Bản giao ước... - Chương 7
CHAPTER 7: GIẢI THÍCH
-Ư..!_Cậu tỉnh dậy dụi mắt. Thấy mình đang nằm trong vòng tay của anh, cậu tranh thủ dụi đầu vào bờ vai anh.
Anh khẽ xiết vòng tay vào người tình, cậu đỏ mặt vì biết anh đã tỉnh dậy. Nhưng mắt thì vẫn cứ nhắm. Cả 2 người tựa vào nhau, bờ ngực rộng rãi của anh khiến cậu cảm thấy rất ấm áp trong cơn mưa phùn với những tiếng sấm bất tận.
Mọi thứ bình yên đến đến độ cả 2 người cứ nghĩ đó là 1 giấc mơ, chính vì thế mà Rin càng rúc sâu vào người anh để cảm nhận hơi ấm của anh. Anh xiết chặt vòng tay để cảm nhận Rin đang trong vòng tay anh. Họ cứ im lặng như thế rồi chìm vào 1 giấc ngủ nữa.
-Rin, Rin, dậy thôi em._Anh lay cậu dậy.
-Ừ, chuyện gì vậy anh?_Cậu dụi mắt.
-Em nên đi tắm rồi ta ra ngoài ăn trưa._Anh hôn lên môi cậu.
-Anh đừng như vậy_Cậu đẩy anh ra._Em vẫn chưa tha thứ cho anh đâu.
-Hả?_Ren ngớ ra,xem ra anh quá xem nhẹ sự việc.
-Tối qua em có nói gì hả?_Rin che mặt vào chiếc chăn.
-Uh,không nói thì không nói,nhưng em cũng cần ăn cái gì cho buổi trưa chứ?
-Uh,nhưng em cần đi tắm.
-Uh,thì em ngồi dậy tắm đi.
-Nhưng em không đi được sao tắm?_Cậu nhăn nhó nhìn anh._ Đó là lỗi tại anh đấy._Cậu vươn tay lại hướng của anh với giương mặt nhõng nhẽo.
-Okie,chủ nhân của anh._Anh luồn tay vào cậu rồi bế xốc cậu lên.
Anh cảm nhận 1 cách rõ ràng rằng Rin đã nhẹ đi nhiều, cậu đã ốm đi, điều ấy làm anh xót xa.
-Rin._Anh gọi tên cậu.
-Gì hả anh?_Rin ngước lên nhìn anh.
-Anh xin lỗi.
-Chuyện đó sau khi ăn trưa rồi anh hãy nói, bây giờ anh cứ chuẩn bị nước tắm cho em trước cho em đi cái đã_Cậu kiên quyết.
-Uh, em yêu._Anh hôn lên trán cậu, rồi bế cậu vào phòng tắm rồi đặt cậu trên chiếc ghế nhựa xanh lùn.
-Ouch!_Cậu khẽ rên lên.
-Chuyện gì vậy?_Anh lo lắng hỏi.
-Không có gì, hơi đau thôi.
-Anh xin lỗi, anh không kiềm chế được bản thân tối qua.
-Không sao. Anh pha nước tắm nhanh lên còn ra ngoài ăn trưa._Cậu xua tay hối thúc anh.
-Uh_Anh trông buồn buồn.
Bàn tay anh qua chiếc khăn nóng ấm xoa đều trên từng ngóc ngách trên người cậu. Bàn tay mà cậu khao khát. Anh gội đầu cho cậu, hương thơm của cậu tỏa ra nhẹ nhàng. Cậu ngước đầu lên.
-Anh có muốn tắm luôn không? Như thế sẽ tiết kiệm thời gian hơn.
-Tất nhiên em yêu._Anh như con chó con mừng chủ cho ăn.
Thế là anh vui vẻ tắm chung với cậu. 2 cơ thể cả 2 ngồi trong chiếc hồ tắm nhỏ ấm áp. Cậu dụi đầu vào vai anh lần nữa.
Anh bước ra, lau khô thân thể trước, mặc chiếc áo ngủ vào, rồi bế cậu ra, lau khô, rồi cũng mặc chiếc áo vào cho cậu.
-Em có cần anh vào trong phòng lấy áo?
-Không_Cậu vừa cột dây áo_Anh bế em vào trong luôn, em vẫn chưa đi nổi.
-Uh,chủ nhân của anh._Anh mỉm cười dịu dàng.
Sau khi thay áo quần chỉnh tề.
-Em có cần anh bế em ra xe không?
-Có._Cậu choàng tay sẵn vào vai anh.
Họ đã đi ăn trưa, đi dạo bờ biển, mua 1 số đồ lặt vặt.
Nhưng rồi có trốn tránh thì thời gian cũng mang giây phút quan trọng ấy tới.
Anh và cậu ngồi trên xe trở về nhà mà không có câu nói nào, bởi vì hõ biết giây phút kế tiếp sẽ khá căng thẳng đây.
-Bây giờ, anh ngồi xuống đi._Cậu nhẹ nhàng nói.
-Uh, chúng ta phải giải quyết chuyện này thật nhanh chóng.
-Okie._Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống._Anh sẽ là người giải thích trước.
-Sao lại là anh?_Anh gân cổ.
-Thế sao lại không là anh?_Cậu quắc mắt nhìn.
-Thôi được._Anh đành ngồi xuống,vì anh không muốn thêm bất cứ chuyện gì xảy ra nữa.
-Chuyện thứ nhất mà em muốn làm rõ đó là, chuyên cô gái “hẹn hò” với anh.
-Cho anh đính chính lại, anh không có hẹn hò, chỉ là anh muốn mua 1 số thứ nên mới nhờ cô ấy thôi._Anh đính chính.
-Vậy thứ ấy là gì?
-Anh có thể không nói không?_Anh khó nói.
-Okie. Việc thứ 2 mà em muốn làm biết đó là tại sao anh không đến bệnh viện thăm em?
-Đó là vì anh sợ em không thể gặp anh, em có bệnh mà?
-Okie, chuyện thứ 3 mà em thật sự muốn nghe từ anh đó là tại sao anh dọn qua nhà Taylor và những cảnh tượng ấy có thật không? Giải thích 1 cách rõ ràng cho em.
-Dọn qua nhà Taylor là do anh quá giận em và anh cũng sợ hãi khi chuẩn bị nghe lời chia tay từ em._Anh cuối gầm mặt xuống._Còn những cảnh tượng em thấy là do anh đã quá say rồi lầm hình ảnh của em trên cậu bé ấy.
-Vậy cậu bé ấy từ đâu ra?
-Do anh gọi đến._Anh không dám ngẩn mặt lên nhìn cậu._Anh xin lỗi.
-Em hết chuyện muốn hỏi,anh có vướng mắc gì không?
-Có. Anh chỉ có 1 câu hòi.
-Rồi,anh hỏi đi.
-Người đàn ông trung niên đưa em về và cho em nghỉ ở nhà là ai?Và gã có quan hệ gì với em?
-Nè_Cậu giơ ra 1 bức hình._Anh xem đi.
-Gì thế?_Anh ngạc nhiên.
-Đây là bức ảnh gia đình em đấy.
Tron bức ảnh, có 1 người đàn bà đứng bên phải, bên trái là 1 người đàn ông, có vẻ như đứa trẻ ngồi trên vai người đàn ông kia là Ren. Người đàn ông này khá là quen…
-Ah!_Ren la lên như sực ra điều gì._ Hắn là gã đó mà.
-Uh, đúng rồi.
-Và hắn có mái tóc và màu mắt khá giống em.
-Uh,tuy em giống mẹ nhiều hơn.Sau khi li dị, ông ấy đã qua New York sống.
-Khoan… đã._Ren vẫn còn chưa hiểu ra được vấn đề. (chậm hiểu quá!!!!!)
-Tên của ông ta là Josh. Là cha ruột của em, đang là bác sĩ của 1 bệnh viện ở New York_Rin thở dài._Và ông ấy sống với 1 người đàn ông khác.
-Thì ra_Mọi chuyện dễ hiểu đến độ khó hiểu. Nhưng dù sao vậy là xong, mọi chuyên đã rõ ràng.
-Uh, em còn muốn yêu cầu anh 1 việc nữa._Cậu đứng dậy.
-Uh, em cứ việc.
-Anh có thể làm gì để em tha thứ cho anh?
-Bất cứ điều gì em yêu.
-Okie,vậy thì anh hãy quỳ xuống dưới chân em, rồi nhắm mắt lại.
Anh lặng lẽ quỳ xuống.
-Nói cho em biết, anh có yêu em không?
-Có, anh có thể khẳng định anh rất yêu em.
-Vậy trong giây phút anh với ai đó, anh có nghĩ đến em?
-Anh có thể khẳng định trong từng giây phút anh luôn nghĩ về em, em yêu.
-Uh, cám ơn anh, em có thể tát anh 1 cái không?
Tuy hơi bất ngờ nhưng anh vội trả lời ngay.
-Nếu nó làm em thôi không buồn nữa,em yêu.
Bốp_Tiếng tát vang lên chua chát.
-Một cái nữa nha?_Cậu đỏng đảnh nói.
-Được thôi em yêu._Anh nhìn cậu đau đớn.
Một lần nữa tiếng tát lại vang lên, lần này có vẻ to hơn.
– Ough…_Anh khẽ rên lên đau đớn.
– Anh mà cũng biết đau à?_ cậu nhìn anh với ánh mắt …_ thêm cái nữa nha, anh yêu?
Bốp_ Trong khi anh chưa kịp trả lời thì tiếng tát đã vang lên.
Anh giận dỗi toan đứng dậy thì cậu cúi xuống dùng vòng tay ôm anh trong tư thế đứng, nói thầm vào tai anh.
-Okie, em muốn hỏi anh 1 chuyện nữa, anh làm theo bản giao ước có lý do gì không?
-Có chứ, em yêu, anh làm theo bản giao ước có duy nhất 1 lý do rất đơn giản, vì anh đã yêu em, anh đang yêu em và anh sẽ yêu em mãi mãi._Anh nhẹ nhàng vòng tay ôm đầu cậu.
– mãi mãi là bao lâu?
– Đến khi Chúa đến đưa anh đi, em yêu.
Tiếng nấc lại bắt đầu vang lên và hơi thở nóng hổi phà vào tai anh.
-Anh đã được tha bổng, anh yêu._Cậu nói trong nghẹn ngào._Anh yêu, em yêu anh.
-Em yêu, anh yêu em._Anh kéo cậu ngồi xuống ôm chặt người yêu vào lòng._Anh sẽ không làm em khóc nữa, nên em yêu, đừng khóc nữa em nhé, hãy để anh bảo vệ em cho đến hết cuộc sống của anh, em nhé.
Rin khẽ gật đầu trên đôi vai ướt đẫm nước mắt của mình. Ren hôn nhẹ lên đôi mi ướt.
-Sao em vẫn khóc, em yêu?
-Không, vì em quá hạnh phúc khi được gặp anh, được yêu anh và được anh yêu, chúa ơi, em hẳn là xấu xí lắm._Cậu giấu mặt vào áo anh.
-Không, em luôn luôn thật đẹp đẽ và trong sáng trong anh, em yêu.
-Anh không được hối hận đấy.
-Không đâu em yêu. Bám chặt vào anh nhé, anh sẽ bế em vào phòng nghỉ ngơi.
Cậu bấu chặt vào anh run rẩy trong hạnh phúc.
Anh đặt cậu lên giường, hôn khẽ lên đôi môi run rẩy, đầy tiếng nấc.
Cậu lăn đùng ra ngủ như qua cơn mệt mỏi, thoát khỏi cơn ác mộng dài đằng đẵng.
-Em cố mà ngủ ngon em nhé. Tỉnh giấc đi rồi anh sẽ yêu em nhiều hơn anh đã yêu._Anh hôn nhẹ lên trán cậu.