ANH TRAI TÔI - Chương 2
Chiều hôm sau tôi đến lớp sớm hơn mọi khi. Mục đích là để có thời gian làm quen bắt chuyện với tên ” siêu nổi ” này.
Kia rồi. Hắn đến cũng khá sớm đấy nhỉ? Đến còn sớm hơn cả tôi cơ đấy. Phòng học chưa mở nên hắn đang đứng bên hành lang nhìn xuống sân trường. Tôi bước đến gần rồi mỉm cười thân thiện:
– Chào bạn! Bạn đến lâu chưa?
– Ừ. Chào em! Anh đến được 15 phút rồi.
Gì đây? ” Em? ” Nhìn cái mặt non choẹt, non hơn cả mặt tôi mà dám xưng anh với tôi cơ đấy. Tên này. Ngươi được lắm!
– Này, bạn học lớp mấy mà dám gọi mình là em thế? – Tuy hơi tức nhưng dù sao mình cũng là người chủ động làm quen nên tôi đành phải nuốt cục tức xuống cổ mà giả vờ thân thiện.
– Anh học lớp 12.
– Phét!
Hắn nhìn tôi, mỉm cười:
– Còn em học lớp 10 đúng không?
Tôi gật đầu:
– Đúng. Mình học lớp 10. Nhưng mình không tin bạn học lớp 12 đâu.
Hắn mỉm cười rồi mở cặp sách rút ra một quyển vở đưa cho tôi xem. Nhìn vào nhãn vở tôi thấy ghi: ” Phạm Nghĩa Hoàng, lớp 12C, trường THPT Lê Ích Mộc.”
Thì ra hắn nói thật. Hắn học lớp 12, hơn tôi hai tuổi. Lại còn học chung một trường nữa.
– Sao? Giờ tin chưa em?
– Tin rồi! Hi hi!
Tôi cười mà mặt nhăn như khỉ. Hơn tôi hai tuổi mà mặt non hơn cả tôi. Bắt tôi gọi bằng anh thì thật là xấu hổ.
– Gọi anh có chuyện gì không em?
– Dạ… tại… em muốn làm quen với anh thôi.
Thật là ngượng khi phải thốt ra những lời đó. Nhưng suy đi nghĩ lại, dù sao hắn cũng hơn tuổi mình, mình gọi hắn là anh cũng đâu có gì tổn hại? Hi hi!
– Sao mà em muốn làm quen với anh vậy?
– Thì em thích. Có được không anh?
– Được chứ. Em thích anh thật à?
– Dạ vâng.
Chẳng hiểu sao khi nghe tôi trả lời như vậy hắn bất giác mỉm cười thật tươi, cứ như là vừa nghe được lời gì đó hạnh phúc lắm, ấm áp lắm không bằng.
– Có chuyện gì không anh? – Tôi ngạc nhiên hỏi lại.
– Ừm… Cũng không có gì. Anh tên Hoàng, còn em tên gì?
– Dạ em tên Hải, học lớp 10A8 đó anh.
– Hải à? Hoàng Hải. Tên hay đấy.
– Dạ không. Em tên Lê Hải chứ không phải Hoàng Hải.
– Ừ. Anh nhầm. – Hắn mỉm cười mà cứ y như có mưu mô gì trong từng lời nói thì phải.
– Anh Hoàng này, anh học tiếng Trung lâu chưa?
– Cũng mới thôi em. Lớp bắt đầu học là anh đăng kí học luôn mà.
– Chứ không phải anh từng học ở đâu rồi à?
– Sao em hỏi vậy?
– Thì em thấy anh viết chữ Hán siêu vậy nên em nghĩ chắc là anh học ở đâu đó trước rồi.
– Không phải đâu em. Thật ra nếu mình biết cách học thì viết chữ Hán vô cùng đơn giản.
– Cách học như thế nào hả anh?
– Đa phần một chữ Hán là do nhiều chữ Hán khác cấu tạo lại mà thành. Bởi vậy khi học mình học thuộc những chữ đơn giản kia rồi gặp chữ khó mình chỉ cần nhớ chữ đó là do chữ gì ghép lại là ra. Ví dụ như chữ NAM được cấu tạo bởi chữ ĐIỀN bên trên và chữ LỰC bên dưới. Vì vậy khi cần viết chữ NAM mình chỉ cần nhớ ĐIỀN trên LỰC. Thế là xong.
– Ồ. Ra vậy.
– Nhưng với điều kiện em phải biết chữ ĐIỀN và chữ LỰC viết như thế nào.
– Dạ em hiểu rồi. Thế mà em với các bạn cứ học viết một cách máy móc, hèn gì không nhớ nổi là đúng thôi.
– Ừ. Em cũng thông minh đó.
– Anh Hoàng này, anh có thể dạy em học được không? Em mê tiếng Trung lắm nên muốn học tốt được như anh vậy.
– Được thôi. Anh rất vui. Khi con người ta có niềm đam mê với bất cứ thứ gì thì ắt hẳn sẽ học tốt với thứ mà mình đam mê.
– Dạ. Vậy từ hôm nay anh cho em ngồi chung với nhá!
– Ok bé yêu!
Hắn mỉm cười. Mà không, phải nói là anh mỉm cười mới đúng. Dù gì người ta cũng nói giúp mình học, mình không thể gọi người ta là hắn được, phép lịch sự phải thế đúng không mọi người?
Anh mỉm cười. Tôi nhận ra trong nụ cười và ánh mắt của anh như có niềm vui vô cùng lớn.
Bắt đầu từ buổi tối ngày hôm đó tôi và anh ngồi chung một bàn. Duyên nợ giữa hai chúng tôi bắt đầu từ khi ấy.
– Anh Hoàng, chữ này viết khó quá! Em viết mãi mà không nhớ.
– Đâu? Viết anh xem!
Tôi cầm bút, nhìn vào chữ mẫu và bắt chước từng nét một.
” Cốp!”
– Ai da! – Tôi kêu lên khi bất ngờ bị anh đập cuốn vở vào đầu.
– Đồ ngốc! Em viết không theo quy tắc gì hết thì sao mà nhớ nổi? Anh đã bảo rồi khi viết chữ Hán thì phải viết theo quy tắc ngang trước sổ sau, trái trước phải sau, phẩy trước mác sau rồi từ ngoài vào trong đóng kín. Thế này này!
Anh chộp lấy tay tôi và bắt tay tôi từng nét. Một cảm giác thật ấm áp từ tay anh truyền tới tay tôi. Tay anh thật đẹp! Bây giờ tôi mới để ý. Nó mảnh mảnh thon thon rồi lại trắng hồng trông mới thích mắt làm sao. Không có như tay tôi, vừa đen lại vừa thô kệch.
– Trời ơi! Sao giống cô giáo mầm non bắt tay con nít viết chữ O chữ A vậy hả anh? – Tôi cười rung rốn khi phát hiện ra điều đó.
– Im! Tập trung vào đi!
Tôi cố ngăn tiếng cười, tập trung vào từng nhịp tay của anh. Từng con chữ xuất hiện đều đều trên giấy trông thật ngay, thật đẹp.
– Xong rồi đó, giờ thì em viết thử đi.
Tôi gật đầu rồi rồi đặt bút viết. Oa ! Qủa là có thầy chỉ có khác nha. Tôi đã có thể viết ra một chữ cực kì vừa ý.
– Rồi, tốt lắm rồi đó Hải. – Anh nhìn tôi mỉm cười vừa ý.
– Anh Hoàng này.
– Sao?
– Lát nữa tan lớp anh có về chung với ai không?
– Không. Anh đi một mình.
– Vậy anh chờ em về cùng cho vui nhá. Em cũng về một mình thôi.
Anh mỉm cười, hai mắt lại sáng rực lên vui thích:
– Được. Lát nữa anh đợi Hải ở cổng trường.