Bản giao ước... - Chương 9
CHAPTER 9 :CẢM XÚC TRONG TA
Xin chào , tôi là Stone. Có lẽ các bạn sẽ thắc mắc hỏi rằng Matsuki đâu? Hiện giờ do sắp phải thi nên Mat nhờ tôi post những chap cuối cùng của Bản giao ước. Có lẽ chỉ khoảng hai chap nữa thôi, Bản giao ước sẽ kết thúc. Và tôi cũng xin nói trước rằng, chap này sẽ có thể không vui bằng các chap trước đâu. Nào, chapter 9 bắt đầu!
…………………………………………�� �……………………………..
… Reng….. Reng…..Reng………
Tiếng chuông đồng hồ báo thức reo vang. Taylor vưon mình, uể oải ngáp dài một cái. Cả đêm qua chiến đấu với cái salon làm cả người anh ê ẩm. Mắc dịch thiệt. Khi mua, tên bán hàng cứ đảm bảo rằng, đây là cái salon nhập khẩu từ Mỹ về, baỏ đảm êm như bông. Hắn còn chêm thêm nếu có bị vợ đuổi khỏi phòng thì có nằm suốt cả đêm trên đó cũng vẫn ok như thường. Hay thật đấy.
-“Ok cái đầu của lão”, Taylor rủa thầm, miệng lẩm bẩm còn tay thì vẫn xoa cái lưng như muốn gãy ra làm từng khúc._Sau đợt này, mình vứt quách cái của nợ này cho rồi. Chỉ vì hồi đó ham mua hàng sale off mà bây giờ ra nông nỗi thế này_ Taylor nói thầm.
Tại sao Taylor lại nằm trên ghế salon?
Câu trả lời đơn giản: vì đã có người nằm trên giường của anh. Vậy thôi…
Taylor đứng dậy, bước tới hướng phòng ngủ. Anh gõ cửa.
Cốc… Cốc… Cốc. _Không có tiếng trả lời.
-Chắc nhóc con còn ngủ._ Taylor nghĩ thầm_ Khiếp! Ngủ gì mà lắm thế!_Anh bực dọc.
Taylor quyết định đẩy cửa bước vào. Dù gì thì anh cũng cần phải thay bộ đồ. Mà cái tủ quần áo lại nằm trong phòng ngủ.
-Thôi được, một công hai chuyện vậy. Vừa thay đồ, vừa nhân tiện gọi nhóc con dậy luôn. _ Taylor đưa ra quyết định cuối cùng.
Cánh cửa phòng bật mở. Taylor nhẹ nhàng bứơc vào . Dù nói là muốn đánh thức cậu bé đang còn cuộn tròn trong chăn kia dậy, nhưng trong lòng Taylor vẫn mong muốn nhìn ngắm cái dáng vẻ ngây thơ khi ngủ kia một lần mới được.
Một thân hình bé nhỏ đang cuộn tròn trong chăn. Nếu dùng hình ảnh gì để miêu tả cảnh này, có lẽ, con mèo đang co ro vì rét là chính xác nhất. “Dễ thương thật!”, Taylor nghĩ.
-Oi! Oi! Dậy đi nhóc. Dậy đi kìa Kyu Heong_ Taylor cất tiếng
-Ư…Ư…._ Một giọng ngái ngủ vang lên.
-Này dậy đi. Nếu không tôi ăn thịt cậu đấy nhé!
-Á!!!!!!!
Taylor vừa cắn nhẹ vào tai cậu bé tội nghiệp. Kyu Heong ngồi nhổm dậy -ngay tức khắc, mặt vẫn còn xanh như tàu lá chuối. Cậu mở to cặp mắt tròn xeo của mình nhìn anh. Đôi mắt đen đặc trưng của người châu Á. Khác hẳn hoàn toàn màu mắt xanh của một đứa con lai như anh.
-Chào… chào anh.._ Kyu Heong lên tiếng. Giọng nhỏ nhẹ thì thầm. Cậu dường như vẫn chưa hoàn hồn sau cú cắn ban nãy. (Nếu gặp tui, ngày nào cũng bị cắn kêu dậy như vầy chắc tui chết sớm quá!) :9:
– Thay đồ đi nhóc con. Rồi đi ăn sáng với anh_ Taylor nói
– Ăn sáng? _ Kyu Heong ngạc nhiên
-Ừ! Ăn sáng! Có gì mà cậu ngạc nhiên dữ ? Bộ trong vốn English của cậu hổng có từ ăn sáng hả? (Xin nói rằng, ở Singapore người ta nói tiếng Anh. Do đó Taylor hiểu lầm rằng Kyu Heong chưa gặp qua từ này bao giờ)
– À không! Em hiểu! Có điều em… em.. ăn với anh có được không?_ Kyu Heong lại nói thật giữ kẽ,đầu cuối xuống.
– Nhảm nhí! Có ai đời rủ người khác ăn sáng mà không đồng ý cho người đó ngồi lên bàn ăn không?_ Taylor vừa nói vừa ôm bụng cười_ Thôi, không nhiều chuyện nữa. Đi đánh răng, mau lên. Trong đống đồ của cậu có bàn chải chứ hả?
– Vâng!
-Thế thì nhanh chóng vào nhà tắm. Nhanh lên!
Vừa nói xong, Taylor vớ lấy cái áo sơ mi treo trong tủ. Anh cởi bỏ cái áo thun đã mặc đêm qua của mình ra. Kyu Heong vừa định bước xuống giường thì bắt gặp cảnh này. Đây là lần đầu tiên cậu thấy cơ thể của 1 đứa con trai khác(ngoài dady qúa cố của cậu ra).Không hiểu sao bây giờ Kyu Heong đang có những cảm xúc rất lạ trong lòng. Có lẽ vì cậu ngây thơ quá chăng? Cậu ngồi chết cứng trên giường, mắt mở to hết cỡ. Cậu không phát hiện rằng mặt cậu bây giờ tựa một quả cà chua chín mọng. Hay ít lắm, cũng cỡ trái gấc chứ chẳng chơi.
-Này, tôi có body đẹp chứ hả? _ Taylor nói giọng châm chọc khi phát hiện Kyu Heong đang trân trân nhìn mình_ Sao, muốn nhìn hết luôn hông?
Vừa nói,anh vừa cởi bỏ cái cúc quần của mình.
-Á…….á!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Kyu Heong chạy như bay vào phòng tắm. “Sao mà mình lại kỳ cục thế?”, cậu nghĩ thầm. Đến bây giờ cậu mới phát hiện mặt mình đang đỏ ửng vì ngượng ngùng.
-“ Kyu Heong ngốc, Kyu Heong ngu xuẩn. Thế nào anh ấy cũng ghét mình cho coi!’, cậu tự chửi thầm mình.
Taylor ngồi trên giường. Tay vẫn ôm chặt bụng để ngăn những tràng cười chưa dứt. Hành động vừa nãy của Kyu Heong có lẽ là hành động tức cười nhất mà anh từng được chứng kiến.
-Ha, đáng yêu ghê đó chứ_ Taylor nói, miệng vẫn không dứt cười.
Bất chợt, những tràng cười im bặt. Anh sực nhớ về thân phận của Kyu Heong
-Sao một cậu nhóc như thế này lại có thể làm việc trong bar của mẹ được chứ. Khó tin thật. Ngay cả việc nhìn người khác cởi trần còn mắc cỡ thì sao lại có thể phục vụ khách được. _ Taylor nghĩ
Anh nhớ lại lý do vì sao Kyu Heong ở nhà của mìmh. Ngày hôm trước, Ren đến ngủ nhờ nhà anh. Lý do đơn giản vì đã bị Rin đuổi khỏi nhà. Chuyện này quá quen thuộc đối với anh. Mỗi lần hai ngưòi đó có cãi vã thì nhà anh lập tức biến thành cái “hotel miễn phí” cho Ren. Chẳng lẽ bậy giờ thằng bạn thân nhất của mình đến ngủ nhờ mà anh cũng không cho sao?
-Cái thằng trời đánh thánh vật. Đến ngủ thì ngủ thôi. Bày đặt còn kêu nhóc này nhóc nọ nữa.
Taylor bực tức hồi tưởng.Và cái thằng nhóc mà anh đang đề cập đến chính là Kyu Heong. Cậu đến nhà anh với một túi đồ nhỏ trên tay. Anh biết được rằng đêm đó là đêm đầu tiên cậu phải phục vụ khách.
Rồi sau một hồi, Rin tới. Một lúc sau Rin bỏ đi với khuôn mặt đẫm lệ. Anh hiểu ra sự việc liền đá cho Ren một phát rồi bắt thằng bạn mắc dịch của đuổi theo ‘honey’ của nó.
Lúc đó, trong nhà chỉ còn anh và Kyu Heong. Cậu bé sốt cao. Tuy Ren chưa làm gì nhưng có lẽ do quá sợ hãi nên Kyu Heong đâm phát sốt. Người ta gọi đây là sốt tâm lý. Taylor cũng chẳng thể hiểu nổi bản thân mình. Từ trước tới giờ, ngay cả chính bản thân bị bệnh anh cũng có quantâm đến đâu. Chỉ trừ một lần, anh phải nhập viện suốt một tuần do lao lực quá sức thì cũng chỉ có Rin chăm sóc cho anh mà thôi (vì Rin là bác sĩ mà). Nhiều lần Ren đã tức giận mà quát với anh rằng: “Taylor mày lo cho sức khoẻ của mày đi. Tao tham công việc nhưng coi bộ mày còn nghiện hơn tao. Phải biết lo cho bản thân mình đi chứ. Hay muốn đợi tới lúc xuống lỗ rồi tao đi đưa đám luôn cho?”
-Thằng khốn!Mày ghen tị thì nói cho rồi,còn giả bộ…_Taylor cười khì khì.
Thế mà cả tháng nay, anh lại đi chăm sóc cho người bệnh. Mà hơn nữa, người này lại là một người xa lạ, anh chỉ mới gặp lần đầu. Nhưng anh lại chẳng thể nào bỏ Kyu Heong một mình chống chọi với cơn sốt. Anh nghỉ ở nhà suốt ngày hôm qua. Anh bỏ mặc đống công việc mà theo anh là còn chất cao như núi trên công ty. Anh làm những công việc mà trước giờ anh chưa từng làm. Đo nhiệt độ. Cái điệu bộ lúng túng không biết đặt nhiệt kế vào đâu cho đúng của anh mà bị ai bắt gặp chắc làm họ cười tới chết mất. Rồi nấu cháo. Thường thì anh đi ăn ngoài. Cho nên khả năng bếp núc của anh là một con số không to tướng. Và quả thật, lần này anh cũng chẳng khá hơn mấy. Cháo thì lỏng như nước. Thịt thì miếng to miếng nhỏ. Anh đã phải đổ bỏ cả năm nồi như vậy cho đến khi có thể đem được một chén cháo vào cho Kyu Heong. Mà mỗi lần một nồi hy sinh,là anh một lần than trời vì phải nếm thử thành quả của mình. (Hên là anh còn nếm thử. Chứ anh bưng đại cho Kyu Heong thì chắc giờ này cậu ấy phải nhập viện vì thêm chứng rối loạn tiêu hoá nữa quá). Đem chén cháo vào phòng mà lòng anh mừng rơn. Bởi cuối cùng anh cũng có thể nấu được thứ tạm chấp nhận là dành cho người ăn. Nhưng khi nhìn Kyu Heong ăn ngon lành anh vừa vui vừa cầu nguyện trong lòng:”Lạy chúa, mong chúa cho cậu ấy đừng đòi ăn nữa và hi vọng chúa tha lỗi cho con nếu con hại chết người,nếu không con không phải biết làm sao đâu!”
Cả ngày hôm qua, anh dành cho Kyu Heong. Anh không thể hiểu nổi bản thân mình nữa. Tại sao? Tại sao anh lại tốt với cậu như vậy? Vì anh tội nghiệp? Vì anh thấy cần có trách nhiệm của một người lớn đối với con nít ?(E hèm, Kyu Heong 19 rồi anh ơi.). Hay còn vì một nguyên nhân gì khác.? tất cả vẫn còn là một ẩn số trong lòng anh.
Kyu Heong soi gương trong phòng tắm. cậu đã chải răng xong. Một khuôn mặt thanh tú hiện lên. Cậu không quá cao. nếu không muốn nói thẳng là quá thấp so với cái tuổi 19 của mình(tội nghiệp quá,chắc hồi nhỏ thiếu ăn nên mới….). Dáng mảnh mai tưởng chừng như có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào. Dường như cậu không được ăn uống đầy đủ cho lắm. Tuy nhiên chỉ có đôi mắt là không thể phai mờ. Đôi mắt đen, không to nhưng lại sáng. Không sắc sảo, sinh động. Nhưng mềm mại dịu dàng tựa ánh sáng trắng nhạt của mặt trăng trong đêm tối. Đôi mắt lúc nào cũng u buồn. Một nỗi niềm nào đó luôn ẩn trong ánh nhìn của cậu. Nỗi buồn về thân phận? Nỗi buồn về gia đình? Hay một nguyên nhân gì khác? Không ai biết.
-Này nhóc, mau ra đây_ Taylor lên tiếng.Anh đã thay đồ xong. Chiếc áo sơ mi ngắn cùng với chiếc quần jean đen rất hợp với dáng người khoẻ khoắn của anh.
– vâng_ Kyu Heong nhỏ nhẹ cất lời. Dường như cậu vẫn còn chưa quen lắm với việc có người quan tâm đến mình.
– Cậu muốn ăn gì?
– Dạ… em không ăn đâu_ sợ sệt
– Này tôi mời mà.
– Anh cứ đi ăn đi. Em sẽ về đây. Có lẽ bà chủ đang lo cho em lắm. Cám ơn anh vì đã chăm sóc em _ Kyu Heong nói. Cậu rất cám ơn Taylor vì anh đã chăm sóc cho cậu. Cậu thầm ứơc ao sẽ được bàn tay mang hơi ấm của cha vuốt ve khi ngủ một lần nữa. Nhưng cậu biết thân phận của mình. Cậu không thể đòi hỏi bất kỳ điều gì từ khách hàng. vả lại cậu cũng chẳng thể hoàn thành công việc của mình, nên cậu lại càng không thể.
– Cậu không nghe tôi nói hả? Đi ăn sáng. Đừng kỳ kèo nữa. Tôi đã gọi cho mẹ rồi. Bà ấy nói cứ để cho cậu ở nhà tôi cho tời khi nào cậu khoẻ lại. Trẻ em thì phải biết nghe lời người lớn chứ.
– Em … em đã 19 rồi_ Kyu Heong phản kháng nhưng giọng vẫn còn chút ngập ngừng
– Ồ vậy sao. Vẫn nhỏ hơn tôi!Con nit thì phải chấp nhận!Hiểu chưa?_Anh lại buông giong mỉa mai_Mau ra xe rồi quyết định muốn ăn gì. Mau lên!_anh xua tay hối thúc
– Nhưng em đã khoẻ rồi. Em phải về thôi._Cậu bé lắc đầu.
– Thôi được nếu cậu muốn. Nhưng tôi sẽ gọi điện báo lại với mẹ là cậu sợ hãi tới mức nào khi Ren chạm vào cậu. Rồi cả việc cậu không thể hoàn thành công việc cộng với khoản tiền thuốc của tôi nữa. Coi bộ lần này lương cậu bị trừ hơi bị nhiều đó nhỉ._Anh tinh nghịch nhìn cậu.
– Em xin anh. Đừng nói lại với cô. tiền thuốc em sẽ gửi trả anh sau. Nhưng anh đừng kể lại với cô chuyện em không thể làm tròn công việc. Vì cô bảo nếu em không làm được thì cô sẽ cho em làm tiếp tân.
– Sao làm tiếp tân cũng được mà_ Taylor ngạc nhiên hỏi
– Không, việc đó không được nhiều tiền. Với lại em không thể có thêm boa của khách.
– Thế mẹ tôi bắt cậu phải làm chuyện này à?
-Không. Do em tự chọn. Nếu không em không thể nuôi sống bản thân mình nổi,càng không thể trả ơn cho cô…_ Kyu Heong nói , mắt ngấn lệ._ Em sẽ cố gắng hoàn trả tiền thuốc lại cho anh sớm mà._Cậu run run.
Hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Từng hạt, từng hạt long lanh, long lanh rơi rồi nát vụn khi chạm phải sàn nhà lạnh ngắt. Taylor chợt nhói lòng.
– Này tôi chỉ nói đùa thôi. Tiền thuốc tôi không đòi lại đâu. Thôi được rồi. Coi tôi là khách hàng của cậu đi. Làm theo yêu cầu của tôi rồi tôi sẽ cho cậu tiền, được chưa.
– Hả?_cậu nhìn anh ngạc nhiên lẫn chút sợ hãi trong đôi mắt ngấn lệ.
-Không,tôi không có ý gì đâu,đừng nhìn như thế.Tội lỗi lắm._Anh quay mặt đi, vẻ mặt này đáng thương quá.(sao chịu nỗi)
-Ah,em xin lỗi._Cậu lúng túng khi chợt hiểu ra._Nhưng mà như thế thì em không thể lấy tiền từ tay anh được…,có khi còn gây phiền toái cho anh…
-Tôi không cho cậu. Cậu cần phải là việc thì mới có lương. Yêu cầu đầu tiên của tôi là đi ăn sáng với tôi. đựơc chứ.
Nhìn vẻ mặt cương quýêt của Taylor , Kyu Heong biết mình không thể từ chối. cậu đành mở lời.
– Thôi được, em sẽ làm theo yêu cầu của anh. Nhưng em sẽ không lấy tiền của anh. Anh cứ việc yêu cầu em, em sẽ không phàn nàn đâu. Em làm vậy để cảm ơn anh đã chăm sóc cho em thôi
– Vậy thì cậu thiệt thòi đó nhá_ Taylor nói thản nhiên 1 cách ranh mãnh_ Tôi hỏi lại cậu thích ăn gì? cậu làm tôi tốn nhiều nước bọt quá rồi đấy nhé.
-Tuỳ anh_Cậu không hề dám đòi hỏi khi nhớ từng trận đòn của mẹ khi câu còn bên bà.
-Tuỳ cậu!_Taylor chú ý cái vẻ khó xử của cậu bé._Đây là “yêu cầu” mà_Nhưng anh vẫn thản nhiên trêu cậu.
– Đồ Trung Quốc được không anh? _ Kyu Heong đáp lại, giọng run run lo lắng.
– Ok! cũng lâu lắm rồi tôi chưa ăn đồ Tàu. Thôi ra xe. China Town trực chỉ
Chiếc xe lăn bánh bon bon trên những con đường được mệnh danh là sạch nhất thế giới. Taylor có vẻ rất thích thú. Anh ngâm nga một bài hát từ hồi thập niên 80. Anh chẳng nhớ nổi tên bài hay ca sĩ đã hát nó. Đơn giản anh chỉ thích giai điệu của nó mà thôi. Anh cũng thuộc lời chút chút. Nhưng dù có quen lời cũng chẳng sao. Nếu quên ,’ah.. Ư’’ nghe vẫn được chán.
Kyu Heong nhoẻn miệng cười. Có lẽ cậu cảm thấy thích cái dáng vẻ con nít của anh. Mà thật sự , anh lúc này trông chẳng khác một đức con nít to đầu.
Họ đến khu China Town. Khu phố rực rỡ mọi sắc màu. Nhưng cái sắc chói chang của đỏ và vàng thì chẳng thể nào bị nhạt nhoà. Kyu Heong rất thích . Cậu chưa đến đây lần nào. Tuy nhiên, Kyu Heong cũng không để cảm xúc biểu lộ ra ngoài nhiều. Cậu cầm chặt tay anh như sợ lạc. Đôi mắt tròn xoe mở rộng hết cỡ nhìn con lân đủ màu. Lúc đầu còn cậu sợ nó. Taylor cười. Anh bảo :
-Này nhóc. Nó không cắn đâu mà lo. Ha..ha…
-Thật sao?_ Kyu Heong ngây thơ đến phát tội( :khoc: )
-Thế cậu có thấy mấy người đang núp trong đó không. Họ điều khiển nó đấy. Sao mà ngố thế không biết. Ha..ha….._ Taylor lại ôm mặt cười.
-Vậy sao? Ờ ha!! _ mặt Kyu Heong đỏ lựng.
Cậu nãy gìơ không chú ý hai đôi chân người chuyển động uyển chuyển theo nhịp trống thúc giục bên dười cái đầu lân.
-Trời ơi, sao mình ngốc thế? _ Kyu Heong nghĩ thầm, vẫn còn sượng chín người.
Taylor quay đầu cố nhịn cười. Anh lại dần cậu đến khu ẩm thực. Hôm nay là thứ bảy. Cả khu phố tràn ngập người.
– Này, ta vào nhà hàng kia ăn nhé. Cậu thích chứ._ Taylor mở lời đề nghị.
– Không cần đâu anh. Anh không cần phải dắt em vào những chỗ sang trọng như thế đâu._ Kyu Heong bẽn lẽn.
– Thế cậu thích ăn gì. Ta vào tiệm mì nhé.
-Không đâu anh ơi. Cái kia được rồi.
Cậu chỉ tay về phía vỉa hè đông người. Taylor đưa mắt nhìn theo hướng tay cậu. Một bà lão đang đẩy một xe bánh bao, há cảo.. cùng vài thứ dim-sum lững thững bước đi.(dim-sum có nghĩa là đồ ăn sáng theo kiểu Trung Hoa gồm có những thứ như bành bao, há cảo, bánh xếp…được xếp trong 1 cái nồi hấp be bé).
-Này đừng nói với tôi là tôi tốn bao công sức kéo cậu tới đây để ăn dim-sum trên lề đường đó nhé. _ Taylor tinh nghịch nói.
– Anh không thích sao? _ Kyu Heong lo lắng, vẻ mặt đượm chút u buồn.
– Không phải là tôi không thích. Nhưng ta có thể ăn mấy thứ đó trong nhà hàng cơ mà.
– Em không muốn anh phải tốn nhiều tiền vì em._ Kyu Heong thành thật nói.
-thôi được .. thôi được rồi.. tôi thua cậu rồi._Anh lắc đầu,thành thật mà nói anh chẳng hề muốn nhìn thấy cậu khóc tẹo nào.
Vừa vói, anh vừa chạy đến chỗ bà lão. Anh chọn mỗi thứ một ít. Rốt cuộc buổi sáng của 2 người chỉ tốn khoảng 6 đô (Sin). (khoảng 100000 đồng)
-Không ngờ mình cũng có thể ăn một bữa sáng với giá 6 đô. Cũng là một kinh nghiệm thú vị chứ ha_ Taylor cười
Anh và cậu đang ngồi trên một chiếc ghế đá tại quảng trường lớn. Cậu vui vẻ ngồi gặm cái bánh bao vứa nhìn mọi người đi qua lại. Còn anh lại đang thích thú trước cái ý nghĩ:’ Không ngờ thức ăn lề đường lại ngon vậy’. Nghĩ đoạn, anh cho cả miếng há cảo vào miệng.
Cậu nhìn anh ăn một lúc. Cậu đã ăn xong phần của mình. Cậu như muốn nói điều gì.
– Này nhóc, ăn no chưa?
– Vâng!
– Thích ăn gì nữa không?
-không ạ… Anh.. Anh Taylor
Taylor tròn mắt nghe cậu lần đầu cậu gọi tên mình. Một thứ gì đó nóng ấm dâng lên trong lồng ngực anh. Ấm áp vây quanh , hơi ấm nồng nàn của hạnh phúc và của bình yên.(Chắc có lẽ dạo này anh bị thằng bạn quấy rối mãi nên bây giờ hạnh phúc cứ dâng tràn ra.)
-Sao nhóc…? _ Taylor cố ngăn dòng cảm xúc. Anh cũng đang lưỡng lự trước những cảm xúc lạ kỳ mà không kì lạ của chính mình
-Em phải về thôi anh. Em không thể ở lại mãi. Lát nữa anh cứ chở em về nhà để lấy đồ rồi em sẽ đi ngay.
Hụt hẫng!
Bồi hồi!
Vương vấn!
Cảm xúc mách bảo anh phải cố giữ cậu lại cho bằng được. Phải giữ. Dù cho lòng anh vẫn chưa rõ nguyên nhân tại sao. Chỉ như một bản năng ngủ sâu trong cơ thể nay vô thức chợt bùng dậy. Anh cố níu kéo.
_ Cậu ở lại ..
– Xin lỗi anh, nhưng chắc không được đâu._Cậu khẽ ngẩn đầu nhìn anh mỉm cười.
-TÔI NÓI CẬU Ở LẠI.. CÓ NGHE KHÔNG HẢ? _ Taylor thét lớn. Bao nhiêu con mắt đổ dồn về phía anh.
Taylor không thể lý giải nổi tại sao mình lại làm như vậy. Dường như bao cảm xúc bấy lâu nay đè nén nay tuôn trào. Không kềm lại được. Không ngăn cản được.
Chợt Taylor nhìn lại Kyu Heong. Cậu hoảng sợ ra mặt. Đôi mắt như chực vỡ toang.
Long lanh… long lanh…
Đẹp mê người
Taylor nhận thức ra hành động quá sức thô lỗ của mình ban nãy.
-Tôi xin lỗi. Tôi không hiểu tại sao tôi lại làm như vậy? Làm ơn chỉ xin cậu đừng khóc.. Tôi năn nỉ đó…_Anh vịn vai cậu.
Kyu Heong đưa tay lau khô mấy giọt lệ chực chờ rơi nơi khoé mắt.
– Vâng. ..Vâng..
– Tôi xin lỗi cậu nhiều. Nhưng những gì tôi nói là thật lòng đấy. Cậu ở lại đây thêm đi.
– Nhưng…
– Không nhưng nhị gì cả. Cứ coi đây là một yêu cầu khác của tôi. Cậu nhớ là cậu hứa với tôi cậu sẽ làm bất cứ điều kiện gì của tôi đưa ra chứ.Tôi chỉ lo cho sức khoẻ của cậu._Anh nói dối!
– Vâng._Cậu hụt hẫn! Nhưng anh có thể xin phép bà chủ giúp em được không?_Cậu lại mỉm cười.
– Nếu cậu muốn tôi bảo mẹ cho cậu nghỉ dài hạn cũng được nữa.
-Cám ơn anh.
China town lại quay lại với dáng vẻ náo nhiệt của nó. Dường như nắng hôm nay rực rỡ hơn nơi quảng trường lớn. Trong con mắt hai con người đang ngồi ngắm nhìn dòng người qua lại. Nhựng con người vẫn chưa thể xác định tên gọi của cảm giác hỗn độn trong lòng mình. Phức tạp.. Rối rắm.. Nhưng hạnh phúc… Đó là gì?