Sau cái tối Dũng kéo Linh rời khỏi quán cà phê nơi Tín và Vỹ đang ngồi, anh bắt đầu trở nên lạnh nhạt với Tín. Ở công ty, anh không còn chủ động bắt chuyện với cậu như trước, không còn mang đồ ăn sáng hay nhõng nhẽo nhờ Tín giúp đỡ. Khi Tín hỏi: “Mày sao vậy, mệt hả?”
Dũng chỉ đáp cụt lủn: “Không, tao bình thường” rồi quay đi làm việc, mắt tránh nhìn thẳng vào cậu. Tín không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh là bạn thân nhất của cậu, người mà cậu luôn tin tưởng và thoải mái ở bên vậy mà giờ đây Dũng lại xa cách không lý do.
Cả tuần trôi qua như vậy. Tín cảm thấy khó chịu và bứt rứt. Anh là người mà cậu xem như anh em vậy mà Dũng cứ hờ hững không một lời giải thích. Tín tự hỏi mình đã làm gì sai. Có phải vì cậu đi với Vỹ? Nhưng đó đâu phải chuyện gì to tát, bạn bè đi chơi với nhau thì có gì lạ đâu? Càng nghĩ, Tín càng tức. Nếu Dũng có vấn đề gì với cậu, sao không nói thẳng mà cứ hờn dỗi như vậy?
Đến tối thứ sáu, Tín không chịu nổi nữa. Cậu nhắn tin cho Dũng: “Mày bị gì mà cả tuần nay lạnh nhạt với tao vậy? Có gì thì nói thẳng ra, đừng làm tao đoán mò.” Dũng đọc tin nhưng không trả lời. Tín siết chặt điện thoại, tức mình đứng dậy, mặc áo khoác và đi thẳng đến nhà Dũng. Cậu quyết định phải hỏi cho ra lẽ.
Trời tối mịt, không khí Sài Gòn oi bức dù đã gần mười giờ. Tín đứng trước cửa nhà Dũng, nhấn chuông liên hồi. Một lúc sau, Dũng mở cửa, tóc rối bù, mặc áo ba lỗ và quần đùi, trông như vừa ngủ dậy. “Mày qua đây giờ này làm gì?” Dũng hỏi, giọng khàn khàn, mắt không nhìn thẳng vào Tín.
Tín bước vào, không chờ mời, đóng sầm cửa lại: “Tao hỏi mày trước, mày bị gì mà cả tuần nay tránh tao như tránh tà vậy? Tao làm gì sai hả? Hay mày giận chuyện tao đi với Vỹ? Nếu có thì nói thẳng ra đi, đừng làm tao điên lên!” Giọng Tín lớn dần, vừa tức vừa bực.
Dũng quay mặt đi, tay vò đầu: “Tao chẳng có gì để nói. Mày về đi, khuya rồi.” Anh định bước vào phòng nhưng Tín nắm tay anh kéo lại. “Không, mày đừng hòng đuổi tao về khi chưa nói rõ. Mày nghĩ tao là gì mà muốn lạnh nhạt thì lạnh nhạt, muốn thân thì thân hả? Tao là bạn mày, Dũng, mày không được đối xử với tao thế này!”
Dũng giật tay ra, quay lại nhìn Tín, mắt đỏ hoe: “Mày muốn tao nói gì? Nói là tao không chịu nổi khi thấy mày thân với thằng Vỹ hả? Nói là tao ghen đến phát điên khi mày cười với nó hả? Mày muốn nghe mấy cái đó không?” Giọng anh run run, vừa giận vừa bất lực.
Tín ngớ người, không ngờ Dũng lại bộc phát như vậy. “Mày…mày ghen? Ghen cái gì? Tao với Vỹ chỉ là bạn thôi mà!” Cậu hét lên.
Dũng bước tới, nắm vai Tín, gằn giọng: “Bạn gì chứ! Mày không thấy à? Tao không muốn mày gần thằng nào khác ngoài tao! Tao…” Anh ngừng lại, thở mạnh, như thể không dám nói hết. Tín đẩy tay Dũng ra, lùi lại một bước: “Mày nói rõ đi, đừng úp mở nữa. Mày muốn gì ở tao?”
Không khí giữa hai người căng như dây đàn. Dũng nhìn Tín vừa đau đớn vừa khao khát rồi bất chợt anh lao tới kéo Tín vào lòng, cúi xuống cưỡng hôn cậu. Môi anh áp mạnh lên môi cậu, không dịu dàng, không nhẹ nhàng mà đầy mãnh liệt và chiếm hữu. Tín giật mình, tay đẩy ngực Dũng nhưng anh giữ chặt cậu, không cho cậu thoát ra. Lưỡi Dũng luồn vào miệng Tín, quấn lấy lưỡi cậu, mang theo hơi thở nóng rực và mùi bia thoang thoảng.
Tín vùng vằng cố thoát ra nhưng cơ thể cậu dần mềm đi dưới sức mạnh của Dũng. Cậu không hiểu sao mình không đẩy anh ra mạnh hơn, không hiểu sao tim mình lại đập nhanh đến vậy. Nụ hôn kéo dài, ướt át và hỗn loạn, cho đến khi một tiếng hét vang lên từ phía cửa: “Anh Dũng! Anh làm gì vậy?”
Cả hai giật mình quay lại. Linh đứng đó, tay cầm túi đồ ăn khuya, mắt mở to đầy kinh ngạc và đau đớn. Cô vừa đến để làm lành thêm với Dũng, muốn bất ngờ mang đồ ăn cho anh nhưng cảnh tượng trước mặt khiến cô chết lặng. Dũng buông Tín ra, bước lùi lại, tay run run: “Linh…em…sao em lại ở đây?”
Tín đứng đó mặt đỏ bừng, tay lau môi, không biết phải nói gì. Linh ném túi đồ xuống sàn, nước mắt trào ra: “Anh…anh với Tín…hai người là gì với nhau hả? Anh nói đi!” Giọng cô vỡ òa, vừa giận vừa đau. Dũng bước tới, định nắm tay Linh: “Em bình tĩnh, anh giải thích được mà…”
Nhưng Linh gạt tay anh ra, hét lên: “Giải thích cái gì? Em tận mắt thấy anh hôn Tín! Anh còn yêu em không Dũng hay anh yêu anh ấy từ lâu rồi mà em không biết?” Cô quay sang Tín, mắt đỏ hoe: “Còn anh Tín, anh là bạn thân của Dũng mà làm vậy với em hả? Anh cướp bạn trai em à?”
Tín lắc đầu, lắp bắp: “Không…không phải vậy đâu Linh. Anh không…anh không có ý đó.” Cậu quay sang Dũng, giọng run run: “Mày nói đi, mày làm gì vậy hả? Sao mày để Linh hiểu lầm tao?”
Dũng đứng im không đáp. Anh nhìn Linh, rồi nhìn Tín, đầu óc rối bời. Anh không biết phải giải thích thế nào, không biết phải nói gì để cứu vãn tình thế. Linh bật khóc nức nở, tay ôm mặt: “Em ngu thật. Em cứ nghĩ anh chỉ thân với Tín như bạn nhưng hóa ra không phải. Anh yêu anh ấy đúng không Dũng? Anh nói đi!”
Dũng thở mạnh, tay nắm chặt thành quyền: “Anh không biết nữa, Linh. Anh không biết anh bị gì nữa.” Anh quay sang Tín, giọng khàn khàn: “Mày đi về đi, để tao nói chuyện với Linh.” Tín nhìn Dũng, rồi nhìn Linh, lòng ngập tràn cảm giác tội lỗi và rối loạn. Cậu không nói gì thêm, quay lưng bước ra khỏi nhà, để lại Dũng và Linh trong cơn bão cảm xúc.
—
Trên đường về, Tín đi bộ dưới ánh đèn đường mờ ảo, đầu óc trống rỗng. Nụ hôn của Dũng vẫn còn nóng trên môi cậu, khiến cậu vừa sợ vừa bối rối. Dũng yêu cậu thật sao? Hay chỉ là nhất thời mất kiểm soát? Và Linh…cô sẽ nghĩ gì về cậu sau chuyện này? Tín ôm đầu, tự nhủ phải làm rõ mọi thứ nhưng cậu không biết bắt đầu từ đâu.
Trong nhà Dũng, Linh ngồi thụp xuống sàn, khóc không thành tiếng. Dũng quỳ bên cạnh, tay chạm vào vai cô: “Linh, anh xin lỗi. Anh không biết sao anh lại làm vậy. Anh không muốn tổn thương em.” Linh ngẩng lên, mắt đẫm nước: “Nhưng anh đã làm rồi, Dũng. Anh hôn Tín ngay trước mặt em. Anh chọn đi, em hay anh ấy?”
Dũng không trả lời được. Anh yêu Linh nhưng anh không thể phủ nhận cảm giác mãnh liệt dành cho Tín. Anh ôm đầu, lòng đau như cắt. Đêm đó, cả ba người đều không ngủ, mỗi người chìm trong suy nghĩ và nỗi đau riêng.
Sau cái đêm Linh bắt gặp Dũng hôn Tín, mọi thứ giữa Tín và Dũng trở nên căng thẳng và xa cách. Ở công ty, họ gần như không nói chuyện với nhau nữa. Tín tránh mặt Dũng, còn Dũng cũng không chủ động bắt chuyện như trước. Mỗi lần vô tình chạm mặt ở hành lang hay phòng họp, cả hai chỉ gật đầu chiếu lệ, ánh mắt lảng đi như sợ đối diện nhau quá lâu sẽ khơi lại những cảm xúc hỗn loạn. Tín không biết phải làm gì với Dũng sau nụ hôn ấy, còn Dũng thì bị giằng xé giữa tình cảm với Linh và thứ gì đó anh không dám gọi tên dành cho Tín.
Tín cảm thấy trống rỗng. Dũng không chỉ là bạn thân, mà còn là người cậu dựa vào suốt bao năm. Giờ đây, khi anh xa cách, Tín thấy như mất đi một phần của mình. Cậu cố tỏ ra bình thường, cười nói với đồng nghiệp, nhưng mỗi lần nhìn thấy Dũng ngồi ở góc phòng làm việc, lòng cậu lại nhói lên. Cậu tự hỏi: “Mày giận tao thật sao, Dũng? Hay mày hối hận vì đã hôn tao?”
Trong khi đó, Vỹ nhân cơ hội này tấn công Tín dồn dập hơn. Anh ta thường xuyên mang cà phê đến cho Tín vào sáng sớm. Vỹ không chỉ dừng lại ở những lời mời. Anh ta hay ngồi cạnh Tín trong giờ làm, nhờ cậu chỉ dẫn thêm rồi tranh thủ kể chuyện hài để làm cậu cười. “Anh Tín cười đẹp thật, em nhìn hoài không chán luôn.” Vỹ nói, ánh mắt sáng lên đầy ý tứ. Tín chỉ cười xòa: “Em nói quá rồi, anh bình thường thôi.” Nhưng dù Vỹ có cố gắng thế nào, tâm trí Tín vẫn không ngừng nghĩ về Dũng. Cậu nhớ cái cách Dũng nhõng nhẽo với mình, nhớ ánh mắt anh nhìn cậu trước khi mọi thứ đổ vỡ. Vỹ tốt nhưng cậu không thể mở lòng với anh ta.
—
Cùng lúc đó, Linh bắt đầu xuất hiện thường xuyên ở bên Dũng hơn. Cô mang đồ ăn trưa đến cho Dũng, đứng chờ anh trước cổng lúc tan làm và luôn cố tình thể hiện sự thân mật trước mặt Tín. Có hôm, cô ôm tay Dũng ngay trước cửa phòng làm việc, cười rạng rỡ: “Anh Dũng, tối nay mình đi xem phim nha, em đặt vé rồi.” Dũng gật đầu, giọng đều đều: “Ừ, được thôi em.” Tín đứng cách đó không xa, tay cầm cốc nước, mắt nhìn cảnh tượng ấy mà lòng nặng trĩu. Cậu quay đi, giả vờ bận rộn với đống giấy tờ nhưng trong đầu chỉ toàn hình ảnh Dũng và Linh.
Linh biết Tín ở đó và cô cố ý làm vậy. Cô muốn khẳng định rằng Dũng là của mình, dù có chuyện gì xảy ra anh vẫn chọn cô. Nhưng cô không biết rằng, mỗi lần cô ôm Dũng, anh lại thoáng nhìn về phía Tín, ánh mắt đầy phức tạp. Dũng chọn ở lại với Linh vì anh nghĩ đó là điều đúng đắn, là cách để sửa chữa lỗi lầm và giữ ổn định cuộc sống của mình. Nhưng anh không hạnh phúc. Mỗi lần Linh cười với anh, anh lại thấy ngột ngạt, như thể mình đang sống trong một vỏ bọc không thật.
Dũng nghĩ về Tín nhiều hơn anh tưởng. Anh nhớ giọng cười của cậu, nhớ những lần hai người nằm chung giường ngủ trưa, nhớ cả cái đêm anh cưỡng hôn Tín. Anh tự nhủ phải quên đi, phải tập trung vào Linh nhưng càng cố, anh càng thấy mình không thể thoát khỏi bóng hình của Tín.
—
Tín dần nhận ra điều gì đó trong lòng mình. Ban đầu, cậu nghĩ mình chỉ buồn vì mất đi tình bạn với Dũng. Nhưng khi thấy anh thân thiết với Linh, khi thấy anh cười với cô mà không nhìn mình, Tín cảm thấy đau hơn cậu tưởng. Một tối ngồi trong phòng, cậu ôm đầu, tự hỏi: “Mình bị gì vậy? Sao cứ nghĩ đến Dũng hoài vậy?” Rồi cậu chợt hiểu. Không phải chỉ là tình bạn. Cậu đã có tình cảm với Dũng, một thứ tình cảm mà cậu chưa từng dám thừa nhận.
Nhận ra điều đó, Tín không thể ngồi yên. Cậu không muốn tiếp tục xa cách với Dũng, không muốn để mọi thứ trôi qua trong im lặng. Cậu nhắn tin cho anh: “Dũng, tối mai gặp tao ở quán cà phê cũ, 8 giờ. Tao cần nói chuyện.” Dũng đọc tin, tay run run nhưng anh trả lời: “Ừ, tao sẽ đến.”
—
Tối hôm sau, Tín đến quán cà phê quen thuộc, nơi hai người từng ngồi hàng giờ nói chuyện hồi còn đi học. Cậu chọn một bàn góc, gọi một ly đen đá, mắt nhìn ra cửa chờ Dũng. Anh đến đúng giờ, mặc áo thun đen và quần jeans, khuôn mặt hơi mệt mỏi. “Mày gọi tao ra đây làm gì?” Dũng hỏi, ngồi xuống đối diện Tín, giọng trầm trầm.
Tín hít một hơi sâu, nhìn thẳng vào mắt Dũng: “Tao muốn hỏi mày, mày còn xem tao là bạn không? Sao mày tránh tao cả tuần nay? Nếu mày hối hận vì chuyện hôm đó thì nói thẳng ra, đừng làm tao đoán mò nữa.” Giọng cậu run run, vừa giận vừa đau.
Dũng cúi đầu, tay nắm chặt ly nước: “Tao không biết phải đối diện với mày thế nào, Tín. Tao hôn mày rồi Linh thấy, mọi thứ rối tung lên. Tao chọn ở lại với Linh vì tao không muốn làm tổn thương cô ấy thêm nữa nhưng tao…” Anh ngừng lại, thở mạnh.
Tín gõ tay lên bàn, giọng lớn hơn: “Nhưng mày làm sao? Mày nói hết đi, đừng úp mở nữa! Tao mệt lắm rồi, Dũng. Mày lạnh nhạt với tao, mày đi với Linh trước mặt tao, mày biết tao cảm thấy thế nào không?”
Dũng ngẩng lên, mắt đỏ hoe: “Mày nghĩ tao không biết hả? Tao thấy mày thân với thằng Vỹ, tao ghen đến phát điên. Tao hôn mày vì tao không kìm được, vì tao muốn mày là của tao. Nhưng tao không dám thừa nhận, tao sợ mất mày, sợ Linh đau, sợ mọi thứ đổ vỡ!”
Tín sững người, không ngờ Dũng lại nói những lời ấy. Cậu thở mạnh, tay run run: “Vậy mày yêu tao hả? Hay mày chỉ nhất thời bốc đồng? Mày nói thật đi, Dũng.”
Dũng nhìn Tín, ánh mắt đau đớn: “Tao yêu mày, Tín. Tao không biết từ bao giờ nhưng tao yêu mày thật. Tao ở với Linh nhưng tao không hạnh phúc. Tao nghĩ đến mày mỗi ngày, tao muốn gần mày, muốn mày chỉ cười với tao thôi, tao không biết phải làm gì nữa.”
Tín cắn môi, nước mắt chực trào ra. Cậu đứng dậy, bước qua bàn, ngồi xuống cạnh Dũng, giọng khàn khàn: “Mày ngu lắm, Dũng. Tao cũng yêu mày, tao mới nhận ra mấy ngày nay. Tao không chịu nổi khi mày xa tao, khi mày đi với Linh. Tao không biết phải làm sao nhưng tao không muốn mất mày.”
Dũng quay sang nắm tay Tín, tay anh run lên: “Mày nói thật hả? Mày không đùa tao chứ?”
Tín gật đầu, mắt đỏ hoe: “Thật. Tao yêu mày, Dũng. Nhưng mày với Linh thì sao? Mày chọn ai?”
Dũng ôm đầu, thở dài: “Tao không biết, Tín. Tao không muốn làm tổn thương Linh nhưng tao không thể sống mà không có mày. Tao ngột ngạt lắm rồi, tao không chịu nổi nữa.” Anh kéo Tín vào lòng, ôm chặt cậu: “Cho tao thời gian được không? Tao sẽ giải quyết với Linh, tao sẽ chọn mày.”
Tín tựa đầu vào vai Dũng, nước mắt rơi xuống áo anh: “Ừ, tao đợi mày. Nhưng mày phải rõ ràng, đừng bắt tao chờ trong vô vọng.” Dũng gật đầu, tay vuốt tóc Tín: “Tao thề, tao sẽ không để mày phải đau nữa.”
Hai người ngồi đó, ôm nhau dưới ánh đèn mờ ảo của quán cà phê, nói với nhau những lời thật lòng mà họ đã giấu kín quá lâu. Đêm đó, họ không biết tương lai sẽ ra sao nhưng ít nhất, họ đã không còn chạy trốn cảm xúc của mình.
cho mình hỏi làm cách nào để đăng truyện hoàn chỉnh ạ? mình đăng 1 chương và không biết làm sao để đăng chương tiếp theo. do lúc đăng không yêu cầu đăng nhập gì cả