ANH TRAI TÔI - Chương 7
Sáng hôm sau, vừa mới thức dậy, anh đã nhìn tôi bằng ánh mắt đượm buồn:
– Đêm qua do không kiềm chế được cảm xúc nên anh hơi thô lỗ với Hải. Hải cho anh xin lỗi nhá!
– Anh là Gay thật à? – Tôi hỏi lại như vẫn còn chưa dám tin điều này là sự thật.
– Ừ, anh là Gay.
– Và anh thích em? Anh yêu em?
Không trả lời, anh chỉ khẽ gật đầu. Hèn chi… Giờ thì tôi đã hiểu tại sao anh lại đối xử tốt, lại quan tâm tôi như vậy. Tôi cũng đã hiểu tại sao anh hay lén nhìn tôi trong lớp.
– Bây giờ anh tính sao?
– Anh… anh xin lỗi Hải! Anh đã quyết định rồi. Anh sẽ tạm biệt Hải trong ngày hôm nay. Từ nay anh sẽ không gặp Hải, Không làm phiền Hải nữa.
– Anh… – Chẳng hiểu sao lời nói của anh lại làm tôi rưng rưng nước mắt – Anh Hoàng, anh quả là làm cho em vô cùng thất vọng.
– Anh xin lỗi! Đáng lẽ ra anh không nên theo đuổi Hải. Không nên nuôi dưỡng tình cảm của mình đối với Hải. Bây giờ Hải đã biết anh thật sự là người thế nào rồi, anh sẽ không làm phiền Hải nữa đâu.
– Làm phiền Hải? Thế nào là làm phiền Hải? Anh nói vậy là có ý gì?
– Anh… anh sẽ không gặp Hải nữa.
– Tại sao?
– Vì anh là Gay. Vì anh là người đồng tính. Anh không xứng đáng làm anh trai Hải nữa.
– Gay thì sao? Gay thì không phải là người chắc? Anh Hoàng, em không cho phép anh tự hạ thấp và bôi nhọ bản thân mình như vậy.
– Anh…
Nước mắt anh và nước mắt tôi ứa ra. Không để cho anh nói tiếp, tôi ôm chặt lấy anh vào lòng.
– Anh trai em đừng suy nghĩ ngốc nghếch như vậy được không anh? Anh nghĩ như vậy em buồn lắm. Anh nghĩ như vậy là anh không hiểu em, là oan uổng cho em đó. Gay thì đã sao? Gay thì đã như thế nào? Em không quan tâm đâu. Trong mắt em anh vẫn là một người anh trai tốt. Đừng nói anh là Gay mà cho dù anh có bị một căn bệnh truyền nhiễm đáng sợ nào đi nữa thì em vẫn mãi là em trai tốt của anh. Em không bỏ anh và em cũng không cho phép anh được rời bỏ em trong bất kì hoàn cảnh gì.
– Nhưng…
– Đừng nói nữa anh. Em hiểu anh định nói gì. Anh sợ mọi người sẽ bàn tán về em khi em qua lại với anh ư? Không! Em không sợ! Bởi trong em anh còn tốt, còn đáng mến hơn rất nhiều người.
– Hải, Hải nói thật không?
– Thật chứ anh. Anh quên bài hát anh viết tặng em rồi sao? ” Dù mai có cách xa nhau rồi hay khổ đau đắng cay trong đời, hai trái tim con người luôn có nhau…” Em sẽ không vì bất cứ một lí do, một hoàn cảnh nào mà xa rời anh được. Tuy em không phải là Gay, em không thể đáp lại tình cảm của anh thì tận sâu trong đáy lòng em vẫn là em trai của anh, anh vẫn là một người anh trai tốt.
– Hải! – Người anh rung lên, giọng anh nghẹn lại. Tôi biết anh đang khóc, khóc vì mừng vui, vì cảm động. – Anh… anh cám ơn Hải nhiều lắm. Cảm ơn Hải đã không quay lưng lại với anh, đã không bỏ mặc anh trong hoàn cảnh như thế này. Anh… anh vô cùng hạnh phúc.
Tôi mỉm cười đẩy vai anh ra rồi đưa tay giúp anh lau nước mắt.
– Được rồi, anh trai tốt của em. Không được khóc nữa. Đàn ông ai lại dễ khóc bao giờ?
Anh nhìn tôi rồi bỗng dưng phì cười:
– Hải cũng đang khóc đó. Còn nói anh!
Tôi giật mình đưa tay lên má rồi cũng phì cười theo:
– Tại anh hết đó. Ai bảo tự dưng nói xa em làm gì?
– Ừ. Tại anh.
Anh nhìn tôi mỉm cười. Nụ cười thật đẹp, thật rạng ngời hạnh phúc. Tôi không bao giờ muốn nụ cười này vụt tắt. Không bao giờ muốn cả.