Summary
Lục Dạ Hằng không cự tuyệt yêu cầu của Lục Hoa, lại đào một khối mỡ, ngón trỏ cẩn thận vói vào bên trong, nhẹ nhàng vuốt ve phía trước hoa huy*t. Bỗng nhiên Lục Dạ Hằng đụng phải một chỗ lộ ra, làm Lục Hoa thất thanh hét lên, “A…. Nga, anh hai, thật kỳ quái, anh đụng vào nơi nào vậy. Ô a…. Vì cái gì lại rất thoải mái, ô ô anh hai mau động một chút đi, a, thật sướng, không được, Lục Hoa khó chịu, anh hai, mau mau cứu em, Lục Hoa có phải sắp chết hay không…..”
Lục Dạ Hằng đương nhiên biết thứ mình vừa đụng vào chính là âm đế, vì vậy làm cho Lục Hoa nổi lên phản ứng, thân thể điên cuồng ở trên giường dâm đãng kêu dâm, bị dục vọng hành hạ đến chảy mồ hôi, vẫn là hắn phải cố nén dục vọng của mình lại. Nghe Lục Hoa vừa bất lực vừa đáng yêu rên rỉ, Lục Dạ Hằng biết trên phương diện này Lục Hoa còn rất đơn thuần, căn bản không hiểu được mình đang cầu xin nam nhân yêu thương.
Thân thể Lục Hoa vốn mẫn cảm, lại bị hắn mỗi đêm khai thác triệt để, bị điều giáo nên biến thành tiểu dâm đãng. Nhìn cậu ở trên giường thống khổ cọ loạn như ăn phải xuân dược, nếu không giúp thì cậu sẽ rất khó chịu. Huống hồ sự việc xảy ra ngay trước mắt, Lục Dạ Hằng cũng không cự tuyệt được, hắn nỗ lực ổn định hô hấp, giọng khàn khàn nói, “Lục Hoa đừng sợ, anh giúp em.”
Dứt lời, nam nhân dùng hai ngón tay vói sâu vào tao huyệt, tao huyệt liền mút chặt lấy ngón tay hắn, làm mỗi lần rút ra đều nghe thấy tiếng nước bì bõm. Cắm vài cái, Lục Dạ Hằng lại chuyển sang chơi đùa âm đế, khi thì nắn bóp, khi thù nhẹ nhu nhu.
Lục Hoa bị khoái cảm mãnh liệt làm cho trào nước mắt, mười ngón tay nắm lấy drap trải giường, dâm loạn kêu, “Ngô nga, anh hai … Lục Hoa rất thoải mái, a thật sướng…. Em vì sao lại chảy nhiều nước vậy, a…. Anh hai nhéo tiểu đậu đậu, thật thoải mái quá, a hừ… thí mắt cũng muốn sướng, anh hai làm thí mắt sướng nha, anh, a… thật nhột…..”