Beijing Story - Chương 30
Chapter Thirty :
Đấy là một ngày cuối tuần khá đẹp trời. Lanyu đề nghị đến vùng ngoại ô chơi, tôi thấy hơi mệt nhưng vẫn đi cùng em.
Em lái xe, và chúng tôi đến một nơi không ai lai vãng.
“ Tỉnh táo một chút nào! ”
Em nhìn cái bộ dạng uể oải của tôi mà nói.
“ Em không thấy anh già rồi sao? Hát đi cho anh lên tinh thần.”
“ Hát gì bây giờ? ” Em nghĩ ngợi.
Rồi em cất cao giọng hát một bài nhạc chiến. Sau một lúc, tôi cũng hoà giọng cùng em. Hát thật lớn, hát xong lại cười ha hả.
Chúng tôi đến một ngọn núi ở phía Tây của Bắc Kinh. Nơi đây không có ai, sẽ chẳng có người nào đến quấy rầy chúng tôi. Lanyu ngả đầu lên chân tôi, mắt hướng nhìn trời.
“ Hình như trời Bắc Kinh này xanh hơn nơi chúng ta ở.” Em nói
“ Bên Mỹ còn xanh hơn nhiều.”
“ Thế chắc mặt trăng bên ấy cũng tròn hơn nhỉ? ” Em cười tôi.
“ Chẳng phải em cứ khóc lóc van xin muốn đến đấy sao? ” Tôi cũng chọc lại em.
“ Ai khóc lóc van xin? Đấy là bất đắc dĩ mà.” Em cười
“ Em chuẩn bị sang đấy rồi sao? ” Tôi hỏi
“ Chỉ khi nào chúng ta cùng đi. Mình cùng đi nhé.” Em nhìn tôi nghiêm túc.
“ Nếu như anh không đi? ”
“ Thế thôi! Bắc Kinh cũng tốt chán! ”
Tôi như nghe thấy có ai đến gần .
“ Có ai đến đấy. Dậy đi! ”
Tôi nói và đẩy em ra. Nhưng em vẫn không nhúc nhích.
“ Nhìn anh kìa. Sợ gì chứ. Cứ đến đây. Chắc chắn đánh không lại em.” Em cười hơi cao ngạo .
“ Nếu có hai tên thì sao ? ” Tôi hỏi.
“ Còn anh nữa mà.”
“ Thế ba tên? ” Tôi lại hỏi
“ Vẫn chẳng phải đối thủ của hai ta.”
“ Thế có rất nhiều tên? ” Tôi cứ hỏi
“ Hả? Chẳng có gì quan trọng. Mạng cũng chỉ có một.”
“ Tốt! Không hổ danh là sinh viên của Hua Da. Đủ liều! ”
Tôi cười và cúi xuống nhìn em. Em cũng cười. Tôi ngắm nhìn em, em luôn có sự dũng cảm mà tôi không có. Trên mặt em, tôi thấy không chỉ có nét tuấn tú của một chàng trai mà còn có nét thanh xuân choáng ngập đến nỗi cướp mất linh hồn của người khác. Tôi cứ nhìn em, em ngồi dậy và cũng nhìn tôi. Thêm lần nữa, tôi ôm chặt em vào lòng tôi. Tôi nhắm mắt hôn em. Bờ môi ướt mượt của em kề sát vào mặt tôi.
Chúng tôi hôn nhau. Như cặp tình nhân mới yêu nhau. Đây là lần thứ hai chúng tôi âu yếm nhau ở bên ngoài. Cùng với chúng tôi là ánh nắng dìu dịu và vùng núi vắng lặng. Mùa thu vàng rực của Bắc Kinh rất mát mẻ khô ráo, bầu trời trong xanh vô cùng. Lá cây từ lâu đã rơi bừa bãi xuống đường. Che phủ mặt đường trống trơn, nhìn rất no say và chân thật.
————————-
Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp rọi vào căn nhà nhỏ của chúng tôi, bù đắp một phần cảm giác lạnh lẽo đang có. Tôi và Lanyu đều dậy trễ. Tôi có một cuộc hẹn quan trọng, Lanyu lại là người rất ghét đi trễ. Chúng tôi nháo nhào xuống giường làm vệ sinh, việc ai nấy lo. Lúc gần ra cửa, Lanyu cười và bảo tôi hôn em. Tôi hôn qua loa cho xong việc.
Tôi hỏi em có cần tôi đưa hay không, em bảo đi một mình được rồi. Và đã hẹn trước tối nay tôi sẽ đến đón em.
Tôi gấp rút đi lo công việc. Kết quả rất tốt, tôi kiếm được kha khá. Tôi _ Chen Han Dong đã triệt để xoay chuyển được tình thế. Đấy là việc không sớm thì muộn thôi.
Buổi trưa, tôi vui vẻ từ Da Xia đi về. Vừa vào công ty đã bị Liu Zheng nắm đến văn phòng. Trông anh có vẻ rất gấp gáp.
“ Anh ngồi xuống đi! ”
Liu Zheng ấn tôi xuống ghế sofa .
“ Làm gì thế? ” Tôi thấy anh có vẻ rất kì quái.
“ Han Dong, anh nên có tâm lý chuẩn bị.” Anh nói khó khăn.
“ Sao? ” Tôi lớn tiếng, giọng gấp gáp . “ Có phải mẹ … ”
“ Lanyu bị tai nạn giao thông.”
Tôi há hốc, chẳng hiểu anh đang nói gì .
“ Chiếc xe cậu ấy thuê đã đâm sầm vào một chiếc xe khác. Cậu ấy đã … Người bên bộ giao thông vừa điện thoại đến đây.”
“ … ”
Nước mắt tôi đã chảy dài. Không biết phải nói thế nào.
“ Han Dong, anh không sao chứ? ”
Tôi hình như nghe được tiếng của Liu Zheng vọng lại từ rất xa. Tôi cứ như đang trôi trên mây, không có cảm giác gì. Cứ trôi lờ lững. Tôi bàng hoàng bước theo Liu Zheng đến cái bệnh viện gì đó cùng anh. Một người mặc áo trắng toát dẫn chúng tôi tiến vào một căn phòng. Trong ấy có rất nhiều giường và đều được trải drap trắng. Bọn họ dừng lại trước một cái giường và kéo tấm chăn xuống…
Tôi thấy rồi . Đấy là khuôn mặt của một người, bê bết vết máu. Tôi cười, tôi biết đấy là Lanyu. Em đã ở đây ah? Tôi gục xuống, hai tay nắm chặt bờ vai em. Tôi đã quá quen thuộc, đấy là bờ vai em. Chỉ khác hôm nay nó cứng ngắc và lạnh băng. Tôi dùng ánh mắt quen thuộc nhìn em. Tôi không thấy được ánh mắt tinh anh. Sống mũi thẳng và đôi môi khiến lòng người mê đắm. Chỉ có khuôn mặt đen kịt vì máu. Nhưng có là gì chứ? Tôi biết đấy là em, không cần nhìn cũng biết. Tôi dốc toàn bộ sức lực ôm cứng lấy em.
“ Ah … ah …” Âm thanh phát ra từ cổ họng tôi. Giống như tên tướng bại trận ở chiến trường. Tôi cảm nhận được ai đó đang ra sức kéo tôi.
“ Han Dong! Anh hãy rang bình tĩnh một chút.”
“ Cút! Bọn người còn sống cũng như đã chết hãy nhìn cho đã đi. Tôi không muốn che giấu nữa. Tôi phải ở bên em. Các người ca hát cho tình yêu của các người, ôm hôn người yêu của các người thế mà tôi không được tỏ ra đau lòng vì người yêu của tôi hay sao? ”
Tôi nhìn xuống vùng ngực em, nơi tôi đã bao lần hôn và chạm vào nó. Dường như có người lại ra sức kéo tôi nữa.
“… Cút đi! Các người muốn cười tôi chứ gì? Cứ việc, tôi không thể rời người xa người yêu của tôi. Tôi phải ôm em, em rất cần tôi. Tôi phải giữ lấy em, để em tan vào trong tôi. Em không chết, rồi em sẽ tỉnh ngay. Em đã hẹn tối nay tôi sẽ đến đón em mà….”
Phải rồi! Ban sáng, em đã bảo tôi hôn em. Ít khi như thế. Nhất định em ngầm bảo tôi gì đó. Thế nhưng tôi đã không chú tâm vào việc đó. Tôi thật là ngu dốt. Tôi cúi xuống mặt em. Tôi phải bù đắp cho em một nụ hôn trên gương mặt đãm máu kia.
Sau cùng, tôi vẫn bị một sức mạnh vô hình kéo ra xe. Ngày càng xa em. Tôi không cam tâm nhưng chẳng là được gì hơn. Lực bất tòng tâm.