Ánh sáng – Thiên sứ – Bóng tối - Chương 6
Chap 6
Tiếng chuông vang vọng khắp trường, mọi người hối hả chạy thật nhanh vào lớp mong cho kịp giờ. Minh Quân ngao ngán bước vào lớp. Hôm nay là thứ 7, cả 5 tiết đều của cô chủ nhiệm, cũng là giáo viên dạy toán – môn mà hắn ghét nhất. Mặc dù hắn sở hữu một cái đầu siêu phàm trong lĩnh vực kinh doanh, đem lại cho tập đoàn những hợp đồng trong và ngoài nước có giá trị rất lớn, nhưng hắn vẫn không thể nhét nổi môn toán vào đầu. Hắn tự hỏi, tại sao lại có một số người nghĩ rằng nhưng người giỏi kinh doanh như hắn sẽ học rất giỏi môn toán? Hắn phát ngán bởi những lời như thế. Cảm giác chán ghét cứ dâng lên theo từng bước chân vào lớp.
Vừa nặng nề đặt mình vào chỗ ngồi, hắn đã thấy cô bước vào. Với vẻ mặt không-thể-độc-ác-hơn (hắn nghĩ thế), cô mỉm cười nhìn cả lớp rồi “rót” vào tai mỗi đứa những lời “mật ngọt”:
– Chào buổi sáng cả lớp, hôm nay cô sẽ dành cho các em một món quà nhỏ: Kiểm tra…. Vì thấy các em “chăm chỉ” học tập nên lần này cô sẽ cho đề “thú vị” hơn để các em rèn luyện
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng khi nghe những lời cô nói, ai cũng toát mồ hôi.
– Kéo dãn bàn ghế ra, mỗi bàn 2 người, mỗi người một đầu bàn, nhanh lên các em, từng phút từng giây trôi qua sẽ làm cho thời gian làm bài của các em ngắn lại đấy…
Mọi người vội vã kéo bàn, nhanh đến mức không ngờ tới. Bình thường lớp 12A nổi tiếng “từ tốn” lại có thể hành động “thần tốc” đến vậy. Chưa đầy vài mươi giây, mọi thứ đều được sắp xếp như cô mong muốn. Im phăng phắc. Cô mỉm cười lần nữa, một nụ cười hết sức thỏa mãn, từ từ bước đến từng bàn phát đề. Vừa đọc đề xong, hắn như muốn…..ngất xỉu. Cả 10 câu nhưng không có câu nào hắn làm được cả. Toàn là những bài toán hóc búa, thử tài thách trí với hắn. Xem ra chưa gì hết hắn đã thua rồi.
– Lần này cầm chắc con 0 rồi…. – hắn lẩm bẩm
Minh Quân chán nản nhìn quanh, hình như không riêng gì hắn mà những người xung quanh cũng đang….vật vã với cái đề quái ác ấy. Những hành động quen thuộc mỗi khi kiểm tra toán được lặp lại: vò đầu, bứt tóc, cắn đến nát cả bút,….. Những chiếc đầu rối xù như vừa mới ngủ thức dậy, có đứa gục đầu xuống bàn, phần vì tuyệt vọng, phần vì….ngủ cho qua tiết. Hắn nhớ lại những bài kiểm tra trước, hình như tình hình lần này chẳng khá hơn chút nào. Lúc nào cũng là những bài tập khó trời ơi, sau đó là những điểm 0, 1 cứ nối đuôi nhau đến với hắn và những đứa trong lớp. Rồi đứa nào cũng dốc hết sức mình ra gở điểm. Cô chủ nhiệm hắn coi vậy mà…..hiền, cho bài tập về nhà, hôm sau sửa, ai làm được thì đủng đỉnh nhận điểm 9 trong bài kiểm tra. Nhưng những bài tập đó cũng đâu có dễ dàng gì, phải khó khăn lắm mới làm xong được một bài. Cô thì cứ nhắc đi nhắc lại:
– Tôi cho các em bài kiểm tra để các em rèn luyện, tìm hiểu thêm những kiến thức ngoài, nhưng lần nào các em cũng làm tôi thất vọng cả. Giờ thì tha hồ mà gở điểm nhé các em! Ai không gở được thì…… các em chuẩn bị khống chế môn tôi đi là vừa. Nhưng tôi nhân từ lắm, tôi không vào sổ điểm 1, điểm 2 của các em đâu, cùng lắm là 5,6 thôi.
Hắn tự dưng bật cười, nếu cô dám cho cả lớp điểm ấy, chẳng lẽ đánh động với ban giám hiệu về cách cho đề khủng khiếp của mình hay sao? Và, tại sao không một ai torng lớp dám khiếu nại với ban giám hiệu về bà cô này nhỉ? Đúng là……. Hắn nhìn qua bàn kế bên. Mặc dù nhìn hình ảnh này đã quen thuộc nhưng hắn vẫn không thể nào khép miệng lại được. Đôi mắt hắn mở to ra hết cỡ, tỉ lệ thuận với cái mồm của hắn. Minh Quân bất động trong vài giây, nhìn Thiên Lâm và Phi Tuyết không chớp mắt. Hai người vẫn miệt mài làm bài, không để ý gì đến xung quanh, tay viết lia lịa, vẽ hình, kẻ đường phụ,…… Mắt họ chăm chú vào trang giấy. Đây không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cảnh hai người họ làm bài, nhất lúc lúc làm kiểm tra. Họ luôn cầm chắc trong tay điểm 10, những bài toán đó dường như không làm khó được Thiên Lâm và Phi Tuyết. Được khoảng 30 phút, họ ngừng viết, mỉm cười nhìn nhau. Vậy là họ đã hoàn thành xong bài kiểm. Nhìn thấy cảnh đó, hắn không khỏi ngậm ngùi. Tại sao lại có những người tài giỏi đến như vậy nhỉ? Nhất là Thiên Lâm, hình như không có môn học nào làm khó được cậu cả. Cậu luôn cầm chắc điểm tuyệt đối trong tay, kể cả bà cô Văn khó tính. Những bài nghị luận của cậu luôn được khen ngợi hết lời và giành được điểm tối đa. Thậm chí môn Thể dục cũng chẳng gây chút trở ngại cho cậu. Mặc dù dáng người có vẻ thư sinh, mềm yếu như con gái, nhưng chưa có một bài tập thể dục nào mà cậu không hoàn thành xuất sắc. Hắn tự nhận mình là người giỏi thể thao, nhưng với cậu thì hắn chỉ là kẻ luôn đứng thứ hai. Minh Quân tự hỏi, con người đó thực sự hoàn hảo vậy sao? Hắn không thể tìm ra một điểm yếu nào của cậu cả.
Mãi mơ màng suy tưởng, hắn không để ý cô chủ nhiệm đã đứng kế bên mình:
– Minh Quân! Hết giờ làm bài rồi, em đưa bài cho cô
Hắn giật mình, mỉm cười rồi chuyển bài cho cô. Hắn quay sang Thiên Lâm, bắt gặp ánh nhìn của cậu:
– Cậu làm bài được không?
– Tôi không giỏi được như cậu, Thiên Lâm. – hắn cười gian
Thiên Lâm mỉm cười, nụ cười đã nhiều lần làm hắn ngẩn ngơ:
– Không như cậu nghĩ đâu, chỉ là may mắn thôi
Hắn phì cười, “may mắn là lúc nào cũng đạt điểm 10 hết”, lúc nào cậu ấy cũng khiêm tốn cả. Những tiết sau cũng chẳng khiến hắn tập trung hơn, hắn mong chờ đến tiết sinh hoạt chủ nhiệm. Cuối cùng nó cũng đến, hắn thở phào, cái gông trên người hắn như có ai tháo ra. Giọng cô chủ nhiệm lại vang lên:
– Tuần sau chúng ta được nghỉ, lớp chúng ta nên tổ chức một chuyến đi chơi xa.
Cả lớp háo hức, ai cũng sung sướng, nét mặt sáng hẳn ra. Mọi người đều nhao nhao lên, ai cũng đưa ra ý kiến của mình.
– Các bạn trật tự nào – Phi Tuyết lên tiếng – mỗi người đứng lên cho ý kiến.
Hắn hớn hở đứng dậy:
– Tôi nghĩ trời mấy hôm nay nóng quá, chúng ta nên đi lên núi cho mát mẻ. Tôi có biết một chỗ vừa có cảnh đẹp, vừa có khí hậu khá tuyệt.
– Ôi Minh Quân, bạn đúng là thiên tài, lúc nào cũng có thể nghĩ ra những kế hoạch hoàn hảo đến vậy – Nguyệt Vy thốt lên với đôi mắt say đắm
Cả bọn con gái ai cũng gật gù tán thành, nháy mắt với hắn. Bọn con trai thì có vẻ bất mãn với thái độ đó, nhưng cũng đồng ý. Anh Tuấn cũng đứng lên:
– Tôi thấy ý của Minh Quân rất hay. Xem ra mọi người đồng ý cả rồi.
Cô cũng gật đầu rồi nói:
– Vậy chúng ta thống nhất là đi chơi núi, Thiên Lâm, em lập kế hoạch rồi đưa cô duyệt gấp vào ngày mai nha. Thứ 3 chúng ta sẽ khởi hành.
– Vâng…vâng….em sẽ làm ngay – Thiên Lâm hơi ngập ngừng.
Phi Tuyết nhìn cậu đầy lo lắng:
– Cậu không sao chứ Thiên Lâm?
– Tôi…tôi….không sao, đừng lo – Thiên Lâm gượng cười, mặt cậu ấy hơi tái lại
Minh Quân dường như cũng phát hiện ra điều đó, bước đến hỏi thăm:
– Cậu không khỏe à?
– Ừ, tôi hơi mệt, nhưng không sao, cảm ơn cậu – Thiên Lâm mỉm cười.
Chuông reo, tiết học cuối cùng đã kết thúc. Hôm nay hắn có việc bận ở tập đoàn nên đã nhanh chóng ra về, hòa vào dòng người đông đúc. Chỉ còn lại 2 người.
– Có việc gì vậy Thiên Lâm, trông cậu có vẻ như không ổn cho lắm – Phi Tuyết hỏi
– Không có gì đâu, chỉ là tôi hơi háo hức với chuyến đi này thôi, với lại tôi cũng hơi mệt. Tôi về trước nhé – Thiên Lâm mỉm cười rồi bước đi
Bóng dáng cậu khuất dần trong đám đông. Phi Tuyết vẫn đứng đó, đôi mắt thoáng một nỗi buồn không tên.
– Thiên Lâm, sao cậu lại giấu tôi?
Cô lo lắng cho chuyến đi chơi núi sắp tới. Linh cảm cho cô biết rằng, Thiên Lâm chắc chắn sẽ gặp chuyện không hay. Phi Tuyết lặng lẽ bước đi, trong lòng rối rắm. Ánh nắng chiều dần nhạt màu. Màn đêm buông xuống một cách chậm chạp.