ANH TRAI TÔI - Chương 4
Vậy là tôi đã biết con người thật sự của anh. Thế nhưng không vì chuyện đó mà tình cảm giữa tôi với anh phai nhạt. Chúng tôi vẫn gặp nhau vào mỗi tối thứ bảy, vẫn đi chơi, đi ăn cùng nhau. Biết sự thật về anh, tôi càng thương anh, càng cần thấy mình phải bên cạnh anh nhiều hơn, giúp anh vui, giúp anh có nghị lực để vươn lên trong cuộc sống.
Từ ngày đó tôi hay vào mạng tra google để hiểu rõ hơn về thế giới của anh. Lúc đầu tôi cứ nghĩ chuyện anh thích con trai chỉ là một suy nghĩ lệch lạc, là một “chứng bệnh” nhè nhẹ mà nếu ta biết cách điều chỉnh thì hoàn toàn có thể chữa lành. Thế nhưng những bài viết trên các diễn đàn cho tôi biết Gay không phải là bệnh, không có thuốc thang hay thần thánh gì có thể chữa. Gay là một yếu tố sinh lí hoàn toàn tự nhiên mà ngay từ khi sinh ra anh đã có. Giúp anh bỏ ” mê trai ” để yêu con gái là điều hoàn toàn không thể. Cách duy nhất để anh vui là để anh được tự do làm những gì anh thích.
Tốt nghiệp THPT với số điểm khá cao nhưng anh Hoàng không thi Đại học như bao bạn bè khác. Tôi hỏi tại sao thì anh chỉ buồn bã mà nói rằng: ” Hải thấy đấy, bố mẹ anh già cả rồi, nuôi anh 12 năm ăn học đã là cả một gánh nặng lớn. Anh không muốn đi học Đại học để bố mẹ phải thêm khổ vì anh. Thôi thì anh đành ở nhà giúp bố mẹ trồng lúa trồng ngô rồi sau này chắc cũng tìm được một việc gì đó phù hợp với bản thân và sức lực.
Nghe anh nói thế tôi cũng chẳng biết nói gì mà chỉ thấy buồn cho anh quá. Anh Hoàng rất thông minh và chịu khó, nếu thi ĐH chắc chắn anh sẽ đậu với số điểm khá cao.
Từ đó anh ở nhà làm nông phụ giúp bố mẹ già. Những lúc rảnh rỗi anh thường hay viết truyện rồi gửi cho các báo và tạp chí. Vì anh là người đa cảm lại có khiếu văn chương nên những bài viết, những câu chuyện của anh rất dễ đi vào lòng người, để lại trong lòng người đọc rất nhiều tâm tư và xúc cảm. Anh trở thành cộng tác viên thân cận của một số báo và nhà xuất bản.
Một ngày anh tìm đến tôi với nụ cười ngập tràn hạnh phúc. Anh khao tôi một bữa tiệc ra trò rồi mừng vui báo với tôi anh đã được kết nạp là hội viên hội nhà văn của thành phố. Tôi như vỡ òa trong niềm hạnh phúc của anh. Anh của tôi thật giỏi, quả là làm cho tôi vô cùng thán phục.
***********************************************************
Thấm thoắt ba năm THPT của tôi cũng qua đi. Tôi nộp hồ sơ vào Đại học Hải Phòng và trúng tuyển. Ngày tiễn tôi đi nhập học anh Hoàng buồn lắm. Anh tặng tôi một chiếc áo khoác và nói: ” Anh rất mong được là chiếc áo khoác này, được bên em mỗi khi trời trở lạnh và được ủ ấm cho em để em trai anh không bao giờ chịu rét.” Tôi mỉm cười cảm động rồi hứa với anh chỉ cần được về nhà là tôi sẽ đến tìm anh, cùng anh đi dạo.
Tôi học xa nhà, cuộc sống sinh viên nơi thành thị khiến tôi cảm nhận được sâu sắc nỗi cô đơn thiếu vắng khi xa gia đình, xa bạn bè, người thân. Ngày ấy điện thoại di động còn là một thứ đồ dùng xa xỉ nên tôi với anh chẳng ai có để mà gọi, mà nhắn tin cho nhau. Biết anh buồn, anh nhớ tôi nên mỗi khi về nhà tôi lại đến tìm anh. Hai anh em lại có những phút giây đầm ấm.
Năm năm học ĐH rồi cũng qua đi. Tôi tốt nghiệp ra trường về làm thầy giáo trên mái trường cấp 3 ngày xưa, mái trường tôi và anh có biết bao nhiêu kỉ niệm. Còn anh, anh vẫn tiếp tục với những câu chuyện, những bài thơ về con người và cuộc sống xung quanh, để rồi qua đó gửi gắm cho bạn đọc biết bao điều ý nghĩa.
Hai năm sau tôi tình cờ gặp gỡ và làm quen một người con gái tên Huệ. Huệ khá xinh đẹp lại là phó giám đốc một công ty may xuất khẩu của thành phố. Tôi yêu Huệ, Huệ cũng yêu tôi và chúng tôi quyết định làm lễ cưới.
Ngày tôi đến mời anh dự lễ cưới, anh buồn lắm. Tuy anh cố tỏ vẻ vui cười trước mặt tôi nhưng ánh mắt anh cho tôi biết tất cả. Tôi thương anh và rất hiểu cho anh. Anh yêu tôi nhiều lắm mà. Trên thế gian này ai mà không buồn, không đau khi người mình yêu xây dựng gia đình cùng người khác?
Hôn lễ của tôi anh đến dự với tâm trạng vui tươi hớn hở. Nhìn anh như vậy tôi lại càng đau lòng, càng thương anh hơn. Giá như tôi có thể là Gay được thì tốt biết bao. Tôi sẽ yêu thương anh, sẽ không để anh phải khổ.
Uống rượu mừng xong, anh đến bên tôi, ấn vào tay tôi một chiếc phong bì rồi nói:
– Chúc hai em trăm năm hạnh phúc!
Tôi nhìn anh, buồn buồn:
– Anh ở lại tí nữa đi đón dâu rồi dự hôn lễ với em!
Nhưng anh chỉ mỉm cười rồi khe khẽ lắc đầu. Nhìn anh bước ra ngõ mà lòng tôi trĩu nặng. Tôi không trách anh bỏ về sớm bởi tôi biết anh sẽ không thể nào đứng vững khi nhìn thấy tôi sát vai bên Huệ.
Sau đám cưới của tôi anh không đến nhà tôi chơi vào mỗi tối thứ bảy như trước nữa. Chỉ có tôi mỗi khi thấy nhớ anh mới tìm đến anh nói chuyện. Tôi hỏi tại sao anh không đến nhà tôi chơi nữa thì anh mỉm cười và bảo: ” Hải đã có gia đình, anh không muốn đến làm ảnh hưởng hạnh phúc của gia đình Hải.”
Từ ngày đó thời gian gặp nhau giữa tôi với anh cứ xa dần. Anh không đến nhà tôi chơi nữa. Còn tôi, do bận việc gia đình cộng thêm việc trường lớp nhiều nên phải khó khăn lắm tôi mới thu xếp được chút thời gian đến chơi với anh. Tôi biết anh buồn nhưng biết làm sao được.
Một hôm anh hẹn tôi ra quán cà phê nói chuyện. Nhìn sắc mặt anh tôi biết anh đang có chuyện gì buồn lắm.
– Anh Hoàng, anh hẹn em ra đây có chuyện gì không vậy?
Anh nhấp một ngụm cà phê rồi buồn rầu nói:
– Chán lắm Hải ạ! Chẳng hiểu sao dạo này bố mẹ anh cứ nhắc đến chuyện hôn nhân của anh luôn.
– Hôn nhân? – Tôi tròn mắt – Ờ, mà phải rồi, anh Hoàng năm nay cũng 28 tuổi rồi đó, cũng nên kiếm cho mình một người con gái đi anh ạ!
Anh lừ mắt nhìn tôi:
– Đồ ngốc! Hải quên anh là Gay rồi à? Anh đâu có yêu con gái đâu mà cưới được?
Tôi gật đầu nhớ ra:
– Ừ nhỉ! Kể cũng đúng. Nhưng chẳng lẽ anh không có bất kì một cảm xúc nào với con gái ư?
– Chính vì không có một chút cảm xúc nào với con gái nên anh mới đang đau đầu về lời thúc giục của bố mẹ anh đây. Hải biết không, bữa cơm nào bố anh cũng mang chủ đề ấy ra để bàn bạc với anh. Bố anh bảo với anh rằng: ” Mày năm nay cũng 28 tuổi rồi đó, không còn ít ỏi gì nữa đâu, mau mau kiếm một đứa con gái rồi cưới đi. Tao với mẹ mày già rồi chẳng mấy chốc mà lên đống gạch nên lo toan sớm cho mày ngày nào tao yên tâm ngày đấy. Với lại tao cũng muốn được nhìn thấy mặt đứa cháu nội trước khi về với tổ tiên.” Anh bảo rằng con thì có ma nó lấy. Bố anh lại bảo: ” Mày bây giờ đã là nhà văn tăm tiếng lừng danh thì chỉ cần ới một cái thì gái nó theo hàng chùm, lấy đâu mà chẳng được vợ?”. Anh cứng họng không nói được gì thì ông cụ càng có cơ nói tiếp: ” Với lại tao đã đánh tiếng với cái Mai con ông Hùng bên nhà hàng xóm rồi. Con bé tuy không được xinh lắm nhưng hiền lành lại đảm đang tháo vát. Mà nó cũng ưng mày rồi đấy, chỉ cần đợi mày sang hỏi nữa là xong”. Nghe bố anh nói vậy anh thấy mình như bị xúc phạm nặng bèn to tiếng với ông cụ: ” Này, con nói cho bố biết nhá, chuyện của con con lo. Con yêu cầu bố ngay lập tức ngày mai sang nói với nó là con không ưng. Còn nếu bố thích nó thì bố đi mà lấy. Lấy về đây thì con sẽ gọi nó là mẹ”. Thế là ông cụ tức giận hất luôn mâm cơm xuống đất: ” Thằng mất dạy! Mày nói thế mà nghe được à? Đồ súc sinh! Cút đi cho đỡ khuất mắt tao!” Anh vẫn đương cơn giận nên đứng dậy bỏ đi chỉ có mẹ anh là vừa thu dọn bát đĩa vừa thút thít khóc.
– Anh cũng thật là… Sao lại nói những lời như vậy với bác? Bác giận là đúng thôi.
– Thì quả là lúc đấy anh mất bình tĩnh nên…
– Việc như vậy anh tính sao?
– Anh cũng chẳng biết nữa. Bởi vậy nên anh mới hẹn Hải ra đây xem Hải có cách gì giúp anh không?
– Em thì có cách gì giúp anh được. Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng mà. Chẳng ai thoát được chuyện này đâu.
– Nhưng… nhưng anh không thể lấy vợ.
Tôi đưa mắt suy nghĩ. Việc này quả là ngoài sức của tôi. Phải làm sao để đưa ra lý do anh không thể kết hôn được nhỉ?
– À phải rồi – Mắt tôi sáng lên – Anh hãy nói dối hai bác là anh bị nhiễm HIV đi. Nhiễm HIV thì không kết hôn được.
Anh lắc đầu:
– Một lời khuyên tồi tệ. Hải thử nghĩ xem bố mẹ anh đã bao nhiêu tuổi rồi chứ? Ông bà liệu có đứng vững trước cú sốc này không? Chỉ được cái xúi dại.
– Ừ nhỉ – Tôi thất vọng – Vậy mà em không nghĩ ra. Hay là…
– Hay là sao?
– Hay là anh nói thật cho hai bác biết đi. Biết đâu khi biết sự thật về anh, hai bác sẽ hiểu, sẽ thương anh hơn và không làm khó anh nữa.
– Nói thế càng chết. Bố mẹ anh già cả chẳng hiểu nổi gay, les là cái gì đâu. Có nói cũng thế thôi, có khi lại làm chủ đề cho người dưng đàm tiếu.
Tôi thở dài:
– Haiz! Cách này không được, cách kia cũng không được. Xem ra chỉ còn cách anh cưới chị Mai cho hai bác vui lòng thôi.
– Nhưng cưới rồi khi động phòng thì phải làm như thế nào chứ?
Tôi phì cười:
– Thì cứ nhắm mắt làm liều, rồi cũng xong mà.
Anh tức giận, cau mày vươn tới cốc vào đầu tôi một cái đau điếng:
– Thằng quỷ! Dám chọc tức anh hả?
Tôi mỉm cười xuýt xoa:
– Hay là khi động phòng anh cứ tưởng tượng ra chị Mai là một người con trai là xong thôi ấy mà.
Anh lừ mắt:
– Hải quá đáng rồi đấy.
– Thôi được rồi – Tôi cười – Em không trêu anh nữa. Em thấy cái chuyện này khó giải quyết lắm, không phải bảo nghĩ cách giải quyết là nghĩ được ngay. Hay là anh cho em chút thời gian suy nghĩ xem có cách nào thu xếp ổn thỏa được không.
– Ừ. Thôi thì cũng đành vậy – Anh chán nản bóp đầu.
Tôi đứng dậy đến bên anh, vỗ vai động viên:
– Anh cũng không nên suy nghĩ quá. Không có chuyện gì là không giải quyết được đâu. Rồi anh em mình sẽ tìm ra cách mà.
Không nói gì anh lặng lẽ gật đầu. Cái gật đầu đầy chán nản.