ANH TRAI TÔI - Chương 13
Phải đến hơn một tháng sau tôi mới đến nhà anh chơi nữa. Lý do tôi không đến được thường xuyên thì tôi đã nói rồi, tất cả là do tôi bận việc gia đình và trường lớp. Còn anh thì chẳng bao giờ đến nhà tôi chơi cả.
Bước vào nhà, tôi sững người khi thấy gian nhà nhỏ la liệt vỏ thuốc, vỏ chanh, bộ ấm chén trên bàn thì đóng cặn lại vàng ố, vài chiếc chén đổ nằm lăn lóc trên bàn… Tôi ngạc nhiên. Anh Hoàng đi đâu mà để nhà cửa bề bộn như thế này nhỉ? Bình thường anh vẫn là người vô cùng gọn gàng và ngăn nắp.
– Anh Hoàng ơi!- Tôi cất tiếng gọi.
” Khụ! khụ! khụ!…” – Một cơn ho dài vang lên rồi giọng anh cất lên đầy mệt mỏi:
– Ai… ai thế?
Tôi giật mình vội vã mở tung cánh cửa phòng ngủ ra. Trên giường, anh Hoàng nằm đó, gầy bủng beo, mặt xanh y như một tàu lá chuối.
– Anh Hoàng, anh làm sao thế? – Tôi vội vàng chạy tới đỡ lấy anh.
– Anh… anh không sao. Anh chỉ mệt một chút thôi.
Đưa tay lên trán anh, tôi sửng sốt:
– Trời ơi! Trán anh nóng hừng hực như than ấy. Anh đã uống thuốc chưa?
– Anh uống rồi.
– Anh ốm lâu chưa?
– Cũng… cũng khoảng bốn, năm ngày gì đó.
– Hả? Vậy… vậy ai ở đây với anh?
– Anh… anh ốm qua loa thôi mà. Đâu có sao đâu.
– Anh đúng thật là. Bị ốm không ai chăm sóc sao không gọi cho em?
– Anh… – Anh mỉm cười – Thì anh có sao đâu.
Tôi mắng:
– Lúc nào cũng bảo có sao đâu. Đợi chết ra đây rồi thì mới có chuyện đúng không?
– Anh đâu có dễ chết thế. Chỉ mệt một chút thôi.
– Nào, để em chở anh đi bệnh viện.
– Không cần đâu mà. Anh cũng đỡ nhiều rồi. Chỉ nghỉ ngơi hai, ba ngày nữa là khỏe thôi.
– Anh nói thật không đấy?
– Thật.
– Để em xem nào. Ôi trời ơi. Người ngợm anh chua quá à. Ốm mà để người bẩn như thế này thì làm sao mà khỏe được?
Tôi cằn nhằn rồi ngay lập tức đi chuẩn bị nước nóng lau người và thay quần áo cho anh. Giúp anh vệ sinh xong, tôi mang quần áo đi giặt, quét tước lại nhà cửa cho gọn gàng ngăn nắp.
– Xong rồi. Anh đúng là làm em buồn quá à. Chỗ anh em với nhau mà anh ốm đau không gọi em gì hết. Anh mà có chuyện gì thì có phải em ân hận cả đời không?
Anh mỉm cười:
– Đã bảo anh không sao mà. Hải cứ cằn nhằn mãi.
– Nào, bây giờ anh muốn ăn gì em mua cho.
Anh chỉ tay về phía chiếc nồi con trên bếp ga:
– Trong đó vẫn còn cháo đấy. Hải lấy giúp anh một bát.
Tôi khẽ gật đầu rồi cầm lấy chiếc bát và mở vung nồi.
– Ôi trời ơi anh Hoàng ơi, cháo thiu hết cả rồi.
– Ừ. Cũng hơi thiu thôi, lúc sáng anh vẫn ăn được mà.
– Bó tay với anh luôn! – Bực tức tôi quát lên mà lòng thương anh da diết – Ốm mà ăn cháo thiu thì bảo sao không chết? Thôi, anh nằm đấy em ra ngoài mua cho anh một bát cháo nóng, một ít sữa, ít thuốc mà dùng.
Cho anh ăn và uống thuốc xong thì đã là bốn rưỡi chiều. Tôi đề nghị:
– Bây giờ em về nhà tắm rửa, thay quần áo rồi em đến ngủ với anh đêm nay.
– Không được! – Anh lắc đầu – Hải phải về với cô ấy và cháu chứ, không thể ở đây được đâu.
– Nhưng mà…
– Anh biết Hải lo cho anh nhưng anh không sao thật mà. Anh rất khỏe, có thể tự xuống giường và đi lại được.
– Ờ, nếu anh không muốn thì thôi, nhưng anh phải nhớ có chuyện gì thì phải gọi điện cho em đó.
– Ừ, được rồi, anh biết mà.
– Vâng, vậy em về nhá. Sáng mai em sẽ đến thăm anh sớm.
Tôi trở về nhà, đem chuyện anh Hoàng bị ốm kể lại cho Huệ nghe. Tưởng Huệ sẽ đồng cảm cho anh, ai ngờ Huệ nói luôn một tràng làm tôi sửng sốt:
– Ai bảo ông ấy tự kiêu tự đại mà làm gì? Có vợ hiền thì không muốn còn chê người ta quê mùa cục mịch nên nằng nặc đòi li hôn. Bây giờ bị ốm nằm bẹp một chỗ không có ai thuốc thang chăm sóc mới sáng mắt ra. Cực là đáng kiếp!
– Kìa Huệ, chuyện của anh Hoàng em không hiểu thì đừng nói thế!
– Gớm, ai mà chẳng biết hai anh là anh em tốt của nhau nên bênh nhau chằm chặp là đúng. Nói gì thì nói chứ em cũng không thể nào không tức khi ông Hoàng đối xử tệ bạc với chị Mai như thế. Anh thử nghĩ xem trên đời này đâu dễ gì tìm cho ra một người phụ nữ dịu dàng lại hiền thảo như chị Mai? Vậy mà ông Hoàng… Đúng là bị cái danh hão làm mờ hai mắt. Chị Mai là chị ấy hiền nên chị ấy mới dễ dàng ly hôn như vậy. Chứ còn em, không đơn giản như thế đâu. Mà ông Hoàng ấy, cứ chê chị Mai đi, mai sau không biết chừng lấy phải con vợ khác thần nanh đỏ mỏ thì mới sáng mắt ra.
– Em… em không hiểu đâu.
– Em chẳng có gì là không hiểu hết. Sự thật nó bày rành rành ra trước mắt mà anh cứ bênh ông Hoàng cho bằng được. Từ nay trở đi á, em không bao giờ thèm đọc bất cứ tác phẩm nào của ông Hoàng nữa. Cái gì mà nhân nghĩa, cái gì mà tình cảm, cái gì mà đạo đức rồi lí tưởng sống của con người mà ông ấy phơi trên từng trang sách? Giả dối! Giả dối hết! Đúng là nhà văn nói láo, nhà báo nói phét. Các cụ nói chả có bao giờ sai.
– Em… Thôi được rồi. Em muốn nghĩ thế nào thì nghĩ. Hôm nay anh mệt lắm, anh đi ngủ sớm đây.
Tôi không trách Huệ mà chỉ thấy buồn cho anh Hoàng, buồn cho chị Mai, buồn cho hai con người, hai số mệnh.