nồng nàn hơn, mang đầy kích thích hơn, cái mùi hơi hăng hăng quyến rũ đó mà sau này, Đăng không thể nào quên được. Khoa chợt thấy bạn thở dồn, mặt hơi tái trắng, thì không đùa nữa. Khoa lo lắng ngồi dậy:
“Sao vậy Khoa, bạn trúng gió hả, mình giỡn nhây quá, bạn đừng giận hé, mà tại Đăng, con trai gì mà mắc cở kỳ vậy.”
“Không tại mình không chống cự bạn được, bạn nặng thấy mồ”, Đăng chống chế che lấp
Khoa ngồi dậy, phủi cát rồi kéo bạn ngồi dậy. Đăng hơi uể oải vì những sức lục hao tốn cho những cảm giác sung sướng tuyệt đỉnh mới qua. Đăng nhìn bạn, nhìn thật kỹ để ghi sâu trong ký ức từng đường nét kín đáo gợi dục và quyến rũ trong ánh dương chiều tà. Đăng bất chợt ôm chầm Khoa:
“Khoa ơi, mình mến Khoa quá”, nhưng trong trái tim Đăng, Đăng thổn thức muốn nói với Khoa những lời cháy bỏng nhất.
Khoa ngạc nhiên, Đăng cũng xúc cảm quá há, nhưng anh cũng vổ vai bạn:
“Thôi, xuống nước khoát rửa cát đất rồi về, gì mà đa cảm vậy.”
Hai bạn trẻ xuống sông vẫy vùng rồi lên thay đồ, bóng tối đã che đậy những ngượng nghịu của Đăng. Đăng lại đèo Khoa trở về, Đăng biểu Khoa cầm tay lái, còn Đăng nói Đăng cảm thấy hơi lạnh. Khoa vô tư bảo Đăng ôm mình đi cho ấm. Đăng chỉ chờ có vậy, Đăng ôm Khoa siết mạnh. Khoa phải la lên:
“Làm gì vậy, bộ muốn bóp ngạt mình sao?”
“Trả thù đó, quân tử trả thù mười năm chưa muộn mà”
Khoa và Đăng phá lên cười hồn nhiên, Đăng bật đèn xe, ánh đèn yếu ớt loang loáng trên mặt đường. Đăng ngoái nhìn bờ sông, bóng đêm đã bao trùm, bóng hàng cây mù u bên kia sông in một màu đen sẩm trên bầu trời. Đăng buông tiếng thở dài nhè nhẹ. Khoa thấy hôm nay, Đăng có nhiều biểu hiện kỳ lạ, nhất là lúc ở bờ sông, nhưng Khoa cảm thấy, một điều gì đó êm ái, len lén trong suy nghĩ, nhưng Khoa không biết là gì. Vài cơn gió sông lướt qua những vườn bưởi miên man trong bóng đêm như thì thào những nỗi niềm riêng tư, trăn trở. Đăng thì thào:
“Khoa, bạn đừng bỏ mình nghen Khoa”
Khoa nghe âm thanh có sự nghẹn ngào và chất chứa, nhưng Khoa cũng trả lơi:
“Ừa, mình sẽ mãi là bạn.”