Sau cái đêm ở quán cà phê, Dũng biết mình không thể tiếp tục lừa dối bản thân hay Linh nữa. Anh đã thừa nhận tình cảm với Tín và dù điều đó khiến anh sợ hãi, anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng đã đối diện với sự thật nhưng trước khi đến với Tín, anh phải kết thúc mọi thứ với Linh, một quyết định không hề dễ dàng.
Tối hôm sau, Dũng hẹn Linh ra một công viên nhỏ gần nhà cô. Anh đứng dưới gốc cây đa lớn tay đút túi quần, lòng nặng trĩu. Linh đến, vẫn xinh đẹp trong chiếc áo thun trắng và quần jeans, nhưng ánh mắt cô thoáng lo lắng khi thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Dũng. “Anh gọi em ra đây có chuyện gì vậy?” Linh hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy nghi ngờ.
Dũng hít một hơi sâu, nhìn thẳng vào mắt cô: “Linh, anh xin lỗi. Anh nghĩ mình nên chia tay.” Lời nói vừa thốt ra, không khí như đông lại. Linh mở to mắt, tay run run: “Anh…anh nói gì? Chia tay? Sao tự nhiên anh nói vậy?” Giọng cô lạc đi, nước mắt chực trào.
Dũng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào cô: “Anh không muốn lừa dối em nữa, Linh. Anh đã yêu người khác và anh không thể tiếp tục với em khi lòng anh không còn trọn vẹn.” Anh ngập ngừng, rồi nói tiếp: “Là Tín. Anh yêu Tín.”
Linh đứng chết lặng, nước mắt rơi xuống má. Cô bật cười cay đắng: “Tín? Anh ấy thật sao? Em biết mà, em nghi ngờ từ lâu rồi nhưng em không muốn tin. Anh chọn anh ấy thay vì em, đúng không Dũng?” Cô bước tới, tay nắm áo anh, giọng nghẹn ngào: “Anh có biết em yêu anh thế nào không? Em đã tha thứ cho anh sau chuyện hôm đó, em đã cố giữ anh vậy mà anh vẫn chọn Tín?”
Dũng nắm tay Linh, giọng khàn khàn: “Anh xin lỗi, Linh. Anh không muốn làm em đau nhưng anh không thể sống dối lòng nữa. Em xứng đáng với người yêu em thật lòng, không phải anh.” Anh buông tay cô, lùi lại một bước: “Chia tay đi, Linh. Tha thứ cho anh.”
Linh khóc nức nở, tay ôm mặt: “Anh là đồ khốn, Dũng. Em hận anh!” Cô hét lên rồi quay lưng bỏ chạy, để lại Dũng đứng đó lòng đau như cắt. Anh biết mình đã làm tổn thương cô nhưng anh không còn lựa chọn nào khác. Linh xứng đáng được tự do và anh cũng vậy.
—
Ngay sau khi Linh rời đi, Dũng không thể chờ thêm. Anh lái xe thẳng đến nhà Tín, lòng vừa nhẹ nhõm vừa hồi hộp. Đã quá nửa đêm nhưng anh không quan tâm. Anh nhấn chuông, tim đập thình thịch. Tín mở cửa, cậu mặc áo thun rộng và quần đùi, tóc rối bù vừa ngái ngủ vừa hỏi. “Mày làm gì mà đến giờ này?” Tín ngáp dài nhưng khi thấy vẻ mặt Dũng, cậu tỉnh hẳn: “Mày sao vậy? Có chuyện gì hả?”
Dũng bước vào trong đóng cửa lại, nắm tay Tín: “Tao vừa chia tay với Linh. Tao nói hết với cô ấy rồi, tao chọn mày, Tín.” Tín sững người, mắt mở to: “Mày…mày nói thật hả?” Dũng gật đầu, kéo Tín vào lòng: “Thật. Tao không muốn xa mày nữa. Tao yêu mày.”
Tín chưa kịp phản ứng, Dũng đã cúi xuống hôn cậu, môi anh áp mạnh lên môi Tín, đầy cuồng nhiệt và khao khát. Tín giật mình nhưng rồi cũng đáp lại, tay ôm lấy cổ Dũng. Hai người lao vào nhau, hôn nhau ngấu nghiến như muốn trút hết những ngày xa cách, những cảm xúc bị kìm nén. Dũng đẩy Tín dựa vào tường, tay luồn vào áo cậu, vuốt ve làn da mịn màng ở eo. Tín rên khẽ, cơ thể nóng lên dưới những cái chạm của anh.
Dũng kéo áo Tín lên, cởi quần đùi cậu xuống, để lộ phần dưới trần trụi. Anh quỳ xuống hôn lên bụng cậu rồi lướt xuống mu lồn của cậu. Tín thở gấp, tay bấu vào tóc Dũng: “Mày…từ từ thôi…” Nhưng Dũng không dừng lại, anh liếm mạnh, lưỡi xoáy vào trong, khiến Tín run lên vì khoái cảm. Nước lồn rỉ ra thấm ướt môi anh và Dũng mút lấy say mê như kẻ đói khát.
Tín cong người, rên lớn: “Dũng…tao…tao không chịu nổi…mày…hưm…” Dũng ngẩng lên, mắt đỏ ngầu vì dục vọng, cởi quần mình ra để lộ con cặc to lớn đã cương cứng. Anh kéo Tín nằm xuống sofa, dạng chân cậu ra: “Tao muốn mày, Tín. Cho tao vào đi.” Nhưng Tín giật mình, lắc đầu: “Không…tao sợ, Dũng. Tao chưa sẵn sàng.”
Dũng thở mạnh, tay vuốt đùi Tín: “Tao không làm mày đau đâu. Tao chỉ đút vào đến màng trinh thôi, không sâu hơn, tao thề. Được không?” Anh nài nỉ, giọng khàn khàn, ánh mắt đầy khao khát. Tín cắn môi, ngập ngừng một lúc, rồi gật đầu: “Ừ…nhưng mày phải dừng khi tao muốn, nghe chưa?”
Dũng gật đầu rồi đặt đầu cặc vào khe lồn ướt át của Tín cạ nhẹ vài cái rồi từ từ đẩy vào. Tín rên lên, tay bấu chặt vai anh: “Ư…chậm thôi…” Dũng cẩn thận, chỉ đút vào đến khi đầu khấc chạm màng trinh mỏng manh rồi dừng lại. Cảm giác nóng ấm và chặt chẽ của Tín bao quanh anh khiến Dũng run lên, anh rên khẽ: “Mày… mày chặt quá, Tín.” Anh cạ nhẹ không đi sâu hơn nhưng đủ để cả hai ngập trong khoái lạc.
Tín thở gấp, nước lồn chảy ra nhiều hơn, cơ thể cậu run rẩy. Dũng cạ nhanh hơn rồi gầm lên, tinh dịch bắn ra tràn vào trong nhưng không phá vỡ màng trinh. Tín cũng lên đỉnh, nước lồn bắn ra thấm ướt sofa. Hai người nằm đó, thở dốc, mồ hôi nhễ nhại.
Dũng đứng dậy, bế Tín vào phòng tắm: “Tao tắm cho mày nha.” Tín gật đầu, để anh đặt mình vào bồn. Nước ấm chảy xuống, Dũng kỳ cọ cho Tín nhưng khi tay anh chạm vào lồn cậu, anh lại không kìm được. Anh cúi xuống, liếm mạnh một lần nữa, khiến Tín rên lên: “Mày…mày làm gì vậy? Đủ rồi mà!”
Dũng cười khẽ, tiếp tục mút, lưỡi xoáy sâu vào trong. Tín run lên, lên đỉnh lần thứ hai, nước lồn chảy ra thấm ướt tay anh. Cậu tức giận, hét lên: “Mày là đồ khốn, Dũng! Tao bảo đủ rồi mà!” Dũng ngẩng lên, mặt ướt át, bật cười lớn: “Tao xin lỗi, tại mày ngon quá, tao nhịn không được.”
Tín đỏ mặt, đập tay vào ngực anh: “Mày còn cười hả? Đồ khốn này!” Nhưng cậu không giận thật, chỉ thấy lòng mình ấm áp lạ thường. Dũng kéo Tín vào lòng, hôn lên trán cậu: “Tao yêu mày, Tín. Từ giờ chỉ có mày thôi.” Tín tựa vào anh, khẽ cười: “Mày mà làm lần nữa là tao không tha đâu.”
Hai người ôm nhau trong phòng tắm, nước chảy đều đều, cuốn đi những lo lắng và để lại một khởi đầu mới cho cả hai.
Sau cái đêm Dũng và Tín chính thức thừa nhận tình cảm, mối quan hệ giữa họ bước sang một giai đoạn mới. Ở công ty, họ không công khai nhưng ai tinh ý cũng nhận ra sự thay đổi. Dũng hay nhìn Tín từ xa, ánh mắt dịu dàng hơn trước, còn Tín thì thỉnh thoảng đỏ mặt khi bắt gặp anh cười với mình. Dù vậy, cả hai vẫn giữ khoảng cách trong giờ làm để tránh những lời bàn tán không cần thiết. Tín không muốn mọi chuyện phức tạp, còn Dũng thì tôn trọng ý cậu dù anh chỉ muốn hét lên cho cả thế giới biết Tín giờ là của anh.
Nhưng không phải ai cũng hài lòng với sự thay đổi này, đặc biệt là Vỹ. Từ khi vào công ty, Vỹ đã bị Tín thu hút, không chỉ vì sự thân thiện và tài năng của cậu mà còn vì một nét gì đó đặc biệt mà anh ta không giải thích được. Vỹ không biết bí mật của Tín, nhưng anh ta cảm nhận được cậu khác với những người khác và điều đó càng khiến anh ta muốn chinh phục. Khi thấy Tín và Dũng ngày càng gần gũi, Vỹ không thể ngồi yên. Anh ta quyết định phải bày tỏ tình cảm của mình, dù kết quả có ra sao.
Một buổi chiều thứ sáu, khi cả nhóm vừa hoàn thành xong một dự án, Vỹ rủ Tín ra căng tin công ty uống nước. “Anh Tín, em có chuyện muốn nói với anh.” Vỹ bắt đầu, tay cầm ly cà phê, giọng hơi run. Tín ngẩng lên, cười nhẹ: “Chuyện gì vậy em? Nói đi, anh nghe.” Cậu vô tư như mọi khi, không nhận ra ánh mắt nghiêm túc của Vỹ.
Vỹ hít một hơi sâu, nhìn thẳng vào mắt Tín: “Anh Tín, em thích anh. Không phải kiểu bạn bè đâu mà là thích thật sự. Em biết anh thân với anh Dũng nhưng em không chịu nổi khi cứ giữ trong lòng. Anh cho em một cơ hội được không?” Lời tỏ tình của Vỹ thẳng thắn, không vòng vo nhưng đầy chân thành.
Tín sững người, không ngờ Vỹ lại nói ra những lời này. Cậu đặt ly nước xuống, ngập ngừng một lúc rồi cười gượng: “Vỹ, em là người tốt, anh rất quý em nhưng anh…anh không thể đáp lại tình cảm của em được. Anh xin lỗi.” Giọng cậu nhẹ nhàng, cố gắng từ chối sao cho không làm Vỹ tổn thương quá nhiều.
Vỹ cúi đầu, tay siết chặt ly cà phê: “Là vì anh Dũng đúng không? Em thấy anh ấy với anh thân lắm, em đoán được mà.” Tín lắc đầu: “Không phải chỉ vì Dũng. Anh thật sự không có tình cảm đó với em, Vỹ. Anh coi em như bạn, như em trai thôi. Đừng buồn nha, anh không muốn em khó xử.”
Vỹ cười nhạt, định nói gì đó, thì một giọng nói trầm trầm vang lên từ phía sau: “Mày không cần phải đoán nữa, Vỹ. Tín là của tao.” Tín và Vỹ quay lại, thấy Dũng đứng đó, tay đút túi quần, ánh mắt sắc lạnh nhìn Vỹ. Anh vừa đi ngang qua căng tin, vô tình nghe được cuộc trò chuyện, và không thể kìm lòng mà bước tới.
Tín giật mình, đỏ mặt: “Mày…mày làm gì mà nói vậy ở đây?” Cậu liếc quanh, sợ có ai nghe thấy, nhưng Dũng không quan tâm. Anh bước tới đứng cạnh Tín, tay đặt lên vai cậu như khẳng định chủ quyền: “Tao nói thật. Mày là của tao, Tín. Thằng nào muốn đụng đến mày thì phải bước qua tao trước.” Giọng anh vừa kiên định vừa có chút gầm gừ như muốn cảnh cáo Vỹ.
Vỹ đứng dậy nhìn Dũng, ánh mắt không còn thân thiện như mọi khi: “Anh Dũng, anh nghĩ anh giữ được anh Tín mãi hả? Em thua lần này nhưng em không bỏ cuộc dễ vậy đâu.” Anh ta quay sang Tín, giọng trầm xuống: “Anh Tín, em tôn trọng anh nên em không ép. Nhưng nếu anh Dũng làm gì có lỗi với anh, đừng trách em. Em sẽ giành lại anh, bằng mọi cách.”
Dũng siết chặt vai Tín, gằn giọng: “Mày dám hả? Tao không cho mày cơ hội đó đâu Vỹ. Tín là của tao, mày nhớ kỹ đi.” Không khí giữa hai người căng như dây đàn, ánh mắt họ chạm nhau như tóe lửa. Tín vội đứng lên, kéo tay Dũng: “Thôi đủ rồi, mày đừng làm lớn chuyện. Vỹ, em đừng nói vậy, anh không muốn tụi mình căng thẳng đâu.”
Vỹ nhìn Tín một lúc, rồi gật đầu: “Dạ, em hiểu. Anh cứ yên tâm, em không làm khó anh.” Anh ta quay lưng bỏ đi nhưng trong lòng vẫn không cam tâm. Vỹ biết mình đã thua nhưng lời dằn mặt với Dũng không phải nói chơi. Anh ta sẽ chờ và nếu Dũng phạm sai lầm, anh ta sẽ không ngần ngại lao vào.
Dũng kéo Tín ngồi xuống, tay vẫn nắm chặt tay cậu: “Mày từ chối nó thật hả?” Tín gật đầu, liếc anh: “Thật chứ. Tao chỉ có mày thôi, đồ ngốc.” Dũng cười, nhưng trong lòng anh vẫn thoáng lo lắng. Vỹ không phải đối thủ dễ đối phó, và anh biết mình phải cẩn thận hơn để không đánh mất Tín.
—
Tối đó, sau khi tan làm, Dũng chở Tín về nhà. Trên đường, anh không nói gì nhiều, chỉ nắm tay cậu khi dừng đèn đỏ. Tín nhìn anh, cười nhẹ: “Mày ghen với Vỹ hả?” Dũng nhún vai: “Ghen chứ. Tao không muốn thằng nào đụng đến mày.” Tín bật cười: “Mày khùng thật, tao có chạy đi đâu đâu mà mày lo.”
Về đến nhà Tín, cậu kéo Dũng vào trong: “Mày ở lại ăn tối với tao nha. Tao nấu cho mày ăn, lâu rồi tụi mình không ăn chung.” Dũng gật đầu, cười toe: “Ừ, mày nấu thì tao ăn hết, không bỏ sót miếng nào.” Tín liếc anh: “Mày mà chê là tao đuổi mày về đó.”
Tín vào bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Cậu quyết định làm món mì Ý sốt bò băm, món mà Dũng thích nhất hồi hai người còn đi học. Dũng ngồi ở bàn ăn, chống cằm nhìn Tín bận rộn, lòng ấm áp lạ thường. “Mày nhìn gì mà nhìn hoài vậy?” Tín hỏi, tay khuấy nồi sốt, mặt hơi đỏ vì nóng. Dũng cười: “Nhìn mày dễ thương quá, không nhìn không được.”
Tín lườm anh: “Mày bớt nịnh đi, tao không có xiêu đâu.” Nhưng cậu không giấu được nụ cười trên môi. Cậu xào thịt bò với hành tây, thêm cà chua và gia vị, mùi thơm lan tỏa khắp căn phòng nhỏ. Dũng đứng dậy, bước vào bếp, ôm Tín từ phía sau: “Thơm quá, tao đói rồi.” Tín đẩy anh ra, cười: “Mày ra ngồi đi, đừng quậy, không là tao bỏ đói mày đó.”
Dũng ngoan ngoãn ngồi lại bàn, nhưng mắt anh không rời khỏi Tín. Một lúc sau, cậu mang hai đĩa mì Ý ra, đặt trước mặt Dũng: “Ăn đi, tao làm hơi nhiều, mày ăn hết nha.” Dũng cầm nĩa, gắp một miếng lớn, đưa lên miệng: “Trời ơi, ngon quá! Mày nấu thế này thì tao ăn cả đời cũng được.” Tín cười lớn: “Mày nói quá, ngon thì ăn nhiều vào.”
Hai người ngồi đối diện nhau, vừa ăn vừa trò chuyện. Tín kể chuyện hồi nhỏ cậu từng làm cháy bếp vì mải xem tivi, còn Dũng thì kể lần anh bị mẹ mắng vì trốn đi đá banh thay vì làm bài tập. Họ cười nghiêng ngả, không khí nhẹ nhàng và vui vẻ như những ngày chưa có biến cố. Dũng gắp một miếng thịt bò đưa sang đĩa Tín: “Mày ăn thêm đi, đừng để tao ăn hết.” Tín lắc đầu: “Mày ăn đi, tao no rồi.”
Ăn xong, Dũng giành rửa chén nhưng Tín kéo anh lại: “Để tao làm, mày là khách mà.” Dũng nhăn mặt: “Khách cái gì, tao là người yêu mày mà.” Tín đỏ mặt, đẩy anh ra: “Mày bớt sến đi, tao nổi da gà rồi.” Dũng cười lớn, ôm chầm lấy cậu: “Tao yêu mày, Tín. Cảm ơn mày vì bữa tối.”
Tín tựa vào anh, khẽ cười: “Ừ, tao cũng yêu mày. Mày mà làm tao buồn là tao không nấu cho mày ăn nữa đâu.” Dũng hôn lên trán cậu: “Tao thề, tao không để mày buồn đâu.”
Hai người ngồi trên sofa, ôm nhau dưới ánh đèn vàng ấm áp, thưởng thức sự bình yên sau bao ngày sóng gió. Đêm đó, họ không cần gì hơn ngoài sự hiện diện của nhau.
cho mình hỏi làm cách nào để đăng truyện hoàn chỉnh ạ? mình đăng 1 chương và không biết làm sao để đăng chương tiếp theo. do lúc đăng không yêu cầu đăng nhập gì cả