ANH TRAI TÔI - Chương 2
Giữa màn đêm thơm ngào ngạt mùi hoa sữa của tiết trời đầu thu, tôi và anh chầm chậm đạp xe về. Có anh đi bên cạnh, cùng trò truyện, cùng tâm sự, tôi thật sự thấy vui, thấy rất ấm lòng và thanh thản.
– Anh Hoàng, anh có bạn gái chưa vậy?
– Anh chưa.
– Anh nói phét.
– Sao Hải lại nghĩ anh nói phét?
– Anh đẹp trai, hiền lành lại học giỏi mà nói chưa có bạn gái. Ai mà tin?
– Trời! Anh chưa có thật mà!
– Nói vậy là bọn con gái không có mắt nhìn người hay là anh kén cá chọn canh đây?
– Anh cũng không biết – Anh cười, nụ cười của anh dưới ánh trăng thật đẹp – Anh chỉ biết là kết quả anh vẫn cô đơn thôi.
– Ờ, vậy em tạm tin anh. Mà anh Hoàng thích mẫu người con gái như thế nào?
– Ừ…anh cũng không biết nữa.
– Ê, anh muốn gái lớp 10 hay mấy chị bằng tuổi anh? Nếu anh thích gái lớp 10 em sẽ giới thiệu cho anh làm quen mấy đứa lớp em.
– Thôi. – Anh lại cười – Anh quen Hải là vui rồi. Bạn gái để sau hãy tính.
– Ờ ha. Còn em, em đang thích một đứa bạn gái cùng lớp. Muốn tán nó lắm nhưng ngại. Anh có bí kíp gì để tán nó trong ba nốt nhạc không chỉ cho em với!
– Cái này thì anh bó tay rồi.
– Ừ, chán thật đấy.
– Chắc cô bé đó xinh lắm hả?
– Dạ xinh. Nhưng nó học giỏi lắm anh ơi. Trong khi đó em lại học dốt. Em sợ nó chê em.
– Thế thì Hải phải cố gắng để theo kịp nó chứ.
– Dạ vâng. Vì nó em sẽ phấn đấu. Thôi, đến khúc quành vào nhà em rồi, em về trước nha!
– Ừ, chào Hải!
– Bái bai anh!
Tôi vui vẻ giơ tay tạm biệt anh. Anh cũng gật đầu và giơ tay chào lại.
Tôi và anh Hoàng quen nhau như thế. Chúng tôi học chung trường nhưng khác buổi, anh học sáng còn tôi học chiều nên chẳng bao giờ chúng tôi gặp được nhau ban ngày cả. Ngoại trừ một số buổi nhà trường hoạt động tập thể tôi và anh mới có thể gặp nhau. Còn đa phần chúng tôi gặp nhau khi lớp tiếng Trung mở cửa.
Tôi quên chưa tả một chút về anh Hoàng để các bạn dễ tưởng tượng. Anh Hoàng của tôi dáng người dong dỏng cao, gọi là hơi gầy nhưng cũng không gầy lắm ( thông cảm vì tôi dốt văn nên tả không được tinh tế, mĩ miều, nhưng thôi cứ tả như thế cho nó chân thật lại dễ hình dung cũng tốt các bạn nhỉ?). Ừ… để tôi nhớ tiếp xem nào. Nước da anh trắng, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ hồng. Đặc biệt là ánh mắt anh, một ánh mắt có vẻ gì đó rất ướt át, nhìn qua đủ biết anh là một người đa sầu đa cảm. Anh cắt tóc ngắn, lúc nào cũng áo trắng sơ vin trong chiếc quần đen ( bộ đồng phục của nhà trường ). Có thể kết luận anh Hoàng khá bảnh trai và còn là một học sinh ngoan hiền trong trường nữa.
Còn về hoàn cảnh gia đình anh Hoàng. Anh sinh ra trong một gia đình làm nông nghiệp. Anh là con trai út trong nhà. Các anh chị của anh đều đã trưởng thành và có cuộc sống riêng tư hết. Anh ở với bố mẹ tuổi tác đã xấp xỉ 60. Chính vì thế nên hoàn cảnh gia đình anh cũng không có gì là khá giả.
Nhưng các bạn ạ! Điều này mới là điều khiến tôi khâm phục anh Hoàng nhiều nhất. Đó là trò truyện với anh rất lâu, tôi thậm chí trêu chọc anh rất nhiều, ấy thế mà tôi chưa bao giờ thấy anh chửi thề hay văng tục bất cứ một câu nào cả. Không như tôi và đám bạn, một ngày chửi thề và văng tục mấy trăm câu vẫn ít.
Cứ như vậy tôi và anh buổi tối nào cũng ngồi học bên nhau, tan học lại cùng nhau thong thả đạp xe về. Nhờ được anh tận tình kèm cặp và chỉ bảo, kết quả tiếng Trung của tôi tiến bộ nhanh chóng. Tôi vươn lên đứng thứ hai lớp, có nghĩa là chỉ đứng sau anh.
Và có một điều lạ mà ngay cả tôi cũng không thể nào hiểu nổi. Đó là trong lớp anh rất hay nhìn tôi, để ý tôi đến từng đường từng nét. Cái nhìn mang vẻ gì đó vừa có phần như trìu mến lại vừa có phần như đắm đuối say mê. Thấy anh nhìn mình tôi vẫn hỏi:
– Anh Hoàng này, sao trong lớp anh hay nhìn em thế?
Khi đó anh không nói gì mà chỉ cười tủm tỉm rồi quay đi.
Càng học với anh, tôi càng như thấy anh yêu đời hơn thì phải. Lúc nào anh cũng mỉm cười, đôi khi còn hay chống cằm nghĩ ngợi, cứ như là đang tương tư một ai đó. Chẳng lẽ anh Hoàng đang yêu?
– Này! – Tôi rón rén bước lại rồi vỗ mạnh vào lưng anh một cái. Anh giật nảy mình thoát khỏi tương tư trận rồi lừ mắt nhìn tôi:
– Thằng quỷ! Làm anh hết hồn!
– Ê, anh đang tương tư cô nào vậy?
– Làm gì có.
– Anh còn chối. Dạo gần đây em thường thấy anh hay cười tủm tỉm rồi ngồi mơ mơ mộng mộng. Anh yêu cô nào rồi đúng không?
– Không có. Em nhiều chuyện quá à!
– Trời ơi! Chỗ anh em thân cận mà anh còn giấu. Anh nói cho em nghe đi. Nếu anh không dám bày tỏ tình cảm với người ta thì em sẽ mách nước cho mà nói.
Anh cười:
– Gớm, chuyện của mày còn chẳng dám nói với người ta nữa mà còn đòi lo chuyện của anh.
– A, vậy là anh thừa nhận anh đang yêu rồi nhá. Này, nói cho em biết ai có diễm phúc được làm chị dâu của em vậy? – Tôi ghé miệng vào tai anh, hỏi nhỏ.
– Nhiều chuyện! Thôi, lấy sách vở ra đi, laoshi sắp vào rồi đó.
– Cái gì thế này? – Mắt tôi sáng lên khi bất chợt nhìn thấy một tờ giấy được gấp cẩn thận để trong hộp bút của anh. Rất nhanh tôi chộp lấy.
– Thằng quỷ! Trả lại cho anh!
– Không trả! – Tôi vừa cười hề hề vừa cố sức giơ thật cao tờ giấy để anh khỏi giật lại được. – Thư tình phải không ta? – Tôi lè lưỡi trêu anh – Em phải xem anh gửi cho ai mới được! Lêu lêu!
Anh nhào tới nhưng vô dụng, tôi đã nhảy ra khỏi chỗ rồi chạy nhào lên bục giảng. Rất nhanh tôi mở tờ giấy ra.
– Ok. – Anh cười – Cho mày xem luôn đó!
Trời! Tưởng anh sẽ đuổi theo giành giật thế mà anh lại ngoan ngoãn để tôi xem. Xem ra nội dung trong tờ giấy chẳng có gì hấp dẫn rồi. Tuy vậy, để thỏa trí tò mò, tôi vẫn đọc. Là một bài thơ ngắn:
” Xin cám ơn đất trời và số phận
Đã cho tôi được gặp gỡ người
Để từ khi tôi gặp được người
Đời tôi đã có bao nhiêu kì tích
Bao đau khổ và bao niềm vui
Hòa quện lại thành một hồi ức đẹp.
Cám ơn gió, cám ơn mây
Cám ơn ánh mặt trời đã chiếu lên trái đất
Để từ khi tôi gặp được người
Thế giới này đã trở lên tươi đẹp.”
Hết. Chẳng có dòng tên một người con gái như tôi mong đợi. Thật thất vọng! Nhưng dù sao qua bài thơ này tôi đã khẳng định 100% anh Hoàng đang tương tư một người nào đó. Vẫn tỏ vẻ trêu người, tôi bước lại gần anh rồi giả bộ ngâm nga:
– Để từ khi tôi gặp được người. Thế giới này đã trở lên tươi đẹp! Yêu đời quá ha! Lãng mạn quá ha! Không biết anh Hoàng đã gặp được ai mà thấy thế giới này thêm tươi đẹp vậy nhỉ?
– Gặp được cái thằng quỷ nhà em ấy! – Anh quát rồi giật lại tờ giấy – Chỉ là bài thơ trong phim Hoàn Châu Cách Cách thôi, anh thấy hay nên chép lại.
– Thật không vậy? Sao em thấy khó tin quá vậy trời? Này – Tôi vỗ vai anh – Yêu người ta rồi thì anh nên tán đi đừng có để trong lòng làm gì cho khổ. Biết đâu người ta cũng thương anh và đang chờ anh tỉnh tò thì sao?
– Cái thằng quỷ! Anh đã bảo không có ai mà!
Tôi vẫn chưa chịu thôi:
– Còn nếu anh không dám tán thì coi chừng: ” Thôi em theo chồng làm cô dâu xứ lạ, bao nhiêu ân tình giờ tim vỡ theo tim…” – Tôi ngân nga hát.
– Thằng điên! Người anh yêu không bao giờ theo chồng được đâu.
– Uả, vậy là anh yêu ni cô hả anh Hoàng? Ha ha ha ha!
– Thằng chết dẫm! – ” Viu!” – Tôi điêu luyện né người tránh được cái thước kẻ từ phía anh lao tới.
Hôm nay laoshi lớp tôi hứng khởi nên dạy cả lớp bài hát tiếng Trung hay ơi là hay. Cái bài ” Uyên ương hồ điệp mộng ” trong bộ phim Bao Thanh Thiên nổi tiếng một thời ấy. Công nhận khi xem phim tôi kết nhất bài này. Bây giờ được hát tôi và anh vui lắm. Cả hai anh em khoác vai nhau hát nghễu nghện trong lớp y như hai thằng dở.
Tối hôm sau vừa đặt mông xuống ghế anh Hoàng đã hào hứng móc trong túi áo ra tờ giấy gấp làm tư rồi vui vẻ nói với tôi:
– Anh mới viết lời Việt cho bài hát Uyên ương hồ điệp mộng này. Hải xem thử xem có hát được không?
– Trời! Anh Hoàng giỏi thế! – Mắt tôi sáng lên rồi mở tờ giấy. Giấy trắng mực đỏ, nét chữ vô cùng mềm mại và thanh thoát.
TÌNH HUYNH ĐỆ
Nhạc Hoa
Lời Việt : Phạm Nghĩa Hoàng
Tặng riêng hiền đệ Hoàng Hải
– Trời ơi! – Tôi chép miệng – Chán anh quá đi thôi. Em trai anh mà ngay cả họ anh cũng không nhớ. Em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, em họ Lê, tên là Lê Hải chứ không phải Hoàng Hải đâu anh.
– Ừ. – Anh mỉm cười – Tại anh quên.
Tôi lườm anh một cái rồi cất giọng hát. ( Bài hát theo nhạc Mộng uyên ương hồ điệp, bạn nào thuộc nhạc thì hát cùng mình nhá, còn nếu không thuộc thì mở nhaccuatui.com, kiếm cho ra cái bài này rồi hát cùng mình cho nó trào tuôn xúc cảm. Hi hi hi hi)
” Dù mai có cách xa nhau rồi hay khổ đau đắng cay trong đời, hai trái tim con người luôn có nhau. Cùng nhau nhớ phút giây êm đềm ta học chung chứa chan ân tình, tay nắm tay đôi mình chung trái tim. Và ta nhớ những đêm đi về hơi lạnh sương phủ giăng bốn bề, hai chúng ta vẫn kề vai sát vai. Niềm sâu kín chúng ta giãi bầy thêm hiểu nhau quý nhau từng ngày, bao ước mơ sum vầy mình gần nhau.
Nắm tay cùng đi qua đắng cay, tình huynh đệ mình thật dày. Trải qua sóng gió với khó khăn mình cùng đi lên đẹp tươi. Nhìn nhau vẫy cười, tấm lòng ta sáng ngời. Cho dù mai này rời xa, nhưng tình ta chẳng lìa xa. Ta luôn nhớ đến ngày qua.”
– Ôi, hay thế anh Hoàng! Bài hát này hát về tình anh em chúng mình phải không?
– Phải. Hải thích không?
– Em thích lắm. Rất ấm áp và đầy ý nghĩa. Em sẽ giữ nó làm kỉ niệm và hát nó khi nhớ anh, khi không có anh bên cạnh.
Nói rồi tôi lấy vở viết ra bìa dòng chữ ” Mãi mãi là huynh đệ của nhau dù hoàn cảnh có thế nào .”
Anh đọc dòng chữ ấy mỉm cười xúc động. Bất chợt anh dang tay ôm chặt lấy tôi. Chúng tôi ôm nhau đã rất nhiều nhưng chỉ duy nhất đêm nay cái ôm của anh thật sự làm tôi ấm áp. Ghé tai vào ngực anh tôi như thấy tim anh đập mạnh lên. Những nhịp đập thật sự cuồng say và hạnh phúc.
Thời gian dần trôi đi. Chẳng mấy chốc 3 tháng học chương trình A Trung Văn đã kết thúc. Tôi và anh đều buồn và tiếc nuối. Buồn vì không được đi học Trung Văn nữa. Tiếc nuối vì những buổi tối học chung giữa hai anh em thật sự chẳng còn. Từ đây hai anh em chúng tôi không còn được thường xuyên bên nhau nữa. Nghĩ tới đó lòng tôi se lại.
– Anh Hoàng này – Hai chiếc xe đạp chạy chầm chậm trong gió đông lạnh buốt – Vậy là mình sẽ không đi học nữa, sẽ không còn những buổi tối bên nhau như thế này, em buồn lắm. – Tôi nói mà trong lòng hiu quạnh.
– Anh cũng vậy. Giá như lớp Trung Văn còn đây, không bao giờ kết thúc thì tốt biết bao nhiêu Hải nhỉ?
– Hay là anh em mình đăng kí học tiếp chương trình B đi. Chúng ta sẽ lại có những giây phút như thế này.
Anh lắc đầu buồn bã:
– Không được đâu. Năm nay anh học cuối cấp rồi, còn phải giành thời thời gian cho việc thi tốt nghiệp.
– Ờ ha, buồn quá anh nhỉ?
– Nhưng tuy mình không gặp nhau nữa chúng ta vẫn có thể đến nhà nhau chơi mà. Anh biết nhà em và em cũng biết nhà anh rồi còn gì nữa?
– Vâng. Vậy thì tối thứ bảy hàng tuần anh nhớ đến nhà em chơi nhá. Anh em mình sẽ đi ăn kem.
– Được – Anh vui vẻ – Cứ quyết định vậy nha! Mà Hải này!
– Sao hả anh?
– Mai anh em mình đi chụp ảnh nhá. Anh muốn có mấy tấm ảnh để làm kỉ niệm.
– Dạ vâng, em cũng muốn vậy nữa.
**********************************************************
Rồi đúng như những gì đã nói, tối thứ bảy nào anh cũng đến nhà tôi chơi. Thấy anh hiền lành, lịch sự lại lễ phép nên bố mẹ với thằng em trai tôi cũng quý mến anh ghê lắm. Hai chúng tôi thường đi tản mạn bên sườn đê, ngắm trăng ngắm sao, nghe tiếng dế kêu rả rích ( lãng mạn không các bạn? ). Rồi cũng thường xuyên đi uống cà phê, đi ăn kem, ăn ốc, ăn bánh rán… Nói chung là tuy không học cùng nhau nữa nhưng tình anh em giữa chúng tôi không vì thế mà phai nhạt.
Hằng đêm tôi vẫn thường ngước lên bầu trời đầy sao, thầm cám ơn ông trời đã hậu hĩnh tôi, ban cho tôi một người anh trai tuyệt diệu. Có anh trong đời tôi như thấy cuộc sống tươi đẹp hơn và tôi cũng có nghị lực để vươn lên rất nhiều. Biết bao niềm vui, bao nỗi buồn của tôi đều được anh san sẻ. Tôi rất hạnh phúc, thực sự coi anh như một người anh trai ruột thịt.