ANH TRAI TÔI - Chương 5
Thời gian dần trôi đi. Chẳng mấy chốc 3 tháng học chương trình A Trung Văn đã kết thúc. Tôi và anh đều buồn và tiếc nuối. Buồn vì không được đi học Trung Văn nữa. Tiếc nuối vì những buổi tối học chung giữa hai anh em thật sự chẳng còn. Từ đây hai anh em chúng tôi không còn được thường xuyên bên nhau nữa. Nghĩ tới đó lòng tôi se lại.
– Anh Hoàng này – Hai chiếc xe đạp chạy chầm chậm trong gió đông lạnh buốt – Vậy là mình sẽ không đi học nữa, sẽ không còn những buổi tối bên nhau như thế này, em buồn lắm. – Tôi nói mà trong lòng hiu quạnh.
– Anh cũng vậy. Giá như lớp Trung Văn còn đây, không bao giờ kết thúc thì tốt biết bao nhiêu Hải nhỉ?
– Hay là anh em mình đăng kí học tiếp chương trình B đi. Chúng ta sẽ lại có những giây phút như thế này.
Anh lắc đầu buồn bã:
– Không được đâu. Năm nay anh học cuối cấp rồi, còn phải dành thời thời gian cho việc thi tốt nghiệp.
– Ờ ha, buồn quá anh nhỉ?
– Nhưng tuy mình không gặp nhau nữa chúng ta vẫn có thể đến nhà nhau chơi mà. Anh biết nhà em và em cũng biết nhà anh rồi còn gì nữa?
– Vâng. Vậy thì tối thứ bảy hàng tuần anh nhớ đến nhà em chơi nhá. Anh em mình sẽ đi ăn kem.
– Được – Anh vui vẻ – Cứ quyết định vậy nha! Mà Hải này!
– Sao hả anh?
– Mai anh em mình đi chụp ảnh nhá. Anh muốn có mấy tấm ảnh để làm kỉ niệm.
– Dạ vâng, em cũng muốn vậy nữa.
**********************************************************
Rồi đúng như những gì đã nói, tối thứ bảy nào anh cũng đến nhà tôi chơi. Thấy anh hiền lành, lịch sự lại lễ phép nên bố mẹ với thằng em trai tôi cũng quý mến anh ghê lắm. Hai chúng tôi thường đi tản mạn bên sườn đê, ngắm trăng ngắm sao, nghe tiếng dế kêu rả rích ( lãng mạn không các bạn? ). Rồi cũng thường xuyên đi uống cà phê, đi ăn kem, ăn ốc, ăn bánh rán… Nói chung là tuy không học cùng nhau nữa nhưng tình anh em giữa chúng tôi không vì thế mà phai nhạt.
Hằng đêm tôi vẫn thường ngước lên bầu trời đầy sao, thầm cám ơn ông trời đã hậu hĩnh tôi, ban cho tôi một người anh trai tuyệt diệu. Có anh trong đời tôi như thấy cuộc sống tươi đẹp hơn và tôi cũng có nghị lực để vươn lên rất nhiều. Biết bao niềm vui, bao nỗi buồn của tôi đều được anh san sẻ. Tôi rất hạnh phúc, thực sự coi anh như một người anh trai ruột thịt.