Bản giao ước... - Chương 10
CHAPTER 10: CHUYỆN CỔ TÍCH CỦA CẬU VÀ TÔI
Ngày xửa ngày xưa, lúc thiên giới và địa ngục đối địch lẫn nhau, lúc thiên thần và ác quỷ còn xem nhau là kẻ thù, có một tình yêu nghiệt ngã được sinh ra. Nàng công chúa thiên giới đã đem lòng yêu quỷ vương chốn địa ngục. Nàng yêu chàng say đắm. Nàng yêu dáng vẻ lạnh lùng, cao ngạo nhưng đầy sức quyến rũ của chàng. Nàng biết chuyện này là bị ngăn cấm. Nàng không dám tiết lộ với bất kỳ một ai, dù là với cha mình. Ngoại trừ chỉ có một người. Cậu bé thiên sứ theo hầu nàng là người duy nhất nàng có thể bộc bạch tâm sự những khi phiền não. Nàng kể cho cậu nghe tất cả mọi chuyện, kể cả tình yêu bị nguyền rủa của mình. Bởi cậu là một thính giả tuyệt vời, là một người có thể thấu hiểu và sẵn sàng chia sẻ với nàng. Nàng xem cậu như một người em trai chứ không phải là một người hầu cận. Nàng nhận thấy rằng, mỗi khi chạm mặt chàng, con tim nàng gần như ngừng đập. Và dường như mỗi khi gặp mặt nàng, chàng cũng lúng túng, khó hiểu và nhìn lại mình với 1 ánh mắt say đắm.
“Có phải vì chàng có tình cảm với mình không?”. Nàng tự hỏi. Rồi nàng quyết định, một quyết định táo bạo: Cả hai cần phải gặp mặt để làm rõ cảm xúc của nhau.
Vào một ngày nguyệt thực, cả thiên giới và địa ngục đều không thể nhìn mặt lẫn nhau. Nàng gặp chàng. Nàng đã nhờ cậu giao bức thư hẹn hò gặp vào ngày hôm trước. Giờ chỉ còn lại nàng, chàng và cậu. Nàng mở lời:
– Em đã yêu chàng từ lâu lắm rồi. Mỗi khi nhìn anh, tim em lại xao xuyến. Em biết chính xác đây là tình yêu._Cô công chúa đang yêu cuối đầu sượng chín mặt_ Em biết tình yêu của chúng ta bị ngăn cấm. Nhưng em sẽ có thể vượt qua mọi rào cản nếu anh yêu em. Có phải anh yêu em không? Thế nên mỗi lần anh nhìn em, anh mới có thái độ lúng túng như vậy?_Cô ngưởng đầu lên, ánh mắt kiên quyết nhìn chàng.
Chàng lên tiếng:
– Đúng thật là ta có lúng túng khi nhìn về phía nàng. Qủa thật là tình cảm của ta dâng trào mỗi khi ta nhìn về phía nàng._Chàng lại lúng túng.
Nàng công chúa mừng thầm:” Yeah, vậy là chàng yêu mình”.
– NHƯNG ta không nhìn nàng. Mỗi lần nàng nghĩ ta đang nhìn nàng, tức là đang nhìn người phía sau của nàng. PHẢI, cậu bé người hầu của nàng mới chính là người ta yêu. Ta yêu cậu ấy ngay từ lần đậu tiên gặp mặt. Ta yêu cái dáng vẻ ngây thơ trong trắng của cậu ấy. Ta muốn làm vấy bẩn đôi cánh trắng kia bởi tình yêu ta dành cho cậu ấy. TA MUỐN CẬU ẤY THUÔC VỀ MÌNH!!!!_Anh đưa tay lên,hướng về phía nàng.Không! Mà là hướng về phía cậu bé thiên sứ kia.
Trăng dần dần xuất hiện xua tan bóng tối bao phủ khắp ba người. Ánh trăng bàng bạc mờ ảo soi sáng từ từ, làm rõ lên khuôn mặt của ba người đúng đó. Dưới ánh trăng, quỷ vương hét lên:
– KYU HEONG, TA YÊU EM!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!_ Ác quỷ bay tung tăng bay lại.
Từ phía sau nàng công chúa, cậu tung đôi cánh trắng đang dần hoá đen bay về phía quỷ vương. Khi một thiên sứ không còn trong sạch, đôi cánh của họ sẽ bị nhuộm đen. Nhưng kệ. Tình yêu đã chiến thắng. Cậu cũng thét lên đáp lại:
-TAYLOR, EM CŨNG YÊU ANH!!!!!!!!!!!!!!!!!!!_Cậu thét to………
Dưới ánh trăng có ba người, một thiên sứ cánh đen, một ác quỷ đang hôn nhau say đắm cộng với một nàng công chúa đang nghệch mặt ra nhìn cảnh tượng này mà không nói nên lời……………
…………………………………………�� �…………………………………………� ��…
– Á………………..!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! !!!
Taylor la lớn. Anh ngồi bật dậy. Cơn mơ vừa qua làm anh giật bắn cả mình. Anh liếc nhìn cái đồng hồ. 3 giờ sáng.
-Mình vừa nằm mơ cái gì thế này_ vừa nghĩ anh vừa đưa tay lau vội mấy giọt mồ hôi trên trán_ Tất cả là tại thằng quỷ Ren. Nó kể cho mình ba cái chuyện cổ tích này rốt cuộc làm mình nằm mơ thấy. Chết tiệt !!!! Ngày mai nó sẽ biết tay mình!
‘Chậc, sao lại là Kyu Heong kia chứ’, Taylor thấm nghĩ, tay đặt nơi lồng ngực. Trái tim anh vẫn nhảy như điên không chịu dừng lại.
-À ! mà mình có quên cái gì không nhỉ? Kyu Heong … Kyu …. KYU HEONG!!!!!!!!!!!!!! Cậu ấy đâu rồi!
Taylor hoảng hốt nhìn quanh. Không thấy bóng cậu trên giường. Không thể nào! Chẳng lẽ cậu… cậu bỏ đi rồi sao. Tim Taylor như nghẹn lại. Rồi anh đưa tầm mắt chán chường xuống sàn nhà. Một con mèo con đang ngủ. Co ro… cuộn tròn tựa một túm len mềm mại….
-Đúng là nhóc con cứng đầu!
Hẳn ai cũng còn nhớ Kyu Heong tại sao lại đến ở nhà Taylor. Và cũng từ khi cậu đến, căn nhà dường như rực rỡ hơn. Không gian lúc nào cũng tràn ngập màu nắng, nắng nhuộm ấm áp nhưng không chói chang. Sức sống tràn ngập trong gian phòng mà trước đây chỉ biết đến sự vô vị nhạt nhẽo của một người chỉ yêu công việc.
Taylor không thể nào lý giải nổi tại sao anh lại giữ cậu trong nhà mình. Mỗi lần cậu có ý định quay về quán của mẹ anh., anh lại đưa ra một lý do. Có lý cũng được. Vô lý cũng chẳng sao. Miễn là anh có thể giữ cậu lại được.
Tại sao? Vì anh thấy mình cần phải có trách nhiệm ư?
Không ! không phải là trách nhiệm. Anh không thấy bất cứ sự ép buộc nào khi phải thực hiện công việc này. Anh làm nó một cách tự nguyện. Anh làm thế để giữ cậu bên mình.
Nhưng thế thì vì lý do nào? Hay.. vì thứ tình cảm mơ hồ đang len lỏi trong trái tim anh. Thứ tình cảm mà anh không thể nào hiểu nổi. Thứ tình cảm mà trong ngần ấy năm sống anh chưa hề càm nhận. Anh không biết phải gọi nó là gì. Chỉ biết nó là một thứ tình cảm lạ. Nó thúc ép, trói buộc anh phải giữ lấy cậu, như một bản năng sống, như một linh cảm mách bảo rằng nếu mất cậu, anh sẽ không thể chống cự nổi trong cuộc sống cô đơn,bon chen và bề bộn này.
Rồi sẽ có một ngày anh sẽ xác định đấy là gì? Nhưng liệu ngày ấy có còn xa không?
Cậu đã đến ở với anh 2 tháng rồi. Lúc đầu cậu còn đòi về, nhưng vài tuần gần đây cậu dường như đã quên hẳn ý nghĩ ấy. Thế cũng tốt. Bởi anh cũng hết sạch lý do để bắt cậu phải ở lại rồi.Nhưng anh có chú ý cậu có vẻ lẩn tránh anh cái gì đo.
A! Vì sao cậu lại nằm ở dưới đất. Chuyện như thế này. Khi Kyu Heong dọn đến, Taylor đành phải ở phòng khách mà ngủ. Cái salon luôn là nỗi ám ảnh của anh trong mấy ngày qua. Và nếu ai còn nhớ, thì anh đã từng nguyền rủa đến tận đời ông cố nội của tay bán cái salon này cho anh vì tội dám quảng cáo không đúng sự thật rằng đây là hàng nhập từ Mỹ về.
Cho đến tối hôm nay, khi cái lưng đã biểu tình quá mức, Taylor đành phải ôm gối mền mà vào cầu xin Kyu Heong cho ngủ chung (nghe có vẻ lạ vì đây là nhà anh, nhưng sự thật đúng là như vậy. Chắc tại anh quên.)
-Kyu Heong , cho anh ngủ chung nhé. Anh đau lưng quá rồi!
Kyu Heong đang thay quần áo. Cậu nghe như thế liền nhận ra lỗi của mình. Cậu cảm thấy hối hận
– Phải rồi, mình đâu phải là chủ nhà. Sao mà mình có thể nằm ở trong này trong khi anh ấy phải nằm ngoài salon chứ. Mình thật vô ý quá _ Kyu Heong thầm nghĩ.
– Sao đồng ý không nhóc? _ Taylor nói, giọng khẩn khoản cầu xin.
– Vâng, anh cứ nằm. Em sẽ ra salon vậy. Xin lỗi anh!_Cậu đỏ sượng mặt.
– Ừ cứ vậy đi! Ủa…. salon…. CÁI GÌ ! Cậu ngủ ngoài salon. CẬU CÓ NGHE TÔI NÓI CÁI GÌ KHÔNG VẬY? Tôi nói hai chúng ta ngủ chung, chứ đâu có nói cậu ra salon mà ngủ đâu?
-Không, như vậy là được rồi. Em sẽ ngủ ngòai salon. Anh cứ ngủ đi.
Kyu Heong thu dọn đống gối mền. Taylor dư biết cái cảm giác ngủ ngoài salon ra sao. Anh đã có nhiều kinh nghiệm trong vụ này. Anh không thể để cho cậu phải thức dậy với cái lưng bị gãy đôi được.
– Tôi nói cậu ngủ trong này VÀ NGỦ VỚI TÔI. Đừng lo tôi không ăn thịt cậu lúc nửa đêm đâu.
– Ăn thịt? _ Kyu Heong ngây thơ, tròn xoe mắt_ Sao anh ăn thịt em được?
– Ôi trời! Thôi cậu không hiểu thì thôi. Nhưng đừng quên, nếu cậu ngủ ngoài đó
không chừng chuột sẽ rinh cậu xuống cống đấy.
– Nhưng. Nhà này làm gì có chuột!
– Ồ, thế thì tại cậu chưa biết đó thôi. Tụi nó chỉ ra ngoài vào ban đêm thôi. Mấy đêm trước, tôi nghe tụi nó chạy đùng đùng ngoài ngoải mà phát khiếp.
-Vậy.. Vậy sao anh không bị tụi nó tha đi.. còn em thì anh nói sẽ bị lôi xuống cống?!!_ Kyu Heong sợ sệt hỏi.
-HA, đơn giản thôi. Vì tôi nặng hơn cậu nên tụi nó không tha tôi đi nổi. Với lại, nhìn thấy một con mồi dễ thương như thế này mà hoàn toàn không có phòng bị, tôi không nghĩ tụi nó đủ sức chịu đựng mà không tha cậu đi đâu.
( XẠO, XẠO QUÁ MỨC! CAM ĐOAN VỚI MỌI NGƯỜI TRONG CÁI NHÀ NÀY MÀ CÓ CON CHUỘT NÀO THÌ TUI CHẾT LIỀN! CHẾT NGAY TỨC KHẮC!)
Kyu Heong hiểu ra vấn đề. Cậu đỏ mặt:
-Anh chọc em!
Taylor ôm bụng cười. Vẻ mặt lúng túng của cậu làm anh không thể nhịn cười nổi.
-Sao! Giờ mới nhận ra à! Thôi, anh nói là em ở trong này ngủ với anh đi. Thôi, cứ coi nó như một yêu cầu đi.
Mặt Kyu Heong chợt khựng lại. Nhưng rất nhanh, cậu lại nở nụ cười:
-Vâng…
…………………………………………�� �………..
Taylor quay trở lại với thực tại. Anh bế Kyu Heong đặt lên giường.
– Nhóc con cứng đầu . Chắc lại lẻn trốn xuống giường khi mình ngủ say đây mà.
Kyu Heong lại cuộn tròn trong đám chăn nệm. Dễ thương! Dễ thương hết sức.
Taylor nhớ lại giấc mơ ban nãy. Anh là quỷ vương còn Kyu Heong là htiên sứ. “Cũng đúng chứ nhỉ!’, anh cười thầm.
Rồi, anh khẽ đặt lên trán cậu… một nụ hôn
-Ngủ ngon nhé. Thiên sứ cánh đen!
Một nụ hôn.
Nụ hôn chúc ngủ ngon?
Hay một ý nghĩa gì khác mà cả anh cũng không nhận ra?
Có phải do thứ tình cảm kia mách bảo?
Chưa ai biết!
……………………………………
Sáng hôm sau, khi anh đang ăn sáng cùng cậu (lần này ăn trứng ốpla), Ren tới. À, thì ra hôm nay là ngày chủ nhật. Sau hôm nay, cậu đã đến nhà anh hơn hai tuần.
– Này, mày tới có gì không, thằng quỷ._ Anh định nhắc tới giấc mơ hôm qua mà nguyên nhân là câu chuyện do Ren kể trong quán bar hôm trước.
– Thăm mày không được sao?
– Không! À mà Rin đâu rồi?
-Hôm nay honey tao trực.
Taylor dẫn Ren vào nhà. Chợt, Ren khựng lại khi thấy cậu. Cậu cũng vậy. Cậu thôi ăn., nhìn Ren hoảng hốt.
– Thôi, thôi, được rồi! Hai người! Bây giờ thì chính thức giới thiệu lại một lần nữa nhé. Kyu Heong đây là Ren. Cậu ấy là bạn thân nhất của anh. Còn cái người hôm bữa đùng đùng lôi nó về là Rin, “vợ” nó . Còn Ren, đây là Kyu Heong . Ê hai người chào nhau đi chứ.
– Chào em. Anh là Ren. Và anh cũng xin lỗi về chuyện hôm trước._ Ren chìa tay ra.
– Em là Kyu Heong … Xin.. xin lỗi anh về chuyện không…. Không thể phục vụ anh …hết…._ Kyu Heong lúng túng bắt tay.
– Ồ anh nên cám ơn em về chuyện đó mới đúng chứ.
-Thôi được rồi. Kyu Heong em quay vô ăn tiếp đi. Anh nói chuyện với Ren một chút_ Taylor lên tiếng. Rồi anh cùng Ren bước về phòng khách.
Hai người ngồi nói chuyện tại salon
– Này , mày cho tao biết lý do tại sao mày lại giữ cậu ấy ở lại đi chứ_ Ren hỏi.
– Ờ thì… thì tại tao thích. Vậy thôi! _ Taylor ầm ừ đáp.
-Thích.. Trời ơi, chắc trái đất này sắp tận thế quá. Ngài Taylor vốn tôn thờ “chủ nghĩa độc thân hơn bất cứ ai trên thế giới này lại cho một người ở trong nhà mình. Rin ơi, sao anh với em lại phải chết sớm như vậy chứ ? (Tui cá là Rin đang hắt hơi)
– Thằng quỷ. Mày có thôi đi không._Taylor cú Ren 1 phát đau điếng.
– Nhưng mày cần phài nói cho tao nghe rõ cái lý do đi chứ. Hay mày không tin thắng bạn đang ngồi đây hả?
– Ừ_ Taylor bối rối, đắn đo suy nghĩ_ thôi được rồi. Có cái gì đó trong người tao bảo tao phải giữ cậu ấy lại.
Ren nhìn thằng bạn như một sinh vật ngoài hành tinh. Phải chính xác đó là một người ngoài hành tinh, chứ không phải là Taylor.
– Mày nói cho rõ coi_ Ren nhanh chóng lên tiếng.
– Thì tao nói rồi đó. Mỗi lần Kyu Heong đòi về là tao lại hành động không ý thức . Tao như bị thôi miên buộc phải giữ cậu ấy cho bằng được. Tao cũng không hiểu nổi chính mình nữa.
– Này. Tao nói cho mày nghe một chuyện.
– Chuyện gì?
– Hồi tao quen Rin, tao cũng vậy._Ren cười ranh mãnh.
– Ừ ,rồi sao?_Taylor bị lây cái bệnh ngây thơ của Kyu Heong mất rồi.
– Trời ơi, sao cái thằng bạn con chậm tiêu quá vậy. Tao nói vậy nghĩa là MÀY ĐÃ YÊU THẰNG NHÓC ĐÓ RỒI, NGỐC Ạ!
– Yêu….yê..yêu…….YÊU!!!!!!!!!!!!!!!!!!
– Phải ! Chúc mừng mùa xuân đã đến với ngài Taylor lạnh giá.
– Mày đừng có giỡn chơi.
-Tao không nói giỡn._mặt Ren nghiêm túc_ Mày yêu thật rồi. Bộ mày không tin “ chuyên gia tư vấn tình yêu” này hả?
Ren lại tiếp tục nói gì đó. Nhưng trong đầu anh lại chẳng nghe được gì. Tâm trí anh bị dán chặt vào chỉ một chữ :YÊU.
-Mình yêu… biết yêu. Không thể nào. Không thể! _ Taylor thầm nghĩ
Từ yêu đã bị Taylor gạt khỏi từ điển của mình từ lâu. Từ thời đi học đến giờ đâu phải anh không có người theo đuổi. Nhiều nữa là đàng khác. Nhiều đến nỗi lắm đứa con trai khác cũng thèm được như anh. Nhưng anh chẳng đặt tình cảm của mình cho ai. Không một ai… Bởi thế anh mới có biệt danh “ hoàng tử băng giá”.
Không phải Taylor không có cảm xúc. Chì vì… anh muồn che dấu sự thật về thân phận của mình. Anh muốn che dấu rằng mẹ mình làm cái nghề mà cả xã hội ruồng bỏ. Anh cố gắng tránh kết thân với quá nhiều người. Vì anh thấy mình chẳng đủ tư cách để đứng chung với họ. Ngoại trừ Ren là người bạn thân duy nhất, anh chẳng có ai là bạn bè.
Thế mà giờ.. anh yêu. Anh biết yêu. Hơn nữa lại yêu một cậu bé.
Anh chợt thấy sợ. Sợ hãi với chính bản thân mình. Sợ bởi tình cảm của chính mình. Không thể nào… không thể.
– Đi… đi uống rượu với tao_ Taylor gầm lên.
– Cái gì! _ Ren nghệch mặt
-Đi uống rượu. mau lên. Tao bao Mày không thích hả.
Ren không hiểu. Nhưng anh biết những lúc thế này tốt nhất nên im lặng là vàng. Cả hai người bườc ra xe hơi. Ren gọi vời lại:
– Kyu Heong coi chừng nhà nhé. Anh mượn thằng này một chút.
-Vâng _ tiếng Kyu Heong nhỏ nhẹ vang lên.
TRONG QUÁN BAR.
-Ren này_Taylor ngồi kế bên
-Gì hả mày?_Ren nói khẽ.
-Bộ tao yêu thiệt hả?_Anh thắc mắc.
-Uh,mày yêu thiệt.
-Nhưng mà nếu cậu ấy không yêu tao….
-Nếu cậu nhóc không yêu mày thì đâu có ở lại với mày lâu vậy…
-Đó là tại tao ép nhóc ở lại thôi._Anh bắt đầu say..
-Không,tao nghĩ mày và cậu ta đang yêu thật đó.Còn tao.._Ren bắt đầu kể lể_Nhà tao bây giờ tệ lắm…Có thêm bố vợ nữa kìa,còn mẹ vợ nữa, định cư 3 tháng luôn…_ Say sưa kể,Ren chú ý đến vẻ mặt bơ phờ của Taylor._Mày sao vậy.
-Không,tao đang nghĩ,cậu ta sẽ đi về lúc nào thôi à._Trong cơn say,Taylor lộ vẻ yếu đuối hẳn._Nếu cậu ấy đi,nhà sẽ buồn lắm.
Hơn ai hết,Ren là người hiểu rõ nhất tâm trạng của thằng bạn lúc này.Taylor đã chiến đấu với sự cô đơn này trong ngần ấy năm nay.
-Mày cứ yêu cậu ấy, đừng có cố kiềm chế,nó sẽ bộc phát mạnh và khủng khiếp lắm,mày có biết không?_Ren vỗ vai thằng bạn thân.
-Tao đã kiềm chế rồi, đã kiềm chế rồi…._Taylor sut sịt._Mà sao cậu ta vẫn trốn tránh thế…._Anh gục đầu…
Nửa đêm….
Taylor lết xác về nhà. Anh say khứơt. Anh đã uống gần chục chai, mặc cho Ren ra sức ngăn cản. Chỉ đến khi thiếu điều Ren lấy súng chĩa vào đầu mình, Taylor mới chịu về nhà.
Anh loạng choạng bước vào phòng ngủ.
Kyu Heong lại nằm dưới đất. Anh nhìn cậu.
– Không được… không được… phải mau chóng rời khỏi đây… nếu không… mình sẽ … không ..kiềm lại được _chút lý trí lên tiếng.
Nhưng đôi chân anh không nghe lệnh. Nó tiến về phía Kyu Heong.
Rồi….
Kyu Heong bừng mở mắt khi cậu cảm thấy một sức nặng đang đè chặt lên người mình. Rồi cậu cảm nhận được hơi thở của Taylor . Nóng bức… nồng nặc mùi rượu…
Cậu hoảng hốt. Cậu nhận ra mình đang ở trong tình cảnh như thế nào. Cậu la lên:
-Anh Taylor… đừng… anh Taylor _Cậu cảm thấy hoảng sợ dân trào lên cổ.
Taylor nói như gầm:
– NẰM YÊN. ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ CÔNG VIỆC CỦA CẬU SAO. TÔI YÊU CẦU CẬU PHỤC VỤ TÔI ĐÊM NAY!_Anh thật sự không kiềm chế nỗi con ác quỷ trong thân thể mình.Anh đau đớn.
Hôn lên môi cậu,anh mạnh bạo kiềm chế tấm thân nhỏ bé.Hôn lên cổ,vết cắn đau đớn làm tim cậu nhói đau.Nước mắt dâng trào, đột nhiên cậu hiểu ra điều khủng khiếp ấy
“ĐÂY KHÔNG PHẢI CÔNG VIỆC CỦA CẬU SAO?”
Kyu Heong chết sững. Thân thể cậu gồng cứng lại. Từng chữ, từng chữ khắc sâu vào tim
Cậu hoảng sợ rít lên theo từng cử động trên thân thể nhỏ bé của mình.
Anh làm mọi chuyện như anh đã kiềm chế bấy lâu nay.
“EM KHỎI BỆNH R ỒI,EM PH ẢI VỀ QUÁN THÔI“
Anh không muốn Kyu Heong bỏ anh mà đi,không muốn cậu nói lên điều khủng khiếp ấy 1 lần nữa,nhưng trong thâm tâm anh hểu rất rõ, đây là vấn đề thời gian.Dù cho anh cố nói những lí do ngốc nghếch,thì sự thật 1 ngày nào đó cậu bé mà anh ôm trong vòng tay cũng sẽ không thuộc về anh….Có ai hiểu anh đang cố mỉm cười không? Có ai biết rằng anh đang đau đớn nhìn cậu không?Và 1 lần nữa khi Ren nhắc lại sự thật mà anh cố trốn tránh,anh đã thật sự đau đớn, không kiềm chế chính mình!Cậu là người sống với anh trong hai tháng,là tia sáng chóng tàn.Rồi cậu sẽ đi,sẽ không còn thuộc về anh,sẽ là của ai đó.Anh sẽ mất cậu.
Cậu đau đớn nhẫn nhịn nhưng không nói một câu về sự đau đớn của mình. Đó là 1 điều đơn giản nhất mà 1 tên “host” phải có.Cậu yêu anh chứ!Yêu anh,người mang ánh lửa cho cậu,người nâng đỡ cậu khỏi nỗi sợ hãi khi cậu còn đang đắm chìm trong địa ngục.Người đã mang hơi ấm của 1 người cha, qua bàn tay ấm áp ấy.
Nhưng giờ đây, liệu anh có còn xem cậu là 1 đứa bé được anh nâng đỡ…Hay là…?Cậu hiểu rõ thân phận của mình.Nỗi nhục nhã dâng tràn lên cổ.Cậu phải trách ai đây?Người mẹ đã bỏ rơi cậu hay là chính thằng Kyu Heong ngốc nghếch đã trúng bẫy ái tình của người cậu yêu?Nước mắt ứ đọng trong khoé mắt.
-Khóc ư?_Anh vẫn chưa buông tha cậu_Cậu khóc ư?_Anh run rẩy_Tôi đã làm cậu khóc ư?_Rồi anh cũng khóc cho sự ngu xuẩn của chính mình.Anh xốc người lên.
Anh vẫn đang đau đớn ,cậu vẫn nấc lên từng hồi,gào khóc khản cổ,sự đau đớn, chua chát không ai hiểu cho nhau.
Cả hai thân xác đều đang đắm chìm trong đau đớn.
“Tình yêu là gì? Liệu tình yêu của ta có được đáp trả lại chăng? Hay chỉ có nỗi đau mới làm nên tình yêu vĩnh cưủ? ”
Cậu đã không thể chịu nổi sự đau đớn đó,cậu đã ngất đi,trong nước mắt.
-John,cứu tôi…_Trong cơn mê bất tận…_Cho tôi trở về bên cậu…
Anh không còn gì để nói ngoài nín lặng,anh ôm cậu,hôn lên trán cậu rồi run rẩy.Phải, cậu cũng có người cậu yêu mà,cậu đâu phải của anh?
Anh mặc quần vào,rồi quay lại chiếc giường nơi nước mắt còn rơi trên mi cậu bé.Anh hôn lên trán cậu.Quỳ xuống,nâng bàn tay còn đẫm mồ hôi run rẩy.
-Tôi xin lỗi…!Cậu đã được tự do,chăm sóc chính mình nha,cậu bé!_Rồi anh hôn lên đôi tay ngà ấy lần cuối.
Anh quay lưng bỏ đi.
Đêm trôi qua……….
Dường như dài vô tận….
Kyu Heong mở mắt ra. Cậu không nhìn thấy Taylor. Hai hàng lệ tuôn rơi.
Cậu và anh vừa trải qua những phút giây đau đớn. Đây là lần đầu tiên của cậu. Cậu đau. Nhưng nỗi đau thể xác không thấm vào đâu so với nỗi đau của tâm hồn.
Cậu không trách anh. Kể cả việc anh cưỡng bức cậu, cậu cũng không trách anh.
Cậu trách chính bản thân mình. Cậu căm ghét mình.
-Phải rồi. Mình có là gì đâu _ Kyu Heong thầm nghĩ_ Mình chỉ là một thằng điếm không hơn không kém. Mình có là gì để đòi hỏi anh ấy. Mình có là gì khi… đòi anh ấy phải yêu mình. Mình .. yêu anh ấy……
Kyu Heong yêu Taylor? Phải Kyu Heong yêu Taylor. Cậu không nói cho anh biết. Cậu yêu anh từ cái ngày anh dùng bàn tay mang hơi ấm của cha săn sóc cho cậu,cậu yêu anh ngay trong cách anh khổ sở nấu cho cậu bát cháo,yêu anh lúc anh vuốt ve cậu,yêu cả những lúc anh ăn hiếp cậu,cậu vui lắm khi anh kêu cậu ở lại…..Yêu anh tất cả,nhưng cậu chôn giấu, sao cho anh không biết được,vì thân thế của cậu,cậu hiểu rất rõ.
Dơ bẩn lắm…
Nhơ nhuốc lắm…
Và hôm nay điều ấy đã được khẳng định.Cậu quyết định chôn sâu tình cảm của mình trong tim….Từ giây phút này.
– Nhưng anh ấy đâu yêu mình. Phải rồi. Mình quá ngây thơ. Mình đã sống trong hạnh phúc quá lâu.. lâu đến nỗi đã quên mất chính thân phận của mình. Sao mà anh ấy lại yêu một thằng điếm như mình….
Những giọt nước mắt lăn dài.
Vỡ toang…
Vỡ… như chính trái tim của cậu.
– Mình cứ thầm mong… anh ấy… sẽ đáp lại tình cảm của mình._Thiên thần trong cậu đang cố lên tiếng biện minh.
– Ồ VẬY SAO?_Con ác quỷ lạnh lùnh rả lời.
– Mình đã rất hạnh phúc khi anh ấy cố giữ mình lại.._Cậu nấc nghẹn
– VẬY À?_Con ác quỷ khốn kiếp.
-Nhưng rốt cuộc, mình đâu là gì hơn một thứ để anh ấy giải khuây. Mình đâu là gì… Mình chỉ là cái máy thực hiện mệnh lệnh mà thôi……_Thiên thần bắt đầu bị những lời nói sai lệch của ác quỷ mà buôn xuôi.
-KYU HEONG MÀY QUÁ MỘNG TƯỞNG RỒI……. TAO CĂM GHÉT MÀY, KYU HEONG…._Con ác quỷ kia mắng vào thiiên thần ngây thơ.
-Nhưng…… mình yêu anh ấy. Mình vẫn yêu anh ấy………
– ĐỪNG MƠ NỮA. THỨC TỈNH ĐI.MÀY LÀ AI? MỘT THẰNG ĐIẾM, MỘT THẰNG ĐIẾM KHÔNG HƠN KHÔNG KÉM!!!!!!!!!!!!_Nó nói lên 1 sự thật phũ phàng.
-Không..không…..mình vẫn yêu..mình muốn được yêu…không…..KHÔNG……_Thiên thần chao đảo.
Tối ….
Không gian tối sẫm màu đêm….
Cậu ngồi đó. Tâm tưởng phân đôi…
Rồi cậu nhẹ nhàng đứng dậy. Bứơc ra khỏi căn phòng. Cậu thu dọn lại vài món đồ của mình,và rồi cậu nhìn thấy cái áo thun trắng mà ngày nào anh đã mua cho cậu ở China Town,rồi bao kỉ niệm tràn về trong cậu,cậu dụi đầu vào chiếc áo ấy,khóc ứ nghẹn.
Sáng mai anh trở về,không nhìn thấy cậu,rồi cuộc sống của anh sẽ trở về bình thường,anh sẽ thảnh thơi trong căn nhà của chính mình,anh sẽ đi ra ngoài ăn sáng,sẽ đi làm,…và rồi sẽ yêu,sẽ yêu 1 cô gái nào đó,sẽ hẹn hò và sẽ có những chú nhóc thật là đáng yêu.Cho đén phút cuối cậu vẫn là gánh nặng của anh.
Nhưng anh hy vọng cậu hiểu đến chừng nào rằng anh yêu cậu lắm,anh sẽ hụt hẫng như thế nào khi không nhìn thấy cậu trong căn nhà nhỏ của anh,rồi cuộc sống độc thân buồn tẻ đã trở lại.Anh sẽ khó mà quên được cậu.
Khi yêu là thế,họ đã làm tổn thương nhau trong vô thức,họ mù quán chiếm đoạt nhau dù biết không thuộc về mình.Cho đến cuối cùng,hiểu lầm chồng chất khiến họ đau khổ.Tuy cả 2 là gánh nặng của nhau,nhưng trong thâm tâm,họ biết,họ cần gánh nặng ấy biết chừng nào…Chính vì họ mong người kia hạnh phúc,nên họ không nói ra sự thật….Sự thật mà cả 2 mong mỏi được nghe từ nửa kia.Họ càng cố gắng cho hạnh phúc của người kia và của chính mình thì họ càng làm cho nhau thêm đau khổ……
-Tạm biệt … Em xin lỗi……_Khóc ứ nghẹn…_Và cám ơn anh…Em yêu anh…..
Đêm dài đằng đẵng.
Không sao..
Không mưa…
Cũng chẳng có gió…
Cậu cũng không tồn tại trong màn đêm….