Bạn Thân Tôi Là Trai Thẳng 18+ - Chương 30
Nó quay lại nhìn phía sau rồi chồm qua hung lên má tui.
– không được hả?
Một tay tui vịnh cặc đái, tay còn lại kéo nó qua hung mỏ nó… hung nhưng vẫn cảnh giác mở mắt nhìn đằng sau coi có người không. Đang đái mà bị nó kích dục làm con cặc thẳng đứng lên, đái khó muốn chết. Đái xong mà nhét con cặc chẳng vô được luôn, cứ chỉa lên một cục.
– nhớ mấy người quá à – tui nói
– tui cũng nhớ mấy người
Tui đưa tay qua cầm con cặc nó, nó vẫn còn đái nhưng mà con cặc thì cứng ngắc lên giống tui vậy đó.
Nó đái xong thì dũ con cặc cho sạch nước đái, rồi tính cất con cặc vào quần thì bị tui cản lại. Tui ngồi xổm xuống, cho con cặc nó vào miệng mà bú. Nó thì cản tui lại
– ở đây nguy hiểm lắm
Tui vẫn tiếp tục bú nó, thấy vậy nó quay mặt ra sau canh luôn, bú được chút thì nó lại tiếp tục kêu ngừng
được rồi, vô đi để tui nó nghi giờ.
Nó kéo tui đứng lên câu mỏ hung cái rồi nó nhét con cặc vào trong quần kéo xăng tia lại. tui thì chưa muốn vô nên đẩy vai nó xuống trước con cặc tui
– Bú tui đi
– Mấy người lì quá – nó nói
Tui nói vậy nhưng nó cũng vẫn chiều tui à, cái miệng nó mở ra để cho con cặc tui nhét vào và thụt ra vào,… hehe, phê quá, đang phê tự nhiên nó ngưng à. Nó đứng dậy hung tui một cái
– Vô được rồi, thằng Lưu nó đi kiếm giờ.
– Uh, – tui hung nó một cái
– Mấy người vô trước đi – tui nói với nó
– Uh
Nói rồi nó quay lại đi về chòi, còn tui thì vẫn đứng đó, biết sao hông, con cặc tui nó còn cứng quá, phải đợi chút cho nó xìu bớt chứ nó cứng vầy nhét vào quần thì độn lên một cục sao dám vô chứ…
– mày đái ra cây hay gì mà lâu vậy ku? — thằng Lưu nó hỏi khi thấy tui bước vào chòi
– cây cái đầu mày – chửi nó mới được
– Thôi tính tiền đi về nè, trễ rồi – con Phương kêu.
Thế là cả đám tính tiền rồi đi về, xong một ngày tết mà tính ra thằng Huỳnh nó hay thiệt, nó đi chơi lễ mà bồ không bỏ, bạn gái cũng không bỏ ai cũng có phần, chẳng đứa nào bị thiệt để phân bì…
Tối về hai thằng lại tiếp tục nhắn tin, những tin nhắn mùi mẫn lắm, nhưng mà tui đâu dám để trong máy, lỡ ai mà đọc được là lộ chuyện của hai đứa hết, nên nhắn xong là tui xóa hết à, nếu không thì viết lên đây cho mọi người đọc rồi, hihi.
Chap này mình không tính viết đâu, tại thấy nó khùng khùng sao á, nhưng thấy không có chap này sợ mọi người không hiểu những diễn biến tiếp theo…
Có lẽ việc hai đứa tui thân nhau quá mức bình thường đã làm cho mọi người bắt đầu sinh nghi, có đứa thì hỏi thằng, “bộ hai đứa mày bê đê hả? tối ngày đi chung không vậy?” có đứa thì nói bóng, nói gió… nhưng mọi việc tui đều bỏ ngoài tai. Chỉ tới khi có một việc xảy ra là khi đám bạn đi uống cà phê của tui tui hay đi chơi lúc đó có bốn đứa nữ, và hai thằng nữa, tám đứa đi chơi với nhau hợp tính lắm nên những buổi trưa thường chẳng về nhà mà rủ nhau đi uống cà phê cho qua thời gian để chiều vô học tiếp.
Tui với thằng Huỳnh là một cặp rồi, còn hai thằng kia cũng là một cặp nhưng là một cặp đi quạt gái, ta nói nó mê gái như là… tui mê thằng Huỳnh vậy đó. Mà ngộ lắm nghe, bốn đứa đó làm như nó cũng mê trai lắm hay gì đó, mấy đứa nó thích mấy đứa này ghê lắm nghe… làm như nó có bàn bạc với nhau để phân chia hay gì đó, ngồi nói chuyện thì đứa này cáp thằng kia vô một cặp rồi đứa nọ lại cáp đứa kia… hazzz, lu xu bu cả lên.
Mà cũng phải thôi, hai thằng kia cũng thuộc dạng đẹp trai mà, nhưng tướng nó không được cao ráo như thằng Huỳnh, nhưng xét về gương mặt thì hai đứa nó cũng đứng trong hàng top của lớp, mấy đứa con gái khoái mang thằng Minh với thằng Huỳnh ra so sánh lắm, nhưng mỗi đứa một kiểu, thằng trí thì có cặp mắt đẹp, lông mày rậm, nhìn dâm phải biết, nó là dân đá banh nhưng… hơi mập, lúc trước nó cũng ở chung KTX với tui nhưng sau này do bị tách phòng nên nó ra ngoài ở luôn chính vì vậy mà tui mới xuống ở chung phòng với thằng Mai.
Lúc nó ra ở riêng thì ở chung với thằng Hữu, thằng Bằng, lâu lâu rủ tui qua nhậu rồi kêu tui ngủ lại luôn vì trời khuya mà, nhưng tui đâu dám, tại tui sợ vì tui biết tính của tui mà, khi ngủ tui không kiểm soát được mình, mà thằng này thì nó hay dữ lắm nghe, nó để ý cực kỳ, tui sợ lộ hình trước mặt nó nên thà chèo rào vô KTX chứ không ngủ là không ngủ.
Chắc là tui với nó đi chung với nhau nhiều quá, nên tụi nó sinh nghi hay sao đó, với lại từ sau cái vụ tui ngủ mớ khi ở chung nhà trợ đó, tụi nó cũng có vặn hỏi thằng Huỳnh tui có làm gì nó hông? Mà thằng Huỳnh thì sao dám nói là có… cho nên tụi nó sinh nghi. Mà nghi cũng là đúng rồi, hai thằng tối ngày cứ quấn lấy nhau như sam vậy đó, chỉ trừ khi ngồi trong lớp là hai thằng ngồi riêng thôi, chứ còn đi đâu thì cũng thấy hai thằng chở nhau, chẳng có đứa con gái nào chen vô được hết, không nghi mới lạ…
Mà hai thằng quỷ đó nhạy lắm nghe, thấy tui với thằng Huỳnh như vậy nó cứ nói bóng nói gió có tức hông.
Tự nhiên bữa đó nguyên đám con gái tập hợp lại rồi kêu tui với thằng Minh lại nghe tụi nó xả stress.
Tui hông biết có phải không, vì có một đứa bị khủng bố tin nhắn, mà người nhắn tin lại là một đứa trong đám tụi nó, nói đơn giản là hình như trong đám của tụi nó có một đứa cũng giống như tui với thằng Huỳnh vầy nè, tức là nó là les (mà cái này tui chỉ nghe mấy đứa nó nói thui nghe, chứ tui đâu có biết, mà tui cũng chẳng để ý và chẳng muốn biết).
Mấy đứa ngồi nói về con nhỏ đó nào là làm thế này, làm kế kia cho con này, rồi nó quan tâm như vầy như vầy, như vậy… tui nghe mà chẳng dám có ý kiến, vì thấy giống mình quá, nhưng mà tự nhiên tui cảm thấy có cái gì đó không vui, vì hình như là đụng chạm tới tui thì phải.
Vì tụi nó đang bàn tới vấn đề giới tính theo một cách không thiện cảm. Chợt tui lại nghĩ tới chuyện của tui với thằng Huỳnh, nếu lỡ mà có bể ra như vầy rồi sao, tụi nó nhìn mình như thế nào đây, hay là tụi nó ngồi đây rồi bàn tán về hai đứa tui cũng như thế này… một cảm giác hoang mang hiện lên trong đầu tui, tui chẳng dám nghĩ tiếp nữa.
Tụi nó hỏi ý kiến tui, còn tui thì cười gượng gật đầu cho có lệ, bàn tán đã thì đói, đói thì đi ăn. Tui cất xe đi với thằng Minh cho tiện. Ngồi sau nó mà cứ nghĩ lỡ chuyện của tui với nó bị phát hiện thì sao??? Mặt mũi đâu để mà đi học,.. đang suy nghĩ tự nhiên thằng Minh quay lại hỏi:
– Nghĩ gì mà im re vậy?
– à… nghĩ chuyện lúc nãy, tao đâu có biết có chuyện đó – tui trả lời chống chế
– hí, nhìn là biết rồi, tại mày không để ý thôi – nó nói
– uh, chắc vậy, bất ngờ quá – tui
hihi, có gì đâu bất ngờ, biết đâu mai mốt thằng Huỳnh nó nói yêu mày nữa hông chừng – tui nhìn thấy nụ cười nửa miệng của nó qua cái kiếng chiếu hậu trong khi nó noi (thằng này nó nguy hiểm lắm, nó đẹp trai và nó biết nó đẹp trai nên xe nó gắn hai cái kiếng như chỉ có một cái dùng để coi phía sau thôi, cái còn lại nó bẻ lên chỉa thẳng vô mặt nó để… ngắm vẻ đẹp trai của nó, nên nhìn qua kiếng tui thấy nụ cười đầy ẩn ý của nó)
Câu nó của nó tui không biết là nó nói chơi hay nói thiệt nhưng nó lại nói đúng ngay tim đen của tui, cảm giác lo sợ chợt ập tới, mặt tui lúc đó sượng ngắc, nhưng tui cố nói chuyện để nó không nghi ngờ
– hì… uh, biết đâu
Tự nhiên tui cảm thấy lo sợ, không biết thằng này có ẩn ý gì, nó biết chuyện gì hay sao, câu nói của nó cứ ám ảnh tui suốt, đi vô quán ăn mà tui chẳng nói chẳng ràng, làm tụi nó cứ hỏi tới hỏi lui…
Chỉ vì một câu nói của nó mà tui phải suy nghĩ rất nhiều, tui nghĩ đến chuyện tương lai, nghĩ đến nó, nếu như bị phát hiện thì sao? Tự nhiên tui thấy mình là người có lỗi, tui đã lôi nó vào cuộc, nếu nó bị mang tiếng thì quả thật là không đáng…rất nhiều, rất nhiều suy nghĩ đang bay nhảy trong đầu tui, cái nhìn của anh hai nó, rồi chuyện tui làm với thằng Hải, câu nói của thằng Minh… và rất nhiều những chuyện khác, tui suy nghĩ suốt cả đêm, phải chi ngày xưa tui kiềm chế được, phải chi hôm đó tui về phòng ngủ, phải chi lúc đó tui đừng ngủ gần nó, phải chi, phải chi… rất nhiều từ phải chi hiện ra. Tui cảm thấy sợ, sợ tui với nó sẽ đối đầu với bao nhiêu con mắt cứ nhìn chằm chằm vào mình với một suy nghĩ không thiện cảm, … và tui đã đưa ra quyết định chính mình sẽ là người sửa sai.
Hôm nay là một ngày bình thường như là bao ngay khác nhưng sao tâm trạng tui lại không bình thường, bao nhiêu thứ hỗn độn đang nhảy múa trong đầu tui. Còn nó, nó vẫn thế, vẫn cười nói như mọi ngày, khi thấy nó thì câu nói của thằng Minh và những suy nghĩ lại cứ vật vờ trước mặt tui…
– Sao vậy?, sao mắt quầng hết vậy? tối qua không ngủ hả? – nó hỏi tui.
– uh, không ngủ được – tui trả lời
– làm gì mà không ngủ được, sao không nhắn tin cho tui?
– không có gì đâu, ra về đi uống nước he – tui nói nhanh để tránh những câu hỏi tới của nó vì tui không biết phải nói thế nào
– uh, vậy tui vô trước nghe.
Ngồi trong lớp mà tui chẳng tập trung được gì cả, hẹn nó rồi nhưng nói gì bây giờ? Tui cảm giác như mình sắp mất đi một thứ gì đó, nhưng tui cố giữ lại thì có lẽ tui sẽ làm hỏng nó…
…..
– Có gì nói đi – nó múc một muỗng yaout đưa lên miệng.
Tui nhìn nó cười gượng, không biết nên bắt đầu từ đâu
– à.. tui….
– Cho hai hữu nữa gì ơi – nó là lên
Nghĩ lại nó cũng đâm hơi thiệt, người ta đang tập trung mà nó…
– mấy người nói gì – nó quay sang hỏi tui.
Thôi quyết định khó thì cũng phải nói, nhưng tui cũng chẳng dám nhìn thẳng vào mắt nó, tay tui đang cầm hữu yaout mà nó sắp tan thành nước, mắt tui chỉ dám nhìn hữu yaout chứ chẳng dám nhìn nó.
– mình… mình.. làm… bạn lại nghe
– Hả???? nói gì trong họng có nghe gì đâu, nói lớn lên
– tụi mình làm bạn lại đi he – tui nói lớn hơn để nó có thể nghe được
Nó nghe rất rõ từng câu nói của tui và nó hiểu tui nó gì, nó nhìn tui chăm chăm.
– mấy người nói gì vậy? –nó hỏi
– mấy người hiểu ý tui mà, tụi mình làm bạn bình thường lại đi,
– tại sao vậy? có chuyện gì?
– Tui thấy hai đứa mình cứ vầy hoài cũng chẳng được gì, chẳng có tương lai đâu
– tự nhiên khi không mấy người nói chuyện tào lao không vậy?.
……….
Tui im lặng trước nó, tui cũng chẳng biết giải thích với nó thế nào nữa.
– Chính mấy người kéo tui vô chuyện này, bây giờ chính mấy người nói kết thúc là sao?
– tui xin lỗi, tui đã kéo mấy người vào chuyện này,..
– có chuyện gì tui muốn nghe mấy người giải thích.
– Tui.. tui.. tui không biết nói như thế nào cho mấy người hiểu nữa, tui thấy mình làm bạn bình thường sẽ tốt hơn…
– mấy người… – tự nhiên nó đang nói nửa chừng rồi nó im lặng nhìn ra phía sau tui.
Tui quay lại nhìn thì thấy, một đám mấy thằng đã dựng xe gần chỗ tui ngồi rồi, nào là thằng hải, thằng bằng, thằng mai, thằng hữu…
– Đi nhậu nè – thằng Hải
Nó nhìn tui, tui chẳng biết ngồi đây rồi tui giải thích với nó như thế nào nữa, nên tui cũng nhận lời đi với tụi nó luôn, tui né tránh phải đối mặt với nó lúc này.
– uh, chạy trước đi, tao vô lấy xe
– Chỗ cũ nghe – thằng Mai
Thế là tụi nó nổ máy xe chạy đi trước, tui chạy vo KTX lấy xe ra, nó vẫn đang đứng ở đó đợi tui…
Nó lên xe để tui chở đi, tui cố tình tập trung vào chạy xe, không quay lại nói chuyện với nó có lẽ tui sợ phải trả lời những câu hỏi của nó. Nó ngồi phía sau tui, im lặng một hồi thì nó vòng tay qua ôm eo tui, nó hỏi:
– có chuyện gì vậy? nói tui biết đi
– Đừng mà, người ta nhìn kìa – nói rồi tui gỡ tay nó ra.
Cả buổi nhậu hôm đó, tui đã có né những cái nhìn của nó, nó chưa hiểu tại sao tui lại làm như vậy, tui nhìn thấy hết chứ, nhưng tui cố tình lờ đi chỗ khác, quay sang nói chuyện với mấy đứa nó, tui biết nó buồn tui, nó muốn tui giải thích chuyện gì đang xảy ra giữa tui và nó.
Rồi khi tui quay đi chỗ khác không nhìn nó thì nó lại lấy giò đạp tui…
– Bữa nay mày im re vậy Huỳnh – thằng Hữu.
Nó có cái hay là tuy nó có chuyện buồn nhưng nó chẳng bao giờ thể hiện ra ngoài hết, nếu có gì tức giận thì nó nói thẳng rồi thôi, nên khi nghe thằng Hữu nhắc thì nó quay lại nói chuyện bình thường… nhưng nó cứ cụng ly rồi đá chân tui suốt… hazzzzz, giải thích với nó sao đây.
Cả đám uống muốn hết cả chục bình cá mập vậy đó, thằng nào cũng bắt đầu nói xàm rồi. cũng gần 10 giờ rồi mới chịu đứng dậy về.
– Đưa đây tui chạy cho – nó nói
– Để tui chạy cho
Nó nhìn tui rồi nó phóng lên yên lái ngồi khư khư đó, tụi nó thì đang đứng để đợi chạy về chung, thấy vậy tui mới đưa chìa khóa xe cho nó chạy…
Tui biết mà, đưa nó chạy nó sẽ không chạy về KTX đâu, nó chạy xuống khu đô thị mới, trong lúc chạy xe nó cứ cầm tay tui quàng ra trước ôm nó, tui rút tay lại, không phải vì sợ người khác thấy, ở đây cũng chẳng có mấy người qua lại nhưng tui sợ tui cầm lòng không được trước nó, rồi mọi chuyện lại như cũ.
– Về thôi, chạy xuống đây làm gì? – tui nói
Nó không nói gì, mà nó cứ tiếp tục chạy, rồi nó dừng lại ngay chỗ mà mọi lần tui với nó vẫn thường “lén lút”. Nó tắt máy xe, không gian trở nên im lặng, nó quay lại tính ôm hung tui nhưng tui né sang một bên, tui không muốn, tui sợ mình không cầm lòng được rồi mọi chuyện sẽ lại đâu vào đó…
– Bữa nay mấy người sao vậy? mấy người không còn thương tui nữa hả? – nó nói
– Không phải, nhưng…
– nhưng cái gì? – nó nạt tui
Chắc cũng có chút hơi men, nên khi nó cố gặng hỏi tui về những chuyện mà tui nói với nó lúc chiều tui nói thẳng một mạch hết những chuyện xảy ra, cách nói úm mở của thằng Minh, và cả những gì tui đang suy nghĩ…