Bản giao ước... - Chương 5
CHAPTER 5 : LỖI TẠI AI?
Trong căn phòng của căn hộ nhỏ.2 người bạn đang ngồi nói chuyện với nhau.Ly rượu chát còn trên tay.Ren đưa tay đung đưa ly rượu khi còn ngồi chồm hổm trên chiếc ghế salon.
-Taylor này._Anh ầm ừ nói.
-Gì hả mày._Taylor trả lời 1 cách uể oải.
-Uh,tao với mày quen nhau được bao lâu rồi nhỉ?_Anh đột nhiên hỏi.
-Sao tao biết được,lâu quá rồi còn gì,mày hỏi ngu quá.
-Uh, để tao xem….._Ren đưa tay lên đếm._Từ năm 14 tuổi nhá!….tới năm nay là 25,vậy là…..11 năm!!!
-Trời!!!!Lâu thế cơ á._Chính Taylor cũng bất ngờ.
-Uh,tao với mày rời Nhật cũng lâu rồi mày nhỉ.
-Uh,lâu quá rồi mà……._Giọng hơi say.
-Tao nhớ cái thời học đại học cũng khá khùng mày nhỉ.
-Uh,mày sống chung với Rin bao lâu rồi ấy nhỉ?
-5 năm rồi mà,lâu thật đấy,thời gian trôi qua vùn vụt,nhớ hồi đó còn lon ton gặp mày ở trường trung học.
-Uh,lúc đấy bọn Singaporean ghét tao lắm,vì mẹ tao làm nghề đó mà,chả trách.
-Mày vẫn còn để tâm chuyên đó à?Kệ chúng,giờ có ai biết đâu._Ren vỗ vỗ vai Taylor.
-Uh,cám ơn mày nhiều.Mà sao lúc đó mày chơi với tao vậy?
-Vì tao nhìn thấy được tương lai trước nên mới chơi với mày.
-Tương lai gì?_Taylor ngạc nhiên.
-Như ngày hôm nay đó,có ai cho tao ở nhờ đâu._Ren cứ nhe răng ra cười mặc thằng bạn tội nghiệp.
-Uh,uh,tao công nhận tao tốt thật._Taylor cuối đầu xuống chán nản._Mà nè,Rin của mày đâu phải Singaporean thuần đâu phải không?
-Uh,cậu ta là con lai.
-Lai gì?
-Trung quốc và Ý thì phải,tao chưa bao giờ gặp bố mẹ cậu ta.
-uh,thì ra,tại tao thấy tóc Rin có màu nhạt nhạt.
-Mà thôi! Đừng nhắc đến cậu ta nữa.Tao không muốn nghe._Ren hằn học_Tao không ngờ cậu ấy lại đi làm cái chuyện điên rồ ấy,chúa ơi…_mắt Ren bắt đầu long lên.
-Tao cảm thấy mày nên suy nghĩ lại,tao cảm thấy chuyện này có gì đó kì lạ.Nó không giống tính cách của Rin cho lắm.
-Chuyện rành rành trước mắt mà tao không làm gì được, để người ta cướp cậu ấy đi._Trong cơn say Ren cảm thấy bất lực.
-Vậy mày tính sao?Bỏ nhau luôn hả?
-Chắc vậy,cậu ấy sống bên tao có được hạnh phúc gì đâu? Hay là cho Rin được tự do bay nhảy thì có hơn không.
-Vậy mày không giận cậu ta hả?_Taylor liếc wa nhìn Ren.
-Sao lại không?Chỉ cần nghĩ đến việc Rin nằm trong vòng tay hắn và rên rỉ,tao cũng đủ giết cậu ấy,cho nên tao muốn ở ngoài 1 thời gian cho yên ắng rồi trở về bàn bạc.Nếu không,chắc là tao giết Rin mất._Ren cuối gầm mặt xuống bất lực,tay cầm ly rượu như muốm bóp nát nó vậy.
-Mày cẩn thận cái ly của tao nha._Taylor đùa.
-Cái ly quan trọng hơn hay là tao quan trọng hơn?
-Sao mà mày đặt cậu hỏi thừa thải quá vậy?Tất nhiên là cái ly,nó đắt lắm mày biết không?_Taylor nghiêm túc 1 cách lạ lùng.
-Uh,tao quên là mày thích sưu tầm ly.Mà chừng nào mày mới có người yêu?Mày già rồi chứ không còn trẻ gì đâu._Ren chuyển đề tài.
-Kệ tao,không ai xứng hết thì sao mà mà yêu với ghét?_ Taylor trả lời khôn khéo.
-Mày kén quá,mẹ mày lo cho mày lắm.
-Lo cho tao?Tao mà có người yêu thì mày nghĩ tao sẽ dẫn cô ta về gặp bà ta à?_Taylor bây giờ đang mang 1 vẻ mặt rất ư là đau khổ.
-Mày cứ để bụng chuyện đó hoài vậy?Bả chỉ có mày là con trai thôi._Ren choàng tay qua vỗ vai thằng bạn chí cốt.
-Tao ổn mà,khỏi lo,lo chuyện của mày đi.
-Lo được gì bây giờ,Rin đã có người tình mới,mày nói tao làm được bây giờ?Tao không có can đảm gặp Rin,Nếu cậu ấy nói chia tay thì sao?_Ren gò người,úp mặt vào 2 cánh tay,bất lực.
-Thì ra mày chỉ lo cái đó._Taylor cầm chai rượu chát im lặng.
-Gì mà “Chỉ lo cái đó” chứ.Mày không trong tình trạng của tao thì sao mày hiểu,khi chính mắt tao thấy lúc đó,mày có hiểu cảm giác hụt hẫng của tao như thế nào không?_Ren bắt đầu mất đi sự bình tĩnh giả tạo mà anh vốn có của một nhà kinh doanh.
-Chuyện gì thì mày cũng phải bình tĩnh,tao hiểu mày đau khổ lắm,nhưng cũng phải điều tra cho kĩ,chứ đừng có bạ đâu ghen đấy,chúng mày mà cứ như thế,sớm muộn gì cũng chia tay vì những lý do gì đâu thôi._Taylor cố an ủi thằng bạn đang đau đớn rên rỉ.
-Tao không còn hiểu gì nữa,mày không biết nỗi sợ hãi mất Rin trong tim tao giờ lớn như thế nào đâu,tao nơm nớp sợ ngày mai..khi tao trở về căn nhà ấy,Rin sẽ chỉ lạnh nhạt nói 1 câu,1 câu…_Ren nghẹn ngào không nói lên được nỗi sợ hãi của mình.
-Mày mà cứ như thế tao sợ mày sẽ mất Rin thật đấy,mày phải biết là cậu ấy yêu mày lắm,tất cả chỉ là hiểu lầm,chỉ cần giải thích là xong.
Ren đứng dậy ghế khỏi salon mà quay lưng đi.
-Tao không có đủ can đảm làm chuyện đó.Tao đi ngủ đây.
-Tuỳ mày._Taylor bất lực nói.
Ren bước vào phòng ngủ loạng choạng,Rồi té phịch xuống chiếc giường.Nước mắt bất lực đã trào ra trong cơn say và cô đơn trong đau đớn.
-Lần này mất em thật rồi.Tha lỗi cho anh.Anh hy vọng em hạnh phúc._Thật tuyệt vọng.
***************************
Tính toong……Tính toong….._Tiếng chuông vang lên.
Taylor chạy ra mở cửa với gương mặt thật khó chịu của người bị đánh thức ra khỏi giấc ngủ ngon lành.
-Ai mà bấm chuông vào lúc 2 giờ khuya thế này, điên à?
Cạch!Tiếng mở cửa.
1 cậu bé ốm yếu,làn da trắng với mái tóc ngang vai vàng vàng ôm 1 bịch đồ nhỏ trên tay,vẻ mặt mệt mỏi run rẩy trừng mắt nhìn anh.
-Có chuyện gì mà cậu đến đây vào khuya khoắt thế này? _Taylor nheo mắt hỏi.
-Em…tới,em…tới.._Cậu trai lắp bắp.Nghẹn lời không nói được,vội vàng lục cái giỏ rồi lôi ra 1 tấm bưu thiếp và 1 mảnh giấy.
HEAVEN CLUB.
Đia chỉ:xxxxxxx/aaaaaa
Số liên lạc:xxxxxxxxxxxxxxxx
Thời gian làm việc:24/24
Taylor hiểu ra sự việc 1 cách nhanh chóng.
-Còn mảnh giấy gì đây?
“Con trai,con đã ăn tối chưa? Đây là cậu bé mới vào,dù ta đã giáo huấn nó nhiều lần nhưng nó vẫn còn khá sợ sệt,ta nhờ con nhắn với Ren là đừng quá mạnh tay với thằng bé con nhé.
Mẹ của con”
-Hoá ra cậu là người mới vào._Taylor thở dài.
-Vâng,…._Câu bé sợ hãi._Xin lỗi về sự trễ nải này….,ta có thể….
-Có thể?Cậu bé ơi,cậu lộn người rồi._Taylor cười khì._ Người kêu cậu không phải là tôi,là cái tên chết bầm trong kia kìa_ Anh chỉ vào căn phòng ngủ.
Cậu bé bỗng té phịch xuống như bong bóng xì hơi.Có lẽ cậu ta căng thẳng lắm.
-Nếu cậu không làm được thì về nói với bà chủ của cậu ấy._Taylor lạnh lùng nói.
-Không ạ,em xin lỗi anh._Cậu bé tội nghiệp nhanh chóng đứng dậy.
-Uh,vào nhanh đi,nhưng “khách của cậu còn đang ngủ khì trong phòng kìa.
-Vâng ạ_Cậu bé vẫn ôm khư khư cái cặp nhỏ run run.
-Nếu cậu không phiền thì cứ vào trong tạt nước vào mặt nó cho nó tỉnh dậy đi._Taylor nói đùa.
-Không ạ,em không dám._Cậu bé cuối đầu.
-Tôi chỉ đùa vui thôi,cười đi._Taylor cham vào mái tóc mềm của cậu bé xoa xoa nhe răng ra mà cười.
-Hi hi hi.._Cậu bé cười khe khẽ_Cám ơn anh.
Rồi cậu quay lưng về phía căn phòng.
Ren vẫn còn trong giấc ngủ,anh cảm thấy chóng mặt vì tất cả những chuuyện điên rồ mà anh phải chứng kiến những ngày nay,những chuyện làm cho anh sốc,và cả những tương lai sắp tới, nhưng tương lai mà anh cố tránh né không cho nó xảy ra.
-Rin ơi,anh xin lỗi._Ren đang trong 1 cơn mộng._Anh yêu em lắm.
-Ren,em cũng yêu anh lắm!!!Em phải nói xin lỗi,xin lỗi anh….
-Không cần phải xin lỗi đâu em yêu,anh sẽ tha lỗi cho em tất cả,bởi vì anh yêu…
Chúa ơi,mơ mà anh mơ về chuyện làm hoà,có lẽ đây là điềm lành đây.Anh đưa vòng tay ra ôm cậu.
BỐP…!_Rin đột nhiên đứng dậy đá vào cằm của anh đau điếng!!Ren lăn ra sàn nhà.
-Yêu tôi? Đồ đần,tôi xin lỗi anh,tôi và darling của tôi sẽ đi qua thái chính thức đám cưới. Hahahahahahaaaaa….._Rin mở 1 giọng cười độc ác chế giễu người đang nằm trên sàn đất.
Ren trợn tròn mắt nhìn vẻ mặt ác ma của người yêu.
-Em đấy sao Rin? Đúng vậy!_Ren ngâm ngùi nói_ Chỉ có em mới có vẻ mặt như thế mà thôi….Nhưng em nỡ bỏ tôi sao?
-Sao lại không?Anh đã cho tôi được gì?Anh đã yêu tôi bao nhiêu?_Vẻ mặt ác quỷ ấy kề gần mặt anh._Bao nhiêu.???
Cậu xoay vèo qua hắn!!
Ren giật mình!!!
Vẻ mặt ác quỷ giờ đã chuyển sang vẻ mặt thiên thần đầy nhân ái và yếu đuối.
-Anh ơi_cậu nói thật nhẹ nhàng_Hắn đã đuổi em ra khỏi nhà,còn quăng cả cái ly và cái muỗng vào đầu em.
Hắn ôm cậu vào lòng.
-Em đừng lo.anh sẽ chăm sóc em suốt đời,bỏ hắn đi em nhé._Hắn hôn cậu.
-Thật sao? Ôi!Em cảm động quá,em yêu anh,anh yêu.
Ren ngước nhìn 2 ngươi ân ái,rồi đột nhiên Rin quay đầu lại với vẻ mặt “ác phụ”, mỉm cười.
-Để cho hạnh phúc sau này được toàn vẹn,tôi đành phải giết anh để trừ “hậu họa” sau này,Haahaahhahahaha_giọng cười thật hiểm ác.
Rin rút 1 con dao mổ ra.Giơ cao thật cao lên rồi đâm xuống.
PHẬP!!!!_Không trúng.
Lưỡi dao nằm ngay giửa 2 chân anh,gần trúng “Tâm điểm”.
Lần nữa…..
-Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhh…..!_Ren gào lên thoát khỏi cơn ác mộng khủng khếp.
Anh nhẹ xoa lồng ngực rồi thở phào nhẹ nhỏm.Tim anh vẫn đập liên hồi.
Anh nhanh chóng chú ý đến cậu bé ngồi bẹp trên sàn đất,tay còn cầm cái khăn ươn ướt.
-Xin lỗi anh._Cậu bé lí nhí.
-Không có chi, đâu phải lỗi tại cậu…._Anh nhẹ nhành nói._Mà cậu là ai vậy?
-Anh đã gọi đến Heaven Club đêm qua phải không?_Cậu bé vẫn còn run run.
-À,thì ra cậu là người ở đó._Anh vỡ lẽ.
-Vâng ạ,anh có muốn bây giờ không?Hay là…_ Cậu bé dồn hết can đảm hỏi.
-Không,cậu có thể về._Anh nào còn tâm trí dành cho chuyện này.
-Thật sao?_Cậu bé reo lên vui mừng.
-Uh._Anh xoay người lại,Chợt vô tình nhận thấy cái dáng của cậu bé giống Rin quá cỡ._Mà này,cậu lại đây.
Cậu bé tròn mắt không hiểu gì.Tiến lại gần anh.
Anh xoay người để 2 chân xuống giường,nhìn cậu bé tội nghiệp.Khi cậu bé tiến đến 1 cư ly gần mà anh có thể với tới,anh vòng tay ôm cậu bé,cậu bé bất ngờ khi bị vật ngã xuống giường.
-Sao vậy?Anh nói là về đi mà?
-Uh,nhưng tôi đổi ý rồi._Vừa nói anh vừa hôn trên đôi môi nhỏ xíu của cậu bé.
-Ah,hư.._Nụ hôn trên cổ khiến cậu rên lên
-Hả?Cậu chưa lần nào làm chuyện này sao?_Ren ngạc nhiên hỏi.
-Chưa…,hu,hư…hư.._Nước mắt cậu chảy ra.
Dòng nước mắt ấy, đôi vai run run sợ hãi ấy khiến anh hồi tưởng
lại lần đầu tiên anh và Rin ân ái với nhau. Điều ấy khiến anh càng ngấu nghiến cậu bé này.
Tính toong…….Tính toong…._Lại 1 tiếng chuông cửa._Tính toong,tính…toong,tính…toong.
Thằng bạn tội nghiệp lại phải lù khù ra mở của.
-Chúng mày có khẽ đi không?Có khách đến nhà._ Taylor la vào căn phòng ngủ đang “rộn rã” vang lên_Chào buổi sáng…._Vừa mở cửa Taylor vừa ngáp ngắn ngáp dài.
-Chào buổi sáng,anh Taylor._1 giọng nói vang lên làm Taylor tròn mắt._Rin!?
-Vâng,xin lỗi sáng mà đã phiền anh như thế.Anh Ren có đến đây không ạ?_Là 1 câu hỏi cũng như 1 câu khẳng định.
-Không..Mà có,em đợii đây,anh kêu nó ra._Taylor tìm cách đối phó.
Rin nghe thoang thoảng tiếng động ở trong phòng như là…
Câụ đẩy Taylor chạy vào trong,tiến lại gần căn phòng, đẩy vội cánh cửa he hé ra.
-Ren!Anh về nhà đi rồi…._Để rồi đứng chết trân.
-Rin…._Ren cũng bất ngờ giữ yên ở vị trí cũ mà không cử động được._Sao em lại ở đây…?
-Anh đang…làm gì…vậy?_Rin không nói nên lời.
Rin đang đứng chết trân ở cạnh cánh cửa.Nhìn người yêu nằm trên người 1 cậu con trai khác.Tay vẫn còn ở phần phía dưới của cơ thể.Nước mắt cậu chảy ra lúc nào không biết,cậu quay phắt đi,vì cậu biết cậu không thể ở lại nơi đây lâu hơn giây nào được nữa.Nếu không hẳn cậu sẽ ngất đi vì đau đớn.
-Rin,dừng lại._Ren phóng từ trên giương xuống,vừa kịp nắm lấy tay Rin._Em nghe anh giải thich đi mà…!
-Anh còn giải thich được ư?Quá lắm rồi._Rin vùng vẫy.
-Em phải nghe anh giải thích đã._Ren ôm gọn 1 cách kiềm chế Rin vào lòng.
Rin không còn vùng vẫy nữa mà ngước lên nhìn Ren với gương mặt đẫm nước mắt.
-Tại sao anh quá ích kỉ,nếu anh không yêu em thì nói cho em biết….Tại sao em phải đau khổ như thế này?Tại sao anh lại làm chuyện này với em?_Rin rên rỉ.
-Anh xin lỗi.._Ren đau đớn nói.Anh giờ đây bất lực với gương mặt đẫm nước mắt của Rin.
-Em yêu anh đến vậy, đã cố gắng tròn bổn phận để dược anh yêu thương…Vậy mà,vậy mà sao anh nỡ vứt bỏ tất cả để có quan hệ với 1 ngươi khác._Rin đưa tay nhẹ nhành chạm vào mặt Ren.
Rồi cậu nhẹ nhàng đẩy anh ra.
-Đừng mà Rin._Ren bất lực không cử động được.
-Tạm biệt anh,người em yêu.
Cậu đã nói trong giòng nước mắt đẫm nhoà.Anh có biết là cậu đau khổ lắm?
Câu bước qua mặt Taylor,bước qua cánh cửa,mở cửa chiếc xe xanh.
Anh vẫn đứng như trời trồng ở đó.Nhìn Rin bước đi,anh như kẻ đã chết rồi.
BỐP!!!!_Tiếng đá mạnh vào đầu.
-Thằng ngu_Taylor la lớn_Mày còn ngồi đây mà mớ hả? Mày có chạy theo cho tao nhờ không?
-Ờ,ờ…_Anh đột ngột tỉnh giấc sau cú đá đầu,chạy vào phòng lấy chìa khoá xe và cái áo nhăn nhúm.
Anh chạy ra chiếc xe nhanh chóng đuổi theo chiếc xe xanh đã bỏ đi mất 1 quãng.
Taylor dựa vào cánh cửa phòng thở dài,ngao ngán nhìn theo Ren.
Chợt anh chú ý cậu bé con còn nằm run rẩy trên chiếc giường với tấm thân trần,anh tiến gần,lo lắng hỏi.
-Cậu bé,cậu có sao không?Có đứng dậy đi tắm được không?Nó làm chuyện gì mạnh bạo với cậu lắm ah?
-Không,cám ơn anh,anh ấy chưa làm cái gì cả.
-Uh,vậy cậu đi tắm đi.
Cậu bé đưa đôi chân mảnh khảnh xuống rồi…Bộp. Cậu bé vấp té.
Taylor thở dài đỡ cậu bé dậy.
-Không đi được thì cứ nói,con nit dù sao cũng là con nít mà.
-Vâng,em xin lỗi.
-Cậu có lỗi gì đâu mà xin_Taylor nhấc bổng cậu bé con lên. Bồng cậu ta vào buồng tắm.._Cậu tắm xong rồi có về nổi không? Hay để tôi gọi cho bà chủ của cậu?
-Không,em về được mà._Cậu bé lí nhí.
-Vậy thì tốt._Anh thở dài nhìn cậu bé mà lòng nghĩ con đường nào đã dẫn cậu vô con đường tội lỗi này?
Anh bước ra khỏi buồn tắm,ngồi trên chiếc ghế salon,thầm trách thằng bạn đem đến biết bao nhiêu phiền phức tối qua để cho 1 mình anh dọn dẹp.Tối qua chẳng có gì là ngon giấc.
Đang lim dim thì cậu bé bước ra.Anh chú ý cậu bé vẫn còn run rẩy quá.
-Cậu ngồi xuống đây đi._Anh vỗ lên chỗ ngồi kế bên ra hiệu.
-Vâng.
-Cậu mấy tuổi rồi?
-Dạ,19._Cậu ngồi co ro cách mất tự nhiên.
-19?Trẻ quá,cho tôi hỏi 1 câu bất nhã,sao câu lại đi theo con đường này?
-Vâng,không có gì đâu ạ.Em thuộc gốc người Hàn,từ nhỏ đã sống ở Singapore.Mẹ em đã đưa em đến đây sau khi cha em mất.
-Okie,có lẽ tôi không nên nhiễu sự._Anh thở dài._Cậu tên gì?
-Kyu Heong.
-Kill hong?(Cách đọc tên)
-Vâng ạ._Cậu ngoan ngoãn trả lời.
-Okie,cậu có muốn về chưa?_Anh đứng lên hỏi.
-Vâng ạ,phiền anh mở cửa.
Cậu loạng choạng đứng lên.
PHỊCH!!!_Cậu đã ngã xuống,khiến anh lo sốt vó.
-Này,cậu có sao không?_Anh lo lắng.
Tiếng thở dốc của cậu,cơ nhiệt nóng hổi của cậu,cậu đã bị sốt!!!!!Anh phải làm sao đây?
-Không sao ạ, để em về,cám ơn anh._Cậu gượng đứng dậy._Loạng choạng,loạng choạng.
-Okie,3…,2,…,1,…._anh đếm_…0!Té.
Cậu đã té vật xuống.
-Em thành thật xin lỗi._Cậu đỏ mặt tía tai.
Anh bế xốc cậu lên,tiến đến canh cửa của chính phòng mình,anh dùng chân đá nó ra,cậu sợ hãi nhưng biết có làm gì cũng không được vì bây giờ cậu đang sốt..
Anh đặt cậu nhẹ nhàng xuống giường,cậu nhắm tịt mắt lai,
Anh xờ nhẹ vao trán cậu.
-Cậu sốt thật rồi,cậu bé ơi._Anh thở dài.
Anh vội vào toilet lấy cái khăn thấm chút nước lạnh, không chú ý rằng cậu bé giương to đôi mắt nhìn anh,kinh ngạc.Chườm khăn lên trán cậu,anh nhẹ nhàng.
-Tôi sẽ gọi cho mẹ tôi nói cho cậu nghỉ 1 thời gian. Chứ cậu thế này thì làm tới đâu?
-Mẹ?_Cậu ngạc nhiên.
-Cậu làm ở đấy mà không biết tôi sao?_Anh búng đầu cậu.
-Em xin lỗi,nhưng như thế liệu có.._Cậu ngại ngùng.
-Không sao đâu,chỗ đó đâu phải mình cậu làm,ngủ đi_Anh xoa đầu cậu bé.
-Vâng._Cậu ngủ ngon lành.
Bàn tay anh vẫn xoa đều đều lên trán cậu.Bất chợt cậu chảy nước mắt,Bình yên quá, êm đếm quá.Bàn tay của bố.