Bạn Cùng Lớp Ngày Nào Cũng Tiểu Lên Bàn Tôi - Chương 4
Từ khi chính thức “nhận vợ”, Khôi thay đổi hoàn toàn. Không còn là thằng con trai sống hời hợt, mặc kệ mọi thứ xung quanh. Giờ anh sống có mục tiêu rõ ràng: sản xuất nước đái mỗi ngày, tươi – đủ – đúng giờ, cho vợ đĩ nhỏ của mình.
Và vợ đĩ ấy thì cũng không còn phải âm thầm trốn tránh. Minh giờ đây đi cạnh Khôi như cái bóng, ánh mắt ướt rượt suốt ngày, môi mím giữ rên không lỡ thoát ra giữa giờ học. Mỗi khi nghe tiếng chai nước Khôi bật nắp – dù chỉ để uống – cậu cũng rùng mình, tưởng tượng từng giọt đang tích tụ, lên men bên trong người anh, chỉ đợi dịp tuôn ra để vợ được thưởng.
Khôi hiểu điều đó. Và anh không thất hứa.
-Vợ, uống đi. – Khôi nói nhỏ mỗi khi ghé qua bàn cậu trong lớp.
Và Minh, mặt đỏ như vừa sốt cao, sẽ thò tay vào ngăn bàn mình – nơi Khôi đã lén để sẵn một chai nhựa đầy đến phân nửa bằng chất lỏng vàng ấm. Nắp xoắn vội vàng. Cậu cúi đầu, nâng lên như báu vật, đưa môi chạm mép chai.
Rồi nuốt. Không nhấm nháp. Nuốt ừng ực như người mất nước giữa sa mạc. Cổ họng co bóp nhịp nhàng, từng ngụm tan vào lồng ngực, rồi bụng, rồi sâu xuống tận dưới – nơi tử cung non trẻ của Minh co giật như mừng rỡ vì được “ăn” từ người chồng chính chủ.
-Haaah… thơm… của anh…- cậu thì thào, khi chai gần cạn.
Ngoài giờ học, mọi chuyện còn đậm mùi hơn.
Khôi chủ động uống ít nhất ba lít nước mỗi ngày. Sáng sớm, anh đã rót bình lọc, tu một lèo hết sạch. Trong lớp, anh xin ra ngoài vài lần – không phải để tiểu, mà để “thu hoạch”. Đi tiểu vào chai nhựa mới, đậy kín, rồi cẩn thận cất trong cặp, để cuối buổi đưa vợ về cùng.
Nhưng không phải lúc nào vợ cũng phải đợi.
Giữa giờ ra chơi, nếu lớp trống – hoặc đôi khi chỉ cần che tạm bằng lớp áo khoác đồng phục nơi cuối lớp – Khôi sẽ rút cặc ra. Minh lập tức quỳ xuống, mồm mở sẵn, lưỡi rung rẩy như sẵn sàng rước phép lành, rồi:
SSSSHHHHHHHHH-
-UƯƯHHH… aah… nóng… chồng ơi…
Dòng nước đái tuôn thẳng vào họng. Minh nuốt không nghỉ. Mỗi lần Khôi gằn cổ như đẩy ra đợt mới, là cậu lại rên trong cổ họng, như được mớm tận miệng. Nước trào khỏi mép, rơi xuống cổ áo sơ mi trắng, vẽ vệt vàng nhạt, nhưng Minh không bận tâm. Cậu thè lưỡi, liếm từng giọt chảy sai hướng, đôi mắt mờ sương vì sung sướng thuần túy.
Khôi sẽ vuốt má cậu sau mỗi lần như thế. Lúc thì khẽ lau môi bằng ngón cái, rồi bắt Minh mút ngón tay. Lúc thì ghé tai thì thầm:
-Em giỏi lắm. Uống của chồng hết sach. Bé vợ đĩ của anh là số một.
Minh gật, miệng vẫn nghẹn hương vị. Trong lòng cậu, cơn thèm khát không hề giảm, mà chỉ càng thấm sâu hơn. Được uống từ cặc anh, mỗi ngày, nóng hổi. Là vợ đĩ, là cái bồn chứa riêng của người mình yêu – điều ấy khiến Minh rạng rỡ, sống động, dù đôi khi chân run không đứng nổi.
Khôi chưa một ngày quên “trách nhiệm”. Không bao giờ để vợ khát. Luôn sản xuất đúng hạn, đủ lượng, đủ nhiệt độ. Không chai thì cặc. Không nhà vệ sinh thì ngay tại lớp. Mọi nơi đều là điểm uống nếu vợ cần.
Cả tuần qua, Khôi chu đáo “nuôi” Minh bằng nước đái tươi mới mỗi ngày, khi thì rót sẵn vào chai để trong ngăn bàn, khi thì kéo Minh ra góc khuất, rút cặc ra và phun thẳng vào miệng vợ để uống nóng hổi ngay từ nguồn. Minh ngoan ngoãn, biết rên, biết liếm sạch từng giọt như đang mút kẹo chảy, cổ họng thon thót nuốt từng dòng xuống bụng, mắt mờ đi vì thỏa mãn, mà cũng vì thèm nhiều hơn.
Đến cuối tuần, lúc cả lớp đã về gần hết, Khôi vòng tay qua eo Minh, kéo sát người lại, thì thầm bên tai bằng chất giọng trầm ấm pha chút nghịch ngợm:
-Cuối tuần rồi. Anh rảnh. Bố mẹ anh đi du lịch. Về nhà anh nha, vợ đĩ.
Minh nấc nhẹ một tiếng, tim suýt bắn khỏi lồng ngực. Cái “vợ đĩ” anh gọi không còn chỉ là trêu nữa-nó nghe như dấu đóng sở hữu. Cậu lí nhí:
-Dạ… có hai đứa thôi hả anh?
-Ừ. Chỉ có anh, với cái lồn nhỏ đáng yêu sắp mất trinh của em.