Bản giao ước... - Chương 2
CHAPTER 2 : TÔI ĐÃ YÊU CẬU NHƯ THẾ
Anh ngồi đấy chết trân,run rẩy, đụng nhẹ vào đôi môi rướm máu và những vết bầm gần như rướm máu trên ngực cậu. Trong cơn mê man,cơ thể cậu vẫn theo phản xạ mà co giựt. Cậu nằm co lại như tự nhốt mình vào hổ phách vậy,nước mắt vẫn lăn trào trên má.
-Đau quá, đủ rồi…….tôi cầu…
-Rin…
Anh định đưa vòng tay mình ôm cậu nhưng…không được! Như thế cậu sẽ có triệu chứng như “lần trước”.Anh đưa tay ôm mặt và ngực,run rẩy lầm bầm.
-‘chẳng lẽ nào…chẳng lẽ nào mình lại phạm sai lầm như “lần trước” sao?
-Đau quá_anh ôm ngực đau đớn nói,nước mắt hối hận cũng tràn ra
tuốt._Xe cấp cứu…xe cấp cứu…._Anh nói như nghiệm ra điều gì.
Anh phóng xuống giường,chạy nhanh đến chiếc điện thoại bàn.Anh run rẩy lẩm bẩm.
-13..13…..
Tút…tút…tút…
-Xe cấp cứu,xe cấp cứu,nhanh lên,xe cấp cứu………
Anh đã thật sự hoảng loạn,Anh quỳ bẹp xuống đất ôm đầu khóc lóc,gào thét.
-Ahhhhhhh…..Ahhhhhhhh……..
******************************************
Trong bệnh viện.
-Ông Ren,Rin ổn rồi,chỉ hơi sốc 1 chút,chỉ cần nghỉ ngơi 1 tí là khỏe
ngay,chắc là triệu chứng tâm thần cũ tái phát thôi,với lại mấy ngày gần đây cậu ấy tăng ca nhiều quá
-Cám ơn ông,viện trưởng,lần này lại làm phiền ông,cậu ấy có thể ở bệnh viện mấy ngày không?
-Cậu ấy không sao đâu,anh có thể đón cậu ấy về mà.
-Cậu ấy ở bệnh viện sẽ ổn hơn,làm ơn
-Thôi được,nhưng….cậu phải trả viện phí.
-Trời ơi, ông có phải là người không vậy?_Anh té ngửa.
-Làm người là phải sòng phẳng mà.Thôi,cậu có thể đến phòng điều dưỡng gặp cậu ấy rồi đó.
-Cám ơn ông,viện trưởng.
Đi dọc theo dãy hành lang trắng của bệnh viện,anh miên man nhớ cái lần đầu tiên anh gặp cậu.
Ngược dòng thời gian,anh trở về cái qua khứ như mới ngày hôm wa………..
“ –Này cậu ơi,rơi ví này._Anh kêu cậu thanh niên tóc vàng lơ đãng.
-Ah,cám ơn anh nhé!Tôi lơ đãng quá_Câu tự cốc đầu mình.
Anh ngất ngây ngắm nhìn cậu trong tia nắng xuân ấm áp, cậu thật đẹp! Đẹp nhất là đôi mắt màu ngọc lục kia,mái tóc vàng kia,cái mũi kia và đôi môi kia nữa(Ghê wá,mới gặp mà gì cũng đẹp,nhìn gì kĩ thế???)
-Có ai bảo cậu là cậu đẹp lắm chưa?
-Có chứ,nhiều lắm.Thế có ai bảo anh ‘tán’ giỏi lắm chưa?
-Chưa,cậu tên gì thế,người ở đâu?
-Tôi tên Rin,người trái đất, đại học y khoa._cậu trả lời gọn lỏn_Thôi tôi phải đi đây,bb!_Cậu phóng đi mất.
-Rin….Cái tên đẹp thật.
Anh ngẩn ngơ nhìn theo để rồi…..
-Chết!Quên mất hỏi số điện thoại rồi!
———————————————-
Thế là anh ngày mớ đêm mơ về “Rin”.Cứ hối tiếc mãi cái hình bóng thanh tao ấy.
Thế rồi nữ thần số phận cũng ngán ngẩm cái bộ mặt mớ của anh mỗi ngày nên đã tạo cho anh 1 cuộc gặp gỡ.
Trường kinh tế và đai học y học có buổi họp mặt thân hữu.Mang cái bộ mặt đau đớn đi lang thang trong bữa tiệc, anh đã gặp lại cậu,Rin của anh(của anh?)
Không để trễ nải 1 giây phút nào,anh chạy lại chỗ cậu đang chen chúc lấy cho được cái đùi gà và vài miếng khoai tây.Anh quỳ xuống chân cậu
-Xin hãy làm người yêu của tôi đi.Tôi sẽ đáp ứng cho cậu tất cả những gì cậu muốn.
Có 1 chút ngạc nhiên thoáng trên mặt.Cậu thực sự không thể nhớ anh là ai.
-Anh là ai vậy?
Anh như muốn té ngửa ra phía sau.
-Là người đã lượm chiếc ví cho cậu đấy.
-Trời ơi,anh nói vậy làm sao tôi biết,nhiều người lượm đồ của tôi lắm._Cậu nói mà 0 giấu chút ngượng nghịu.( )
Anh tiu nghỉu nhìn cậu với ánh mắt tuyệt vọng.
-Vậy anh có thể lấy cho tôi 1 cái đùi gà và vài miếng khoai tây cho tôi có sức suy nghĩ và chứng minh anh có chút lòng thành được không?_Hy vọng đã tới.
-Đương nhiên rồi.
BỤP,ROẸT…_tiếng đạp lên nhau, tiếng xé áo nhau.
-Cho cậu 2 cái đùi gà luôn,như vậy tôi có rất nhiều lòng thành chứ không phải là chút lòng thành nửa_Anh nói trong tình trạng quần áo xốc xếch,nhưng 0 giấu vẻ tự hào.
Cậu nhìn 2 cái đùi gà với ánh mắt sáng rực rỡ
-Cám ơn anh,tôi thật sự cảm động,nếu bây giờ anh lấy cho tôi thêm 2 miếng pizza bò và hải sản nữa thì tôi sẽ đồng ý ngay.
Anh không còn ngán cái chết và bộ quần áo trên người nữa,cứ thế mà lao vào.Rồi,mất cái áo sơ mi mới tinh. :12:
-Hãy đồng ý đi Rin của tôi.
-Với 2 miếng pizza này,tôi sẽ phải đồng ý thôi.
Quả là 1 cuộc tỏ tình và điều kiện kì lạ.
Họ đã quen nhau 1 cách kì cục,họ có những buổi hẹn hò quái dị và 1 tình yêu khác người trước khi dọn về sống chung.Họ đã vượt qua bao cặp mắt nhìn họ như quái vật(lý do không phải vì họ là gay)
Mỗi khi tình yêu của họ đi đến cao trào,khi anh muốn
tiến đến đỉnh điểm của tình yêu thì cậu luôn từ chối.Nhưng tình yêu của họ có thể vượt qua cả vấn đề tình dục.
Sau 2 năm yêu nhau,anh đã hiểu tại sao anh luôn bị từ chối.Khi cậu còn nhỏ,cha mẹ câu ly dị,cậu theo mẹ,mẹ cậu tái hôn,cậu đã bị chính dượng hãm hại và luôn mang ám ảnh u ám trong tim.Cậu đã xin anh cho thêm thời gian.Anh luôn dịu dàng đồng ý.
Sang năm thứ 3,anh đã mua nhẫn mời cậu về sống chung trong 1 căn hộ thật đẹp :kiss: (khi ấy họ đã có công việc làm ổn định.)Cậu từ chối anh ngay cả đêm đầu tiên.Anh đã đi uống rượu rồi về nhà trong cơn say mèm,và…..anh không kiềm chế được chính mình,anh đã làm chuyện ấy trong tình trạng cưỡng bức,và cậu là người bị cưỡng bức.Cậu đã phải vào bệnh viện vài ngày để chỉnh đốn.Qua đó mà cậu hiểu được anh đã phải kìm chế như thế nào.Cậu cũng khám phá ra được rằng nếu cậu chịu hợp tác thì không gì có thể xảy ra,cũng không đau đớn như cậu nghĩ.Họ đã có những chuyển biến tốt đẹp từ đấy.
Nhưng từ chuyện ấy mà “bản giao ước” và “bản quyền lợi” ra đời. :daynay:
Đang thơ thẩn nhớ lại chuyện cũ,thì anh đã đến tới phòng hồi sức.Anh đang định trong đầu sẽ phải xin lỗi cậu thế nào.Cậu sẽ lại ghê tởm anh lắm đây,nếu cậu mà về nhà mà không dọn nhà đi thì chắc chắn cho 100% là anh sẽ bị đuổi khỏi nhà.Thế thì thà để cậu trong bệnh viện rồi giữ hết đồ đạc của cậu,thế là ổn.1 nụ cười nham hiểm nở trên môi anh. :suynghi:
_Lần này đội nhà thắng chắc!_anh đắc thắng. :chegieu:
Anh đã đến phòng hồi sức mà không chịu vào trong,chỉ đứng ngoài nhìn vào từ cửa kính,cậu vẫn còn đang thiêm thiếp ngủ. Ánh đèn đã được giảm bớt,trông cậu thật bình yên.Anh muốn vào hôn lên trán cậu 1 cái nhưng…..
Trông cậu thật cô độc,chỉ có 1 mình mà thôi…
Cạch!_cửa toilet mở ra.
Không,cậu không có 1 mình!