Bản giao ước... - Chương 3
CHAPTER 3 : NGƯỜI THỨ 3
1 người đàn ông cao to mặc áo bloule trắng đã ngoài 45 cầm 1 chiếc bình hoa đầy hoa lyly tím bước ra khỏi toilet.Hắn là ai?Câu hỏi này luôn xuất hiện trong đầu anh.Hắn quá quen thuộc.
Anh nhiú mày cố nhớ,cố nhớ……..
Chính là hắn,tên mặt dày đã là động cơ của những hành động khốn nạn này.Kẻ thứ 3!Dường như hắn là 1 bác sĩ mới tinh,thế mà vẫn “bon chen” để tiếp cận “người đã có gia đình” như Rin.Tội danh phá hoại hạnh phúc gia đình này nếu như bình thường thì có thể kiện ra toà.
-Jeez, tên khốn nạn_Anh lảm nhảm.
Người đàn ông đặt bình hoa thật nhẹ nhàng xuống bàn để đừng gây tiếng động khi cậu đang ngủ.Hắn chùi đôi tay lên chiếc áo cho khô ráo.Thật nhẹ nhàng,nhẹ nhàng.Hắn động nhẹ vào mặt,trán, đôi mắt rồi hắn bật khóc,quái lạ!
-Tên khốn này giở trò biến thái gì vậy?_Anh toan vào.
Nhưng câu đã tỉnh dậy bởi những giọt nước mắt nhỏ xuống trên má.Cậu mở nhẹ đôi môi nói cái gì đấy và vươn đôi tay vẫn còn yếu ớt động vào mặt hắn.Cậu đang làm gì vậy?
-Tên khốn này,có để cậu ta nghỉ yên lành không vậy?_Anh cứ lảm nhảm như 1 thằng điên.
Hắn giữ bàn tay cậu trên má, âu yếm,nhắm mắt lại,cậu nhìn hắn dịu dàng cười.
-Quái!Tên khốn này là ai???
Hắn ta dần ngồi xuống chiếc ghế xanh cạnh giường rồi đỡ cậu dậy.Hai người cười cười nói nói…..
-Hắn là ai?Cậu thế là yêu tôi đấy à?_Cơn ghen tức trên mặt anh hiện ra rõ ràng.
Rồi gã nói câu gì ấy làm cậu tròn đôi mắt rồi lắc đầu rồi nhìn hắn thật tha thiết rồi mỉm cười,1 nụ cười hiền lành.
Anh không hiểu gì nhưng cảm giác hụt hẫn và tê tái cứ dâng tràn lấy tim anh, đau lắm!!!Bởi vì anh cảm thấy ra 1 điều rằng dường như cậu không chỉ còn thuộc về riêng anh.
Cơn đau chưa dứt thì tên kia đã đứng lên đột ngột rồi ôm cậu vào lòng.
-Khốn nạn!Thằng khốn này làm trò gì vậy?Bỏ cậu ấy ra!!!_Anh nghĩ rằng cậu không thể đến gần người đàn ông nào vì căn bệnh cũ của cậu đã tái phát.
Thế mà…..
Cậu đã xoay người ôm chặt hắn :13: .Cậu có biết không?Khi vòng tay cậu ôm chặt bao nhiêu thì cậu đã xiết chặt trái tim anh bấy nhiêu.
Anh đã khóc,nước mắt đã trào ra khi cảm nhận tình yêu đã mãi mãi bay xa,khi ước mơ trong cuộc sống dần trôi.
Đau lắm!!
-Anh mất em rồi sao Rin??_Anh xiết chặt ngực khụy xuống tự hỏi.
Cơn đau khiến anh không thể ở chỗ đấy được nữa,không thể tận mắt chứng kiến anh mất cậu.
Lái xe về nhà trong 1 cái xác không hồn,về lại căn phòng ấy,ngồi trên chiếc giường vẫn còn đẫm mồ hôi và những thứ tinh dịch dơ bẩn.Mùi bốc lên tanh tưởi.Anh cảm thấy chóng mặt vì mùi dơ bẩn của chiếc phòng này bốc lên.Anh đang trách mình tại sao không chịu giữ được bình tĩnh sáng nay.
Ngoài trời đã bắt đầu tối.Anh đã bắt tay vào việc dọn dẹp căn phòng.Thay ra giường,ra gối,giặt đồ,xịt phòng,tất cả,tất cả….. những việc mà cậu đã phải làm mỗi ngày.Anh làm mà như anh cố che lấp cái tội lỗi mà được gây ra sáng hôm nay, mới chỉ là sáng hôm nay thôi………….
Khi đang lau căn nhà,anh đã phát hiện 1 chiếc cửa nhỏ của 1 căn phòng mà dường như anh đã lãng quên từ lâu.
Kétttt……_Tiếng của chiếc cửa lười biếng lâu ngày không hoạt động kêu lên.
Sau cánh cửa là 1 chiếc giường nhỏ cạnh cái nôi lớn,căn phòng như đã sẵn sàng cho 1 đứa trẻ sắp chào đời.
Đúng rồi,sao anh lại quên nhỉ,quên rằng phải chuẩn bị cho đứa con tình yêu của họ.Chính vì sự lãng quên này mà anh đã gây ra những chuyện mà chính anh còn không thể tha thứ cho chính mình sao?
-Chúa ơi!_Anh thổn thức_Con đã phạm 1 lỗi quá lớn,tha thứ cho con._Tiếng khóc vang lên trong căn phòng nhỏ._Con ơi,tha lỗi cho ta,ta không thể để con về với ta.Tha cho ta con nhé!
Thế rồi anh đã dọn qua căn phòng ấy.
-Tôi xin lỗi,nhưng có phải mọi chuyện sẽ rất tốt đẹp cho cậu không?
Bây giờ,qua khung cửa sổ lạnh lẽo của bệnh viện,ngắm bầu trời đêm.Thành thật mà nói,lần này,chuyện ấy không khiến cậu quá sợ hãi,vì đó là anh.Căn bệnh vốn dĩ đã hết từ lâu lại tái phát,chính cậu cũng bất ngờ.Bây giờ là mùa hè mà sao cậu cảm thấy lạnh lẽo quá,có lẽ là tại bệnh viện lạnh hay là cậu không được nằm gọn trong vòng tay và sự che chở của anh.Từ lúc cậu nhập viện đến giờ anh chưa lần nào vào thăm cậu.
-Đồ sinh vật đơn bào ngu ngốc_Cậu gừ gừ.
Khi cậu hỏi viện trưởng cho xuất viện thì ông ta nói anh muốn cậu ở lại tĩnh dưỡng vài hôm,cậu cũng nuôi hy vọng rằng anh sẽ đón cậu vào 1 “ngày mai nào đó”.Nhưng rồi ngày mai rồi lại ngày mai,anh vẫn chưa đến.
-Đã 4 ngày,96 tiếng,5760 và 345600 giây rồi đồ ngốc.Rốt cuộc thì anh đang nghĩ gì vậy?
Vốn đã âm mưu đợi anh tới đón rồi làm giá nhưng tới ngày thứ 5,cậu cảm thấy mình phải chủ động với “sinh vật đơn bào” và chắc chắn căn nhà đã trở thành chiến tranh thế giới lần thứ 3 nên đã khăn gói về nhà ngày sau ngày hôm sau với hy vọng là có thể dọn được phần nào.Và dù sao thì cậu cũng hoàn toàn 0 muốn “sống và làm việc ở” ngay đây
-Nhà sẽ thành bãi rác thôi._Cậu nghĩ._Hơ………..i….
*************************
-Có cần ta đưa về?_ Hắn hỏi cậu.
-Thôi,không làm phiền đâu,Josh,mất công có người nghĩ lệch đi._Cậu mỉm cười.
-Ta hy vọng giúp gì được con.Có chuyện gì cứ gọi ta con nhé_Hắn vỗ đầu cậu khích lệ.
-Cám ơn rất nhiều.
Ngồi trên chiếc taxi mà lòng cậu nao nao về nhà.Khi cậu trở về chắc chắn sẽ giải thích với anh 1 cách rõ ràng về người thứ 3,hy vọng anh hiểu.
Cạch_Tiếng mở cửa.
Mùi ngôi nhà khác hẳn bệnh viện,vẫn dịu dàng hơn,cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
1……………
2……………
3…………..
Cửa mở toang.
Vẫn sốc như thường. Đây quả là chiến tranh thế giới lần thứ 3,không!Thứ 4.Cậu vừa hồi sức xong lại chuẩn bị đi hồi sức tiếp sau khi dọn dẹp.Quần áo trải dài như rắn lột xác,giầy thì tây 1 chiếc, đông 1 chiếc,cứ thế trải dài đến phía trong….
-Anh không những là loài động vật đơn bào mà còn là vua bê bối nữa.Chúa ơi!_Cậu thở dài ngao ngán.
Cậu nhìn đôi giầy anh còn đó trong đống lộn xôn trải dài.
May thật!Anh chưa đi làm.Thiết nghĩ anh phải là trong phòng ngủ,câu chạy vào thật nhanh.
SHOCK!!!!!!
Căn phòng như đã mất đi dáng vẻ của nó 1 nửa. Đâu rồi cặp nước hoa nằm trên chiếc bàn nhỏ cạnh chiếc gương dài? Sao bây giờ chỉ còn lại 1 chai?Bức hình hồi đại học đâu rồi??? Bức hình thời thơ ấu của anh đâu?? Và đôi ghế ở trước ti vi đâu?Sao giờ thứ gì cũng đơn chiếc vậy?Căn phòng lạnh lẽo quá.
Cạch!_Tiếng mở cửa bên ngoài vọng ra,cậu dùng hết sức chạy thật nhanh ra.
Anh đang bước ra khỏi cánh cửa đối diện.
-Mừng cậu đã trở về nhà!_Anh cười nói rồi đi ngang qua mặt cậu
-Chuyện….quái gì vây?Anh…dọn phòng ư?
-Uh,như thế thì cậu sẽ có không gian rộng rãi hơn,không phải sao?_Anh ngồi phịch xuống thềm nhà,xỏ vào chân 1 chiếc giầy._ Ủa?Chiếc kia đâu rồi?
_Anh ngây thơ hỏi mà không để ý ám khí đang bay ngùn ngụt sau lưng. :14:
-Nó dước chiếc áo dưới chân anh đấy.
-Cám ơn…
CỐP!!!_1 chiếc muỗng sắt bay vào sau gáy anh.
-Ouch!!!_Anh la lên.
-Này,còn cái muỗng nữa!Lấy luôn đi! Đừng có mà vào nhà bếp đấy.
Trời ơi!Sỉ nhục,sỉ nhục!Sỉ nhục đến thế là cùng :14: .May là anh đã quay lưng đi chứ không cậu chắc là cậu sẽ phải ngất đi vì vẻ mặt dữ tợn của anh.
Anh giận lắm!Anh không những không được mời vào phòng mà còn bị đuổi đi!
Anh quay lại với gương mặt 0 cảm giác,với chiếc muỗng bỏ vào cặp đi làm.(ngố ơi là ngố)
-Được rồi!Chiều nay đi làm về tôi sẽ lấy luôn cái chén,cái ly, đôi đũa và chiếc tạp đề luôn,như thế cậu sẽ có chỗ rộng hơn phải không?Cậu có cần dẹp luôn chiếc ghế không?Hay cậu muốn để dành cho khách?Còn cái…..
-Anh có câm đi không? Đồ sinh vật đơn bào ngốc nghếch! Cứ việc mà lấy hết đi. :giandu:
-Nếu cậu muốn._Anh quay lưng đi.
-Anh quay lại giải thích cho tôi rõ xem!_Cậu gừ gừ.
-Mọi chuyện đã rõ ràng rồi mà._Anh tra chìa khoá vào ổ.
Không khí im lặng 1 hồi.
-Tôi rõ rồi!_Cậu cũng quay lưng đi.
Trong đầu cậu chỉ còn 1 ý nghĩ :“Tôi sẽ cho anh biết rõ như thế nào!”.Nhưng khi cậu quay lại căn phòng thì 2 dòng nước mắt lại chảy ra. :h
Khi anh vừa bước ra cửa.
RẦM!!!_ Chiếc xe tội nghiệp bị trút giận.
-Rõ gì chứ,cậu là đồ ngốc!Tôi còn không rõ nữa là. :giandu:
Anh có cảm giác hơi lo sợ như có chuyện gì sắp xảy ra vậy.
***********************************
-Hơ……..i….._Thở dài trong văn phòng.
-Mày có sao không vậy?_ Taylor hỏi.
-Không có sao…Có điều bệnh bạo lực của Rin lại tái phát.Mày xem nè, đầu tao u 1 cục to đùng.
-Chúa ơi!U thiệt!Sao vậy??? :dam:
-Hên là lần này là muỗn bay chứ không phải là ly bay hay đĩa bay.
-Uh,hên thiệt,nếu không…._Thằng bạn lại bắt đầu đùa cợt.
-Nếu không thì sao?
-Nếu không thì giờ này tao đang đợi câu “chúng tôi đã cố gắng hết sức” của mấy ông bác sĩ trong bệnh viên rồi. :chegieu:
-Tao bó tay mày luôn,mà tao công nhận tao hên thiệt.
-Tao thông cảm với mày,tao hiểu bệnh bạo lực của Rin._Taylor vỗ vai Ren.
Trong khi 2 người đang cười cười,nói nói thì..
-Các anh nói chuyện vui quá nhỉ?_Tiếng nói dịu dàng của 1 cô gái.
-Oh,cô Salina,chào cô._Taylor chào.
Cô gái tiếng đến gần anh cất giọng nói ẻo lả.
-Chào anh,Re…_Cô la toáng lên._Trời ơi,sao thế này?Ai đã gây ra chuyện bất nhân này?_Rồi cô chạm nhẹ vào đầu anh.
Anh vội vàng vung tay Salina xuống.
-Tôi không sao đâu,coi chừng mọi người hiểu lầm đấy.
-Tôi…Tôi xin lỗi_Cô gái đỏ mặt giả tạo nói_Ah,tối nay anh có muốn đi uống với tôi không?
Cộc,cộc,cộc.
-Mời vào_Anh nói.
-Thưa ngài,cuộc họp sắp bắt đầu._Cô thư kí nói.
-Tạm biệt nha,tôi phải đi rồi,trò chuyện vui vẻ.
-Ùh_ người cùng nói.
Sau khi anh bước ra khỏi cửa,thằng bạn nhìn Salina cười nhếch mép. :suynghi:
-Cô Salina,tối nay cậu ấy phải về nhà với vợ hiền rồi,không đi được đâu._Rồi quay lưng đi,bỏ sau lưng cơn giận của Salina. :giandu: