Bạn Cùng Lớp Ngày Nào Cũng Tiểu Lên Bàn Tôi - Chương 1
Minh chưa từng bị ai địt thật sự. Nhưng trong đầu cậu, cảnh tượng đó xảy ra mỗi đêm, mỗi khi nằm ôm gối trong căn phòng nhỏ, quần lót ướt đẫm, mông cựa quậy trên tấm đệm mỏng. Dù là xử nam, tâm trí Minh lại tràn ngập những tưởng tượng điên dại-bị đè xuống, bị địt sâu đến mức tử cung rung lên, bị ép há mồm đón nước đái nóng hổi… từng chi tiết hiện rõ như phim, lặp đi lặp lại trong đầu cậu như nghi thức thiêng liêng mỗi tối.
Và trung tâm của những ảo tưởng ấy, luôn là một người: Khôi.
Bạn cùng lớp, cao hơn cậu cả một cái đầu, da nâu nhạt rám nắng, thân hình vạm vỡ đúng kiểu chơi thể thao, cơ bụng 8 múi nổi gồ dưới áo thể dục bó sát. Khuôn mặt góc cạnh, mắt lúc nào cũng hơi cụp như buồn ngủ nhưng lại nhìn ai cũng làm người ta đỏ mặt. Mỗi lần Khôi bước vào lớp, Minh như cứng đơ cả người. Chỉ một thoáng nhìn, một lời chào vu vơ, cũng đủ khiến tim Minh nện thình thịch, mặt đỏ đến tận mang tai.
Minh chưa từng dám nói, chưa từng dám chạm. Nhưng cậu có cách của riêng mình để “đánh dấu lãnh thổ”.
Mỗi sáng, Minh đến lớp sớm hơn tất cả. Lúc hành lang còn vắng, cửa sổ lớp chưa mở hết, Minh rón rén đến bên bàn của Khôi. Tay run run cởi khóa quần. Cặc nhỏ cương lên ngay cả khi chưa đụng gì, chỉ vì ý nghĩ điên cuồng sắp làm.
– Haaahh… của Khôi… bàn của anh ấy… mình sẽ…- cậu thì thầm, rồi nghiêng người, nhắm ngay vào chỗ giữa bàn.
SSSHHHHHH…
Dòng nước tiểu vàng óng tuôn ra, ấm nóng, phun thành vòng cung cong cong giữa lớp học tĩnh lặng. Minh rên nhẹ, cảm giác run rẩy lan khắp thân dưới, tim đập loạn vì khoái cảm kỳ lạ: nước đái mình đang loang đầy mặt bàn nơi Khôi sẽ ngồi. Cậu xả sạch, rồi lắc nhẹ cặc, để lại một vũng nhỏ giữa bàn, mùi khai nồng nhè nhẹ thoảng trong không khí.
Cậu không lau. Không che giấu. Chỉ cúi nhìn một chút, nét mặt đỏ bừng vì kích thích, rồi quay về chỗ mình, ngồi im lặng như một học sinh gương mẫu chờ lớp học bắt đầu.
Và như thường lệ, Khôi vào lớp, nhíu mày ngay khi đến bàn.
– ĐM, Cái quái gì thế này nữa…?! – Khôi lùi lại, mặt nhăn, tay lấy khăn giấy lau lau, vẻ mặt không hiểu nổi. – Mỗi ngày… đều có 1 bãi nước tiểu nóng hổi, khi thì trên ghế, khi thì trên bàn. Có đứa nào ghét mình vãi.
Minh nghe hết. Tim cậu đau nhói nhưng cũng… ấm kỳ lạ. Bị hiểu nhầm là bắt nạt cũng chẳng sao. Cậu đâu có ý làm tổn thương Khôi. Cậu chỉ muốn… để lại chút dấu vết của mình trên cuộc đời người ấy.
Mỗi ngày một lần, Minh “đánh dấu lãnh thổ” bằng cách đó. Cậu lén lút đái, sướng phê người tưởng tượng cảnh Khôi sẽ tìm ra mình là ai. Một ngày nào đó, Khôi sẽ bước đến, ghé tai Minh và nói: “Là mày đúng không? Mày thích tao đến mức đó hả?”
Rồi Khôi sẽ kéo cậu ra sau lớp, đè mặt Minh xuống bàn đầy nước tiểu, ép cặc to cứng như thanh gỗ đâm sâu vào, cày nát tử cung cái tử cung trinh trắng của cậu.
Nhưng đến giờ, đó vẫn chỉ là giấc mơ. Và Minh vẫn đi sớm mỗi ngày, tiếp tục đánh dấu, tiếp tục ảo tưởng. Còn Khôi thì vẫn lau bàn, vẫn không biết rằng người đang “bắt nạt” mình thật ra… chỉ là 1 bé đĩ đang yêu thầm.