Sau cái đêm Dũng đòi nhìn cơ thể Tín, không khí giữa hai người rơi vào một trạng thái kỳ lạ. Tín không biết phải đối diện với Dũng thế nào, còn Dũng thì cố gắng giữ mọi thứ như chưa từng có gì xảy ra. Sáng hôm đó, khi cả nhóm tiếp tục công việc ở Đà Lạt, Dũng vẫn cười nói vẫn đưa nước cho Tín, vẫn vỗ vai cậu như mọi ngày. Anh không hề nhắc lại chuyện đêm trước, không một lời bóng gió, như thể tất cả chỉ là một giấc mơ thoáng qua.
Tín ban đầu còn căng thẳng, luôn giữ khoảng cách với Dũng nhưng qua vài ngày, cậu nhận ra anh không có ý định đào sâu hay làm khó cậu. Dũng vẫn là Dũng – thằng bạn thân thiết, luôn quan tâm cậu một cách tự nhiên đến mức đôi khi khiến cậu bối rối. “Mày ăn sáng chưa? Tao lấy bánh mì cho.” Dũng hỏi khi cả hai đứng chờ xe về Sài Gòn. Tín gật đầu, khẽ cười: “Mày lo cho tao như mẹ tao vậy.” Dũng bật cười lớn: “Mẹ mày có đẹp trai bằng tao không mà so?”
Câu nói đùa của Dũng làm Tín thả lỏng hơn. Cậu bắt đầu nghĩ rằng, có lẽ Dũng thật sự không để tâm đến bí mật của cậu như cậu tưởng. Có lẽ anh chỉ tò mò nhất thời và sau khi thỏa mãn sự tò mò đó, mọi thứ sẽ trở lại bình thường. Tín không muốn mất Dũng – người bạn duy nhất cậu tin tưởng – nên cậu tự nhủ phải quên đi chuyện đêm đó. Dần dần, Tín cười nhiều hơn, nói chuyện thoải mái hơn, thậm chí còn chủ động rủ Dũng đi ăn khuya khi cả hai về đến Sài Gòn.
Dũng nhận ra sự thay đổi của Tín và anh không giấu nổi niềm vui. Mỗi lần Tín cười với anh, mỗi lần cậu chủ động bắt chuyện, Dũng cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm lạ thường. “Mày vui trở lại như vậy tao cũng mừng.” anh nói một lần khi cả hai ngồi nhâm nhi cà phê ở quán quen. Tín nhún vai: “Tao vui vì mày không làm tao khó xử nữa.” Dũng gật đầu, nhưng ánh mắt anh thoáng qua một tia phức tạp mà Tín không nhận ra.
—
Hai tuần sau chuyến công tác, công ty tổ chức một buổi tiệc mừng dự án Đà Lạt hoàn thành đúng hạn. Buổi tiệc diễn ra ở một quán bar sang trọng giữa trung tâm Sài Gòn với nhạc xập xình, ánh đèn mờ ảo và rượu bia chảy tràn. Tín vốn không thích những nơi ồn ào, nhưng Dũng kéo cậu đi bằng được. “Mày không đi thì ai uống với tao? Linh tối nay bận rồi không đi được, mày phải thay cô ấy làm bạn nhậu với tao.” Dũng nói, ném cho Tín một cái nháy mắt.
Tín miễn cưỡng đồng ý nhưng cậu không ngờ mình lại bị cuốn vào không khí tiệc tùng. Mấy anh trong nhóm liên tục mời cậu uống, khen cậu làm nội dung tốt rồi ép cậu “uống hết ly này để chứng minh đàn ông”. Tín không muốn từ chối phần vì ngại, phần vì không muốn ai nghi ngờ cậu “không đàn ông” như họ nói. Cậu uống hết ly này đến ly khác, từ bia sang rượu, rồi lại cocktail đến mức đầu óc quay cuồng, mắt nhòe đi.
Dũng ngồi cạnh, ban đầu cũng uống cùng nhưng thấy Tín bắt đầu say, anh nhíu mày: “Thôi đủ rồi, mày uống nữa là gục đấy.” Tín cười ngây ngô, giọng lè nhè: “Tao…tao ổn mà. Mày lo gì… hic…tao đàn ông lắm!” Dũng bật cười nhưng trong lòng lại thoáng qua một cảm giác kỳ lạ khi nghe từ “đàn ông” từ miệng Tín.
Đến khuya, khi tiệc tan, Tín gần như không đứng vững, cậu dựa vào vai Dũng, miệng lẩm bẩm gì đó không rõ, tay quơ quào trong không khí. Dũng đỡ cậu ra xe, thở dài: “Mày say thế này thì về sao nổi. Thôi, để tao đưa mày về.” Anh gọi taxi, cho tài xế địa chỉ nhà Tín rồi dìu cậu lên xe. Trong suốt quãng đường, Tín ngả đầu vào vai Dũng, ngủ mê mệt, không biết rằng hơi thở của cậu phả vào cổ anh đang khiến Dũng dần mất kiểm soát.
Về đến căn hộ nhỏ của Tín, Dũng dìu cậu vào phòng, đặt cậu nằm xuống giường. Tín nằm ngửa, áo sơ mi xộc xệch, vài cúc bung ra để lộ làn da trắng mịn phía dưới. Dũng định kéo chăn đắp cho cậu, nhưng tay anh khựng lại khi ánh mắt vô tình lướt xuống phần dưới của Tín. Chiếc quần jeans ôm sát cơ thể cậu, và trong đầu Dũng, hình ảnh đêm ở Đà Lạt lại hiện lên rõ mồn một – cái lồn hồng hào, múp míp, hoàn toàn khác biệt mà anh không thể quên.
Dũng ngồi xuống cạnh giường, thở mạnh. “Mày say thế này, chắc không biết tao làm gì đâu nhỉ.” Anh lẩm bẩm, tay run run đặt lên đùi Tín, lý trí trong anh gào thét rằng đây là sai trái, rằng Tín là bạn thân, rằng anh không được phép vượt qua giới hạn. Nhưng dục vọng – thứ mà anh đã cố kìm nén từ cái đêm ở Đà Lạt – giờ đây trỗi dậy mạnh mẽ như một con thú bị xích quá lâu vừa được thả ra.
Anh khẽ kéo khóa quần Tín xuống, động tác chậm rãi như sợ cậu tỉnh giấc. Tín không phản ứng, chỉ thở đều đều, miệng khẽ hé ra trong cơn say. Dũng cởi quần cậu ra, để lộ chiếc quần lót mỏng màu trắng ôm sát phần dưới. Anh nuốt nước bọt, tay từ từ kéo quần lót xuống. Trước mắt anh, cái lồn của Tín hiện ra rõ ràng hơn bao giờ hết, hai mép thịt đầy đặn, không một sợi lông, hồng hào và ướt át dù cậu đang ngủ. Dũng cảm thấy máu trong người dồn lên đầu, hơi thở anh trở nên gấp gáp.
“Chỉ…chỉ nhìn thôi…” Anh tự nhủ, nhưng tay anh đã không nghe lời mà chạm vào, ngón tay khẽ lướt qua mép ngoài, cảm nhận sự mềm mại và ấm nóng. Tín khẽ rên lên trong giấc ngủ, cơ thể cậu vô thức co lại một chút nhưng vẫn không tỉnh. Âm thanh đó như một ngọn lửa đổ thêm dầu vào dục vọng của Dũng. Anh cúi xuống, mũi gần sát phần cơ thể nhạy cảm của Tín, hít lấy mùi hương ngọt ngào pha chút mặn mà mà anh chưa từng biết đến.
Không kìm được nữa, Dũng áp môi vào, đầu lưỡi khẽ liếm một đường dài từ dưới lên, mùi vị nước lồn của Tín tràn vào miệng anh, ngọt ngọt, hơi tanh và sống động đến mức khiến anh run lên. Tín rên lớn hơn, chân cậu khẽ dạng ra, nhưng mắt vẫn nhắm chặt. Dũng mất kiểm soát hoàn toàn. Anh mút mạnh, lưỡi luồn sâu vào trong, khám phá từng ngóc ngách của cái lồn múp míp ấy. Anh liếm mút, cắn nhẹ lên mép thịt, tay giữ chặt đùi Tín để cậu không khép lại.
Tín bắt đầu thở gấp, cơ thể cậu rung lên từng đợt dù vẫn trong cơn say. “Ư…ưm…” Tiếng rên thoát ra từ miệng cậu, vô thức nhưng đầy kích thích. Dũng không dừng lại, anh say mê mút lấy, lưỡi xoáy sâu vào trong, cảm nhận từng giọt chất lỏng ấm nóng rỉ ra từ Tín. Đột nhiên, cơ thể Tín căng cứng, một tiếng rên lớn bật ra từ cổ họng cậu và ngay sau đó, một dòng nước bắn mạnh vào miệng Dũng. Tín lên đỉnh, nước bắn tung tóe, chảy xuống cằm anh, thấm ướt cả ga giường.
Dũng ngẩng lên với cái miệng ướt át, mắt đờ đẫn vì khoái lạc và cả kinh ngạc. Anh nuốt xuống, vị của Tín vẫn còn đọng lại trên lưỡi, khiến anh vừa thỏa mãn vừa hoảng loạn. Tín nằm đó thở dốc vẫn chưa tỉnh nhưng cơ thể cậu run rẩy vì dư âm của cơn cực khoái bất ngờ.
Dũng vội vàng kéo quần Tín lên và lau sạch miệng rồi ngồi thụp xuống sàn, tay ôm đầu. “Mình vừa làm cái gì vậy?” Anh tự hỏi, trái tim đập thình thịch. Lý trí đã thua, dục vọng đã thắng, nhưng điều khiến anh sợ nhất không phải là hành động vừa rồi, mà là cảm giác anh không hề hối hận. Anh muốn làm lại, muốn đi xa hơn.
—
Sáng hôm sau, Tín tỉnh dậy với cái đầu đau nhức và cơ thể mệt mỏi lạ thường. Cậu không nhớ gì về đêm qua, chỉ thấy quần áo xộc xệch và ga giường ướt một mảng từ đêm qua đã khô lại. Dũng đã rời đi từ sớm, để lại một tờ giấy nhắn: “Mày say quá, tao đưa mày về. Nghỉ ngơi đi, tối tao qua.” Tín đọc xong, nhíu mày, cố nhớ lại, nhưng đầu óc cậu trống rỗng. Chỉ có Dũng biết, đêm qua, giữa họ đã xảy ra một điều không thể quay lại.
—-
Sau cái đêm ở bữa tiệc công ty, Tín không nhớ gì về những gì đã xảy ra. Đầu cậu đau như búa bổ sáng hôm đó, cơ thể mệt mỏi và một cảm giác kỳ lạ ở phần dưới mà cậu không giải thích được. Nhưng cậu không nghĩ nhiều. Với Tín, đó chỉ là hậu quả của việc uống quá chén và cậu nhanh chóng gạt nó sang một bên khi cuộc sống thường nhật cuốn cậu trở lại. Dũng vẫn cư xử như mọi khi, quan tâm, vui vẻ và không hề để lộ chút dấu vết nào của chuyện đêm hôm ấy. Điều đó khiến Tín dần thả lỏng, quên đi những lo lắng trước đây và quay lại sự vô tư vốn có khi ở bên Dũng.
Tín không còn đề phòng Dũng nữa. Cậu nghĩ rằng, nếu Dũng đã biết bí mật của mình mà vẫn đối xử bình thường thì chẳng có gì phải sợ. Dũng là bạn thân, là người duy nhất cậu tin tưởng và cậu không muốn sự nghi ngờ làm rạn nứt tình bạn ấy. Thế nên, Tín bắt đầu thoải mái hơn, sống thật với bản thân hơn khi ở cạnh Dũng như cách cậu từng làm trước khi bí mật bị lộ.
Một buổi chiều thứ bảy, Tín nhắn tin rủ Dũng qua nhà chơi, anh nhắn lại sau đó: “Tao rảnh, qua mày ăn cơm chung cho vui. Mua bia nữa, lâu rồi không nhậu với mày.” Tin nhắn của Dũng hiện lên trên màn hình. Tín cười, trả lời: “Ừ, qua đi. Tao nấu mì Ý, mày thích món này mà.” Cậu không nghĩ gì nhiều, chỉ thấy vui vì Dũng vẫn luôn là người chủ động giữ liên lạc.
Khi Dũng đến, Tín mở cửa trong bộ đồ mát mẻ, một chiếc áo ba lỗ mỏng màu trắng và quần đùi rộng màu xám. Cậu không thèm mặc áo lót hay quần trong, để cơ thể thoải mái trong cái nóng oi bức của Sài Gòn. Dũng bước vào, tay xách túi bia, mắt thoáng lướt qua người Tín rồi cười: “Mày ăn mặc thế này ở nhà hả? Thoải mái ha.” Tín nhún vai, vô tư đáp: “Ừ, nóng mà. Ở nhà tao thôi, ai nhìn đâu mà ngại.”
Dũng không nói gì thêm, chỉ đặt túi bia xuống bàn rồi ngồi phịch xuống sofa. Anh mặc một chiếc áo thun đen và quần short trông thoải mái không kém Tín. Hai người cùng nhau vào bếp vừa nấu ăn vừa nói chuyện linh tinh. Tín kể về mấy dự án mới ở công ty, còn Dũng thì kể về việc Linh, bạn gái anh đang giận anh vì anh quên ngày kỷ niệm. “Con gái phiền thật, tao không nhớ nổi mấy cái ngày đó.” Dũng than thở, tay khuấy nồi sốt spaghetti. Tín cười lớn: “Thế mày chịu tao còn hơn chịu Linh đúng không?” Dũng liếc cậu, cười nửa miệng: “Ừ, mày dễ chiều hơn.”
Bữa ăn trôi qua trong tiếng cười và vài lon bia. Tín không uống nhiều như lần trước nhưng cậu vẫn thấy mắt mình hơi cay sau lon thứ ba. “Tao buồn ngủ rồi, mày dọn giùm tao nha.” Tín nói, ngáp dài rồi nằm vật ra sofa. Dũng gật đầu: “Ừ, mày ngủ đi. Tao dọn xong rồi nghỉ với mày luôn.”
Tín lười biếng đứng dậy kéo Dũng lên phòng ngủ. “Ngáp hoài mệt quá, lên giường ngủ trưa với tao đi, như hồi xưa ấy.” Dũng hơi khựng lại, nhưng rồi gật đầu, theo Tín lên tầng. Căn phòng nhỏ của Tín chỉ có một chiếc giường đơn nhưng hồi còn học đại học, hai người từng ngủ chung không ít lần nên Dũng không thấy lạ. Tín nằm xuống trước, ôm lấy Dũng như thói quen cũ, đầu gối lên ngực anh, tay vòng qua eo. “Ngủ ngon nha.” Tín lẩm bẩm, mắt nhắm lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ và cậu ngủ say như chết.
Dũng nằm đó, cảm nhận hơi thở đều đều của Tín phả vào ngực mình. Anh không ngủ được. Cơ thể Tín áp sát anh, mềm mại và ấm áp khiến anh không thể không nghĩ đến những gì đã xảy ra đêm hôm ấy. Tín ngủ say, không chút đề phòng, chiếc quần đùi rộng trượt lên cao để lộ phần đùi trắng mịn. Dũng nuốt nước bọt, tay khẽ chạm vào đùi Tín, cảm giác mềm mại dưới đầu ngón tay khiến tim anh đập nhanh hơn.
Anh biết mình không nên. Anh biết điều này sai trái. Nhưng hình ảnh cái lồn hồng hào của Tín, cảm giác nóng ấm đêm hôm đó cứ lởn vởn trong đầu anh không cách nào xua tan. Dũng thở mạnh, tay run run kéo quần short của mình xuống để lộ con cặc to lớn đã cương cứng từ lúc nào. Anh nắm lấy nó, mắt không rời khỏi cơ thể Tín đang nằm yên bên cạnh.
Dũng khẽ dịch người, kéo quần đùi của Tín xuống vừa đủ để lộ phần dưới. Tín không phản ứng vẫn ngủ say, chân khẽ dạng ra trong vô thức. Dũng đặt con cặc của mình vào khe giữa hai mép lồn của Tín nhưng không đút vào, chỉ cạ nhẹ lên xuống. Cảm giác thịt mềm mại và ướt át của Tín chạm vào da anh khiến Dũng rên khẽ, tay siết chặt ga giường. Anh cạ mạnh hơn, đầu cặc trượt qua trượt lại giữa hai mép, cảm nhận từng đợt khoái lạc dâng lên.
Tín khẽ rên trong giấc ngủ, cơ thể cậu rung nhẹ, nhưng vẫn không tỉnh. Dũng mất kiểm soát, anh đẩy hông mạnh hơn và bất ngờ, đầu khấc của anh trượt sâu vào trong lỗ lồn một chút, chạm ngay màng trinh mỏng manh bên trong. Dũng giật mình, tim đập thình thịch nhưng cảm giác nóng ấm và chặt chẽ của thịt lồn bao quanh đầu cặc khiến anh tê dại. Nó mềm mại, ướt át và ấm nóng đến mức anh không thể suy nghĩ được gì nữa.
“Chết tiệt…” Dũng lẩm bẩm, cố giữ mình không đâm sâu hơn. Anh không muốn phá vỡ màng trinh của Tín, không muốn đi quá xa đến mức không thể quay lại nhưng cơ thể anh không nghe lời. Anh cạ nhanh hơn, đầu khấc trượt ra vào ngay cửa âm hộ, chạm vào màng trinh mà không xuyên qua. Cảm giác đó quá mãnh liệt, quá kích thích đến mức Dũng không kìm được nữa. Anh gầm lên khẽ, cơ thể căng cứng và một dòng tinh nóng bắn ra từ đầu cặc tràn vào bên trong âm hộ của Tín.
Tinh dịch chảy sâu vào trong nhưng màng trinh vẫn còn nguyên. Dũng thở dốc và rút cặc ra, nhìn dòng chất lỏng trắng đục chảy ra từ khe lồn hồng hào của Tín. Anh vội vàng lau sạch bằng khăn giấy và kéo quần Tín lên rồi nằm xuống bên cạnh, tim đập thình thịch. Tín vẫn ngủ, không hay biết gì, chỉ khẽ cựa mình, miệng lẩm bẩm gì đó không rõ.
Dũng ôm đầu, tự nguyền rủa bản thân. Anh biết chuyện mình vừa làm là sai nhưng cảm giác thỏa mãn vẫn lấn át tất cả. Anh không phá vỡ Tín hoàn toàn, nhưng anh đã đi quá xa và điều đó khiến anh vừa sợ hãi vừa khao khát được làm lại.
—
Chiều hôm đó, Tín tỉnh dậy, dụi mắt ngáp dài. “Ngủ ngon ghê.” Cậu nói, cười với Dũng. “Mày có ngủ không vậy?” Dũng gật đầu, giọng khàn khàn: “Ừ, tao có ngủ một chút rồi. Mày tỉnh chưa?” Tín gật đầu, không nhận ra cơ thể mình có gì khác lạ, chỉ thấy hơi ướt ở phần dưới nhưng nghĩ là do mồ hôi.
Dũng đứng dậy vỗ vai Tín: “Tao về đây, tối còn hẹn Linh, ngủ thêm đi nha.” Anh rời đi mang theo cảm giác tội lỗi và khoái lạc lẫn lộn. Tín vô tư vẫy tay, không hề biết rằng trong lúc cậu ngủ, Dũng đã để lại một dấu vết không thể xóa nhòa trong cơ thể cậu.
cho mình hỏi làm cách nào để đăng truyện hoàn chỉnh ạ? mình đăng 1 chương và không biết làm sao để đăng chương tiếp theo. do lúc đăng không yêu cầu đăng nhập gì cả