Ánh sáng – Thiên sứ – Bóng tối - Chương 7
Chap 7:
Thiên Lâm co mình ở một góc phòng. Đã hơn 1 ngày rồi, cậu không đi ra khỏi phòng dù chỉ một bước, ngồi bất động, mắt đờ đẫn nhìn chăm chăm vào một khoảng không vô định. Cánh cửa bật mở, Phi Tuyết bước vào. Dường như Thiên Lâm không chú ý lắm đến sự hiện diện của cô.
– Thiên Lâm, sao cậu không chịu ăn uống, nghỉ ngơi? Chẳng lẽ vì chuyến đi chơi đó hay sao? Nếu cậu không thích thì xin cô ở nhà, đâu cần phải tự làm khổ mình
– Tôi….không phải…..chỉ vì tôi…….sợ
– Sao cậu lại sợ? Chẳng lẽ…..
– Chuyện đã hơn 10 năm rồi, những nó vẫn ám ảnh trong tôi. Tôi….tôi….sợ lắm
Ký ức như ùa về với cậu, cả Phi Tuyết cũng đứng lặng người
Flashback, Thiên Lâm’s POV
Mấy ngày liền sau khi tôi trở về từ chuyến đi lên núi dã ngoại cùng Phi Tuyết, tôi liên tục gặp ác mộng. Những giấc mơ cứ lặp đi lặp lại và ngày càng rõ nét hơn, và đến ngày hôm đó tôi biết được sự thật, một sự thật bị quên lãng.
Đêm đến, tôi vẫn ngồi trên giường, không dám ngủ. Tôi sợ cái cảm giác khủng khiếp khi tôi thiếp đi. Phi Tuyết bước vào, nhìn tôi rồi đạt tay lên vai tôi, khẽ nói :
– Cậu đừng sợ, cứ ngủ đi, hôm nay tôi sẽ ngủ cùng cậu.
Tôi mỉm cười, lòng an tâm lạ, nhẹ nhàng đặt mình xuống giường, thiếp đi trong nụ cười của cô ấy. Tôi bị cuốn ngay vào giấc mơ quen thuộc. Bóng đêm bao quanh tôi, siết chặt người tôi lại, khiến tôi nghẹt thở. Bóng tối như con thuyền băng đưa tôi trôi theo những cột mốc của dòng thời gian. Các cột mốc như những ngọn hải đăng sáng lên trong đêm đen. Con thuyền cứ trôi chậm chạp, nó luôn dừng lại ở cột mốc số 7. Một cơn gió mạnh đưa tôi đến một con đường bên hẻm núi. Tôi ngờ ngợ nhận ra con đường đó, nó đem đến cho tôi một cảm giác rất quen thuộc. Một chiếc xe sang trọng đang chạy trên con đường dốc, hơi chậm nhưng cẩn thận. Con đường không được rộng lắm, hàng rào chắn có đôi chỗ bị mục, gãy, càng làm cho vách núi nguy hiểm hơn bao giờ hết. Gió thổi làm tôi lạnh sống lưng, cảm giác có điều gì bất ổn sắp xảy ra. Mặt đất rung chuyển, ngày càng mạnh dần lên. Cảm giác bất an đối với tôi ngày càng tăng lên, không biết rằng chiếc xe đó có thể vượt qua được đoạn đường này không. Động đất đang diễn ra. Nhưng có vẻ như con đường được xây dựng khá chắc chắn, chắc là để đối phó với những trận động đất thế này, nó không hề suy suyển gì khi động đất xuất hiện. Những thanh chắn được dịp rơi xuống vực ngày càng nhiều, nó tạo thành cả một khoảng trống lớn, như một mối đe dọa đến mạng sống của từng người trong chiếc xe kia. Một tiếng động lớn xé toang bầu không khí nơi đó, những hòn đá to lớn đang lăn với một vận tốc rất nhanh xuống con đường. Trận động đất vừa rồi đã làm ra việc này. Sự hoang mang xâm chiếm lấy tôi, tôi muốn hét lên bảo những người trong đó chạy ra khỏi chỗ này, nhưng tôi không làm được. Mặc cho tôi gào lên thế nào họ cũng không nghe thấy. Tôi cố gắng dùng hết sức mình ngăn cản, nhưng chỉ là sự cố gắng trong vô vọng. Mọi thứ vẫn diễn ra. Một tảng đá to lớn rơi ngay vào chiếc xe, hất văng nó rơi xuống vách núi. Tôi gục xuống, bất lực. Cảnh thay đổi, mang tôi xuống chân núi.
Một chiếc xe đang lăn từ trên vách đá xuống. RẦM! Chiếc xe giờ chỉ còn là một đống sắt vụn. Có hai người bò ra từ ô kính vỡ, đầu bị va đập mạnh, máu chảy ướt cả thân người, nhưng vẫn ôm chặt lấy nhau. Họ trút những hơi thở nặng nhọc rồi rời nhau ra, ở giữa là một cậu bé. Đó chính là….tôi. Tôi nằm mê man, máu bê bết trên mặt. Đây là máu của cha và mẹ. Họ đã bảo vệ cho tôi. Chân tôi mềm oặt, không còn đủ sức để đứng vững nữa, tôi ngã khuỵu xuống, khóc nức nở. Những chiếc xe cấp cứu muộn màng hối hả chạy đến. Bóng tối bao quanh lấy tôi, lạnh lẽo, u ám. Cảnh vật quanh tôi lại thay đổi.
Các bác sĩ nhanh chóng đưa cha mẹ vào phòng cấp cứu. Tôi hối hả chạy theo, hơi thở của cha mẹ tôi đã nặng nề lắm rồi. Không biết vì sức mạnh gì mà họ vẫn còn có thể cầm cự đến giờ phút này, có lẽ là vì tôi. Ông Quản gia chạy hớt hải vào trong, đôi mắt đẫm lệ:
– Ông chủ, bà chủ…hãy ráng lên, đừng bỏ cuộc
Cha nhìn ông ấy trân trối:
– Thiên Lâm….nó…..có….có….sao……không?
– Cậu ấy đã không bị thương nặng, ông bà đừng lo, hãy ráng vượt qua…. – ông Quản gia nói trong tiếng nấc
– Ổng…hãy…..ráng……chăm…..sóc….cho…..nó – mẹ tôi thều thào, một trận ho ra máu nữa – bảo…..nó…..sống……tốt….nhé
Cánh cửa phòng cấp cứu đóng sập lại. Nước mắt tôi giàn giụa. Cha mẹ ơi, đừng bỏ con ở lại…… Tôi đứng lặng nhìn bác sĩ đang cố gắng sốc điện tạo nhịp tim. Một hi vọng không tưởng, tôi muốn họ sống lại. Tim họ đã ngừng đập, nhưng nụ cười mãn nguyện lại nở trên môi. Các bác sĩ nhìn nhau, lắc đầu. Nỗi đau khổ lấn át trái tim tôi, nước mắt chảy ra liên tục đến nỗi đôi mắt đã sưng cả lên.
– Bác sĩ ơi, sao rồi? – ông Quản gia nhìn họ lo lắng
– Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nạn nhân mất máu quá nhiều, các cơ quan bên trong đều bị dập, tổn thương nghiêm trọng. Thật lạ là cháu bé không bị thương tích gì quá nặng.
Vai tôi run lên, những tiếng nấc cứ bật ra. Cha mẹ vì cứu tôi đã dùng chính thân thể mình để bảo vệ cho tôi. Bóng đêm lại nhấn chìm lấy tôi. Tôi đang khóc và chìm vào không gian tối đen như mực.
– Thiên Lâm, Thiên Lâm…….
Có tiếng Phi Tuyết đang gọi, ánh sáng dần dần hiện ra. Tôi thức dậy. Cô ấy nhìn tôi đầy lo lắng:
– Cậu không sao chứ, Thiên Lâm? Cậu đã khóc rất nhiều khi ngủ. Cậu gặp ác mộng à?
Tôi bàng hoàng, những hình ảnh trong giấc mơ tràn ngập trong tôi. Tôi lại khóc nức nở, ôm chầm lấy Phi Tuyết.
– Được rồi, cậu cứ khóc đi…… – Cô ấy nhẹ nhàng
Đã 2 ngày kể từ khi tôi biết được sự thật, tôi không dám ngủ, tôi sợ gặp lại giấc mơ ấy. Những cảnh mộng cứ ám ảnh tôi, khiến tôi chìm ngập trong sự sợ hãi, đau đớn. Cha mẹ đã vì tôi mà hi sinh tính mạng của mình, đánh đổi cho tôi cuộc sống. Tôi đau khổ, lo sợ…. nhưng….. hạnh phúc. Sự thật đã giúp tôi biết rằng, cha mẹ tôi đã mang lại cho tôi cuộc sống lần nữa, và tôi phải trân quý nó. Tôi phải sống thật tốt để không phụ lòng những người đã cho tôi sinh mạng của mình. Tôi đứng đậy, chạy thật nhanh đến cuối khu vườn. Cha mẹ vẫn mỉm cười nhìn tôi.
– Cha mẹ à, con sẽ cố gắng hết sức mình để trở thành một Thiên Sứ đúng nghĩa, là người hoàn thiện nhất, để không phụ lòng mong mỏi của hai người
Ánh nắng vàng trải khắp khu vườn, dịu dàng. Lần đầu tiên trong đời, tâm hồn tôi thanh thản đến vậy.
End Flashback, Thiên Lâm’s POV
– Cậu sẽ không sao đâu, vì lần này còn có tôi bên cạnh cậu mà, Thiên Lâm – Phi Tuyết cười thật tươi – hãy nhớ đến lời hứa của mình với cha mẹ cậu nhé…
Lòng cậu như nhẹ hẫng, nỗi sợ hãi dần lắng xuống, cảm giác an tâm lại trào dâng. Hai người nhìn nhau mỉm cười dưới ánh nắng chiều nhẹ nhàng.