Summary
Chưa đến cửa bệnh viện liền thấy một đống người chen chúc nhau, trong đó có máy chụp hình, máy quay, anh dứt khoát quay đầu xe chạy tới cửa sau bệnh viện.
Đây là lần đầu tiên Lương Cẩm Nguyên thấy nóng ruột nóng gan như vậy. Anh không thể chờ đợi muốn trông thấy Sở Mẫn Kiều, trên mặt lại lạnh lùng, mắt sâu thẳm. Trước khi tới cửa phòng bệnh anh thầm hít ngụm khí, khiến mình thoạt nhìn không chật vật như vậy, sau đó đẩy cửa đi vào.
Sở Mẫn Kiều nằm trên giường nghỉ ngơi, sắc mặt so với bình thường tái nhợt rất nhiều nhưng không yếu ớt. Cậu giống như có linh cảm xoay đầu lại, vừa vặn chạm vào đôi mắt Lương Cẩm Nguyên. Cậu sửng sốt sau đó mỉm cười. Lương Cẩm Nguyên ngồi bên giường cậu. Cậu vươn tay vỗ Lương Cẩm Nguyên.
“Anh đừng quá lo, em không sao, ngay mai là có thể xuất viện.”
Lương Cẩm Nguyên gật đầu, nắm bàn tay cậu chậm rãi đặt lên mặt. Anh giật mình phát hiện thì ra cảm giác này là sợ, sợ mất đi cậu, sợ lại lẻ loi một mình.