Sau cái đêm mưa gió ở nhà Tín, mối quan hệ giữa cậu và Dũng dường như rơi vào một trạng thái lơ lửng, không rõ ràng nhưng lại đầy thân mật. Tín vẫn vô tư như trước, không nghĩ quá nhiều về những gì đã xảy ra, chỉ coi đó là cách để an ủi Dũng trong lúc anh buồn bã vì cãi nhau với Linh. Dũng thì khác, anh không thể quên. Mỗi lần nhìn Tín cười, mỗi lần cậu vô tình chạm vào anh, anh lại cảm thấy một luồng nhiệt chạy qua người, vừa ngọt ngào vừa nguy hiểm. Nhưng anh không dám nói ra, sợ rằng nếu phá vỡ sự cân bằng này, anh sẽ mất Tín mãi mãi.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn và cả hai quay lại guồng quay công việc ở công ty quảng cáo. Một buổi sáng thứ hai, trưởng phòng gọi Tín và Dũng vào họp cùng cả nhóm. “Hôm nay tụi em có thêm đồng nghiệp mới.” Anh trưởng phòng nói, giọng hào hứng. ” Đây là Vỹ, vừa chuyển từ chi nhánh Hà Nội vào, chuyên về thiết kế hình ảnh. Tín, em phụ trách hướng dẫn Vỹ cho quen việc, được không?”
Tín gật đầu, cười tươi: “Dạ được anh. Em sẽ hướng dẫn cho bạn ấy.” Dũng ngồi cạnh, không nói gì, chỉ liếc sang Tín rồi quay đi. Anh không để ý lắm, chỉ nghĩ đây là chuyện bình thường trong công ty. Nhưng khi Vỹ bước vào, mọi thứ bắt đầu thay đổi.
Vỹ là một chàng trai cao ráo, khuôn mặt sáng sủa với nụ cười dễ gần. Anh ta mặc áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên, toát ra vẻ năng động và tự tin. “Chào mọi người, em là Vỹ, mong được hợp tác và học hỏi từ các anh chị.” Vỹ nói, cúi đầu nhẹ rồi nhìn quanh phòng, khi ánh mắt anh ta chạm vào Tín, Vỹ cười tươi hơn và bước đến: “Nghe trưởng phòng nói anh Tín sẽ hướng dẫn em. Cảm ơn anh trước nhé.”
Tín đứng dậy, bắt tay Vỹ: “Không có gì đâu, em cứ thoải mái. Anh cũng từng là người mới mà.” Hai người nhanh chóng bắt chuyện, và chỉ trong vài phút, không khí giữa họ đã trở nên thoải mái như quen nhau từ lâu. Dũng ngồi ở góc bàn, tay gõ nhẹ lên mặt bàn, mắt lặng lẽ quan sát. Anh không thích cái cách Vỹ nhìn Tín – ánh mắt sáng lên, nụ cười kéo dài, như thể anh ta vừa tìm thấy một thứ gì đó thú vị.
—
Những ngày sau đó, Tín và Vỹ làm việc chung nhiều hơn. Tín kiên nhẫn giải thích quy trình làm việc, cách xử lý hình ảnh, và cả những mẹo nhỏ để phối hợp với nhóm nội dung. Vỹ học nhanh, lại hay pha trò, nên hai người nhanh chóng thân thiết. Giờ nghỉ trưa, họ thường ngồi chung ở căng tin, vừa ăn vừa cười đùa. “Anh biết không, hồi ở Hà Nội em từng làm một dự án quảng cáo mà khách hàng đòi đổi concept ba lần trong một ngày.” Vỹ kể, tay cầm ly cà phê. Tín bật cười: “Trời, vậy chắc em stress lắm ha, anh mà gặp khách vậy chắc nghỉ việc luôn.”
Dũng ngồi cách đó không xa, ăn cơm cùng vài người trong nhóm nhưng mắt anh không rời khỏi Tín và Vỹ. Anh nghe tiếng cười của Tín, thấy cậu nghiêng đầu lắng nghe Vỹ và một cảm giác khó chịu bắt đầu dâng lên trong lòng. Anh không hiểu sao mình lại thấy bực bội. Tín thân với ai chẳng được, anh không có quyền gì để ghen. Nhưng mỗi lần Vỹ vô tình chạm tay vào vai Tín hay nhìn cậu với ánh mắt quá thân thiện, Dũng lại thấy ngực mình nóng ran.
Buổi chiều hôm đó, khi cả nhóm đang họp bàn kế hoạch cho dự án mới, Dũng bất ngờ lên tiếng:
“Tín, mày qua đây tao nhờ chút.” Tín đang ngồi cạnh Vỹ, ngẩng lên ngạc nhiên: “Gì vậy mày? Tao đang chỉ Vỹ cách chỉnh layout mà.”
Dũng nhún vai, giọng nhõng nhẽo: “Thì qua đây đi, tao không hiểu cái này, mày giải thích cho tao với.” Tín bật cười, lắc đầu: “Mày làm gì mà như trẻ con vậy. Đợi tao chút nha.” Cậu đứng dậy, đi qua bàn Dũng, để lại Vỹ ngồi đó với ánh mắt thoáng khó chịu.
Dũng kéo ghế cho Tín ngồi cạnh, chỉ vào màn hình laptop: “Coi cái này đi, tao không biết làm sao cho nó khớp với nội dung của mày.” Tín nhìn qua, cười lớn: “Trời, cái này dễ mà. Mày lười không nhớ hay sao mà hỏi tao hoài vậy?” Dũng nhăn mặt, tay vỗ vai Tín: “Thì mày giỏi hơn tao, không nhờ mày thì nhờ ai.” Tín lắc đầu nhưng vẫn kiên nhẫn chỉ cho anh, không để ý rằng Dũng đang cố tình kéo dài thời gian để giữ cậu bên mình.
Vỹ ngồi cách đó vài mét, tay gõ bàn phím, nhưng mắt anh ta không rời khỏi hai người. Anh ta nhận ra Dũng không thích mình gần Tín và điều đó khiến anh ta càng muốn thử thách.
—
Vài ngày sau, Vỹ bắt đầu để ý Tín nhiều hơn. Anh ta hay mang cà phê đến cho Tín vào buổi sáng, viện cớ: “Cảm ơn anh Tín hướng dẫn em, em mua cho anh ly này này.” Tín cười, nhận lấy: “Cảm ơn em nha, em chu đáo ghê.” Vỹ nháy mắt: “Phải chu đáo với người giỏi chứ. Anh rảnh không, cuối tuần đi ăn với em, em mới vào Sài Gòn chưa biết chỗ nào ngon.” Tín gật đầu: “Ừ, để anh xem lịch, rảnh thì đi.”
Dũng nghe được cuộc trò chuyện đó khi đi ngang qua bàn Tín. Anh dừng lại, tay siết chặt cốc nước, giọng hơi gắt: “Tín, mày đi với ai cũng được nhưng cuối tuần mày hứa đi xem phim với tao rồi mà.” Tín ngớ người, quay sang: “Hả? Tao có hứa đâu mày?” Dũng nhăn mặt, nhõng nhẽo: “Thì giờ tao muốn mày đi với tao, được không? Mày bỏ tao đi với người khác là tao giận đó.” Tín bật cười lớn: “Mày làm gì mà như con nít vậy? Thôi được rồi, để tao sắp xếp.”
Vỹ đứng cạnh, cười nhạt: “Anh Dũng quan tâm anh Tín ghê ha. Bạn thân có khác.” Dũng liếc Vỹ, giọng lạnh lùng: “Ừ, bạn thân thì phải vậy. Em mới vào, chưa hiểu đâu.” Không khí giữa hai người thoáng căng thẳng nhưng Tín không nhận ra, chỉ cười xòa: “Thôi mấy đứa đừng tranh nhau, anh đi với cả hai được chưa?”
Nhưng trong lòng Dũng, anh không muốn chia sẻ Tín với ai, đặc biệt là Vỹ. Anh không thích cái cách Vỹ nhìn Tín, không thích nụ cười của anh ta khi nói chuyện với cậu. Dũng biết mình đang ghen nhưng anh không thừa nhận. Anh tự nhủ đó chỉ là vì anh muốn bảo vệ Tín, như một người bạn thân nên làm.
—
Cuối tuần, Tín, Dũng và Vỹ cùng đi ăn ở một quán lẩu gần công ty. Tín ngồi giữa, vô tư gắp đồ ăn cho cả hai. “Em ăn nhiều vào nha Vỹ, đừng để tụt cân nha.” Cậu nói rồi quay sang Dũng: “Mày nữa, đừng kén ăn nữa, rau này ngon mà.” Dũng gật đầu nhưng mắt anh không rời khỏi Vỹ, người đang cố tình ngồi sát Tín hơn một chút.
Trong lúc ăn, Vỹ kể mấy câu chuyện hài, làm Tín cười nghiêng ngả. Dũng ngồi im, tay cầm đũa rồi bất ngờ gắp một miếng thịt bỏ vào bát Tín: “Ăn đi mày, đừng cười hoài, nghẹn bây giờ.” Tín nhìn anh, cười toe: “Mày lo cho tao như mẹ tao thật luôn.” Vỹ chen vào: “Anh Dũng quan tâm anh Tín ghê, em ganh tị đó.” Dũng đáp ngay: “Ganh tị thì mày tự tìm người nào đó mà quan tâm mày, đừng nhìn Tín của tao.”
Không khí thoáng chùng xuống nhưng Tín không để ý, chỉ cười xòa: “Hai người này hài ghê, tranh nhau làm gì.” Vỹ cười nhạt, không nói thêm nhưng ánh mắt anh ta lộ rõ ý định không bỏ cuộc. Anh ta thích Tín, không chỉ vì cậu dễ gần mà còn vì sự đặc biệt trong cách Tín khiến người khác muốn gần gũi. Vỹ không biết bí mật của Tín nhưng anh ta cảm nhận được cậu khác biệt và điều đó càng kích thích anh ta muốn chinh phục.
Dũng thì ngược lại, càng ngày càng khó chịu, anh không muốn Vỹ chen vào giữa anh và Tín nhưng anh cũng không biết làm sao để ngăn cản mà không để lộ cảm xúc thật của mình. Anh sợ rằng nếu anh thừa nhận anh ghen thig Tín sẽ xa anh nhưng anh cũng không thể chịu nổi cảnh Tín thân thiết với người khác, đặc biệt là Vỹ.
—
Buổi tối hôm đó, sau khi về nhà, Dũng nhắn tin cho Tín: “Hôm nay mày vui không?”
Tín trả lời: “Ừ, vui mà. Vỹ hài lắm, mày không thấy sao?”
Dũng siết chặt điện thoại, nhắn lại: “Tao không thích nó, mày đừng thân với nó quá.” Tín ngạc nhiên nhắn lại: “Mày làm sao vậy? Tao thấy Vỹ tốt mà, mày đừng khó chịu như vậy chứ.” Dũng không trả lời nữa, chỉ nằm xuống giường, tay ôm đầu, lòng ngập tràn cảm giác bất an.
Trong khi đó, Vỹ cũng nhắn tin cho Tín: “Hôm nay em vui lắm, cảm ơn anh Tín. Lần sau đi riêng với em nha, không có anh Dũng.” Tín cười, trả lời: “Ừ, để anh xem sao.” Cậu không biết rằng, giữa Dũng và Vỹ, một cuộc chiến ngầm đã bắt đầu, và cậu chính là trung tâm của nó.
Sau những ngày căng thẳng giữa Dũng và Linh, cuối cùng cô cũng chủ động nhắn tin làm lành. “Anh ơi, em xin lỗi vì hôm trước nóng quá, mình làm lành nha, em nhớ anh.” Tin nhắn của Linh hiện lên trên màn hình điện thoại của Dũng vào một buổi tối thứ sáu. Dũng đọc xong, thở dài, tay gõ lại: “Ừ, anh cũng xin lỗi em, mình làm lành nha.” Anh không thực sự muốn kéo dài mâu thuẫn với Linh, dù trong lòng anh vẫn còn rối bời vì những cảm xúc lẫn lộn về Tín. Linh là bạn gái anh, người anh yêu thương nhưng giờ đây, mỗi lần nghĩ đến cô, anh lại thấy một khoảng trống không thể lấp đầy.
Sáng hôm sau, Linh gọi điện cho Dũng, giọng vui vẻ: “Anh yêu, tối nay mình đi hẹn hò nha, lâu rồi em với anh không đi riêng với nhau. Em muốn đi ăn ở quán lẩu hồi trước mình thích, rồi đi dạo nữa.” Dũng ngập ngừng, không hào hứng lắm nhưng anh không muốn làm Linh buồn thêm lần nữa. “Ừ, được thôi. Tối anh qua đón em.” Anh đáp, giọng đều đều. Linh không nhận ra sự miễn cưỡng trong giọng anh, chỉ cười rạng rỡ qua điện thoại: “Yêu anh nhất! Tối gặp nha.”
Dũng cúp máy, nằm vật ra giường, anh biết mình nên tập trung vào Linh, nên sửa chữa mối quan hệ này nhưng đầu óc anh lại trôi về Tín. Mấy ngày nay, Tín vẫn vô tư như mọi khi, cười nói với anh ở công ty nhưng anh không thể không để ý rằng cậu và Vỹ ngày càng thân thiết. Dũng không thích điều đó chút nào. Anh tự nhủ phải quên đi những suy nghĩ kỳ lạ về Tín, nhưng mỗi lần thấy cậu cười với Vỹ, anh lại thấy tim mình nhói lên.
—
Tối đó, Dũng lái xe đến đón Linh. Cô mặc một chiếc váy hoa màu pastel, tóc xõa dài, trông dịu dàng và xinh xắn như mọi khi. “Anh thấy em đẹp không?” Linh hỏi, nghiêng đầu cười với anh khi bước lên xe. Dũng gật đầu, nở một nụ cười nhạt: “Đẹp lắm, mau đi thôi.” Linh không để ý đến thái độ của anh, chỉ vui vẻ kể chuyện công việc suốt đoạn đường đến quán lẩu.
Quán lẩu nằm ở một con phố đông đúc giữa trung tâm Sài Gòn, nơi ánh đèn neon nhấp nháy và tiếng người nói cười rộn ràng. Dũng và Linh chọn một bàn gần cửa sổ, gọi món quen thuộc là lẩu hải sản cay và vài món ăn kèm. Linh gắp đồ ăn cho Dũng, tay chạm nhẹ vào tay anh: “Anh ăn nhiều vô nha, dạo này em thấy anh gầy đi đó.” Dũng cười khẽ: “Ừ, cảm ơn em.” Anh cố gắng tập trung vào Linh, vào bữa ăn, nhưng tâm trí anh cứ trôi đi đâu đó.
Đang ăn, Dũng vô tình ngước mắt nhìn ra ngoài qua tấm kính lớn của quán. Ở một góc phố cách đó không xa, anh thấy hai bóng người quen thuộc đang bước vào một quán cà phê nhỏ. Tín mặc áo thun trắng và quần jeans, cười tươi rói, còn Vỹ đi bên cạnh, tay cầm hai ly cà phê đưa cho Tín. Hai người họ trông thoải mái, thân thiết như đang đi hẹn hò riêng. Dũng cứng người, tay cầm đũa khựng lại giữa không trung.
Linh nhận ra Dũng bất thường, nghiêng đầu hỏi: “Anh sao vậy? Đồ ăn không ngon hả?” Dũng không trả lời ngay, mắt vẫn dán vào Tín và Vỹ. Anh thấy Vỹ đặt tay lên vai Tín, kéo cậu ngồi xuống một bàn nhỏ ngoài trời rồi cả hai cười đùa gì đó. Một ngọn lửa vô hình bùng lên trong lòng Dũng, nóng rát và không thể kiểm soát. Anh đứng phắt dậy, giọng gắt: “Em đợi anh chút, anh ra ngoài cái đã.”
Linh ngạc nhiên: “Ơ, anh đi đâu vậy? Mình đang ăn mà!” Nhưng Dũng không nghe. Anh mặc kệ bước nhanh ra khỏi quán, kéo cô theo mà không giải thích. “Đi với anh.” Anh nói, tay nắm chặt cổ tay Linh, gần như lôi cô ra ngoài. Linh giật tay lại, khó chịu: “Anh làm gì vậy? Tự nhiên nổi điên cái gì?”
Dũng không đáp, chỉ kéo Linh băng qua đường, tiến thẳng đến chỗ Tín và Vỹ đang ngồi. Tín đang cầm ly cà phê, cười với Vỹ thì giật mình ngẩng lên khi thấy Dũng và Linh xuất hiện. “Ủa, mày với Linh sao ở đây?” Tín hỏi, giọng ngạc nhiên nhưng vẫn vô tư. Vỹ ngồi cạnh, liếc nhìn Dũng, nụ cười trên môi anh ta thoáng tắt đi.
Dũng đứng đó, thở mạnh, mắt nhìn chằm chằm vào Tín rồi quay sang Vỹ. “Tao tưởng mày bận tối nay, sao lại đi với thằng này?” Anh hỏi Tín, giọng lạnh lùng pha chút nhõng nhẽo. Tín bật cười, lắc đầu: “Mày làm gì căng vậy? Tối nay tao rảnh nên đi với Vỹ thôi, có gì đâu mà mày hỏi như tra khảo tao thế?”
Linh đứng cạnh Dũng, tay khoanh lại, giọng khó chịu: “Anh Dũng, em không hiểu anh đang làm gì luôn. Tự nhiên kéo em qua đây làm gì? Anh với Tín có chuyện gì thì nói ở công ty, giờ là giờ hẹn hò của em với anh mà!” Cô quay sang Tín, cố cười: “Xin lỗi nha Tín, anh ấy chắc mệt quá nên hơi lạ.”
Tín gật đầu, vẫn cười: “Không sao đâu Linh. Mày bình tĩnh đi Dũng, có gì đâu mà mày làm lớn chuyện.” Nhưng Dũng không bình tĩnh được. Anh nhìn Vỹ, tay siết chặt thành nắm đấm: “Mày đi với Tín làm gì? Mới vào công ty mà thân với đàn anh nhanh vậy hả?” Vỹ nhún vai, giọng bình thản: “Em với anh Tín hợp tính, đi chơi chút thôi. Anh Dũng khó chịu gì vậy?”
Không khí giữa hai người đàn ông trở nên căng thẳng, chỉ có Linh và Tín là không hiểu hết mọi chuyện. Linh kéo tay Dũng: “Thôi đủ rồi, anh về với em đi. Em không muốn đứng đây cãi nhau đâu.” Nhưng Dũng gạt tay cô ra, bước tới gần Tín: “Mày về với tao không? Tao không muốn mày đi với thằng này.”
Tín ngớ người rồi bật cười: “Mày bị gì vậy Dũng? Tao đi với ai thì liên quan gì đến mày? Mày với Linh mau đi hẹn hò vui vẻ đi, đừng làm tao khó xử.” Cậu quay sang Vỹ: “Xin lỗi nha, để lần sau anh em mình đi tiếp.” Vỹ gật đầu, nhưng ánh mắt anh ta nhìn Dũng đầy thách thức.
Dũng đứng đó, không nói thêm gì nữa. Anh biết mình đang làm quá, biết mình không có quyền gì với Tín nhưng anh không chịu nổi cảnh cậu thân thiết với Vỹ. Linh kéo tay anh lần nữa, giọng gần như van xin: “Anh, mình về đi. Em mệt rồi.” Dũng thở mạnh, quay lại nhìn Linh, rồi gật đầu: “Ừ, về.”
Anh và Linh rời đi nhưng suốt đoạn đường về, Dũng không nói một lời. Linh ngồi cạnh, mắt đỏ hoe: “Anh còn yêu em không Dũng? Sao em thấy anh quan tâm Tín hơn cả em vậy?” Dũng siết chặt vô lăng, không trả lời. Anh không biết phải trả lời thế nào, vì chính anh cũng không hiểu mình nữa.
—
Về phần Tín, sau khi Dũng và Linh rời đi, cậu quay sang Vỹ, cười gượng: “Xin lỗi em nha, Dũng hôm nay hơi lạ, chắc đang căng thẳng gì đó.” Vỹ nhún vai: “Không sao đâu anh, nhưng em thấy anh Dũng ghen thì đúng hơn.” Tín ngạc nhiên: “Ghen? Với ai? Với em hả?” Vỹ cười nhạt: “Chắc vậy. Anh không thấy như vậy à?”
Tín lắc đầu, không tin: “Không có đâu, em đừng nghĩ bậy. Dũng với anh là bạn thân, nó chỉ hay nhõng nhẽo thôi.” Nhưng trong lòng cậu, một thoáng nghi ngờ thoáng qua, Dũng ghen thật sao? Và nếu đúng là như vậy thì thật là khó hiểu?
—
Đêm đó, Dũng nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà, hình ảnh Tín cười với Vỹ cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh như một vết dao cứa vào lòng. Anh nhắn tin cho Tín: “Mày đừng đi riêng với thằng Vỹ nữa, tao không thích.” Tín trả lời: “Mày bị sao vậy? Tao đi với ai thì kệ tao chứ.” Dũng siết chặt điện thoại, không nhắn lại. Anh biết mình đang mất kiểm soát, nhưng anh không thể dừng lại.
cho mình hỏi làm cách nào để đăng truyện hoàn chỉnh ạ? mình đăng 1 chương và không biết làm sao để đăng chương tiếp theo. do lúc đăng không yêu cầu đăng nhập gì cả