Ánh sáng – Thiên sứ – Bóng tối - Chương 20
Chương 20
– Tôi xin tuyên bố, cậu Minh Quân chính thức trở thành người thừa kế chính thức của gia tộc William. – vị luật sư dõng dạc lên tiếng
Minh Quân im lặng, trầm tư bước ra chào mọi người, trước bao ánh nhìn ngưỡng mộ. Bà Quản gia mỉm cười, ánh mắt lấp lánh. “Cậu chủ đã trưởng thành rồi.”
Những chùm đèn pha lê sáng rực bỗng phát nổ, mọi vật chìm trong màn đêm. Mọi người hốt hoảng chạy ngoài ngôi biệt thự, đèn báo cháy reo inh ỏi. Nước từ các vòi phun tự động tưới khắp căn phòng. Điện bị ngắt toàn bộ, chỉ còn lại bóng tối lạnh lẽo ôm lấy ngôi nhà.
Sau khi lấy lại được bình tĩnh, bà Quản gia nhanh chóng tìm kiếm xung quanh dáng người quen thuộc. Nhưng mọi nỗ lực chỉ mang lại thất vọng. Minh Quân đã biến mất đầy bí ẩn như chính màn đêm trước mặt.
————————————–
Minh Quân cảm thấy đầu đau nhức. Hắn nhớ mình đang trong phòng tổ chức buổi tiệc sinh nhật, nhưng khung cảnh trước mắt hắn hiện giờ là màu đen thuần túy của bóng tối. “Sao mình lại ở đây? Không cử động được, cơ thể cứ đông cứng như tượng đá. Chuyện gì đã xảy ra? Hình như có một cơn gió rất mạnh, mình cảm thấy buồn ngủ không chịu được….. Cơn gió? Hay là…. ”
– Tỉnh rồi hả cưng – giọng người con gái dịu ngọt đến chết người
Minh Quân trừng mắt nhìn ra không gian u ám xung quanh. Hắn chỉ có thể nói và nhìn, không làm được gì khác.
– Jennifer, cô có giỏi thì bước ra ngoài này, đừng núp trong tối như thế. Đồ hèn!
Đèn bật mở. Minh Quân nhíu mày, chưa quen với ánh sáng xung quanh.
– Rất có khẩu khí, đúng là người thừa kế Extreme. – Jennifer mỉm cười tự mãn
—————————————
Thiên Lâm nhìn Phi Tuyết, đôi mắt chứa đầy nỗi lo lắng:
– Cậu đi trước đi Phi Tuyết, ở đây tôi lo được
– Nhưng… những người đó muốn ép cậu ra mặt, nếu tôi không có ở đó, họ sẽ tìm mọi cách khống chế quyền lực của cậu. Cậu nên nhớ, từ thứ hai tuần trước, cậu đã là người nắm giữ hơn 86% cổ phần tập đoàn. Nhưng bọn chúng đã đưa người cài vào công ty này, toàn bộ hệ thống quản trị đều nằm trong tay chúng. Nếu không xử lí khéo thì mọi chuyện sẽ thay đổi.
Thiên Lâm mỉm cười đầy tự tin, nhưng lòng vẫn còn rối bời:
– Tôi đã chuẩn bị rồi. Cậu đừng lo. Cậu cứ đi trước dàn xếp mọi chuyện. Tôi sẽ về nhanh thôi.
Phi Tuyết lưỡng lự, cô không biết phải làm sao. Ánh mắt Thiên Lâm van nài:
– Xin cậu đấy, Phi Tuyết. Làm ơn…. – giọng cậu như vỡ ra.
Cô gật đầu, nỗi lo trong cô cứ tăng lên. Thiên Lâm ôm lấy cô, sự vui mừng ánh lên trong đôi mắt đen láy:
– Cảm ơn cậu, cảm ơn.
Cô từ giã Thiên Lâm, ánh sáng toát ra khắp căn phòng. Mọi thứ trở lại bình thường, chỉ có người con gái đã biến mất. Thiên Lâm trở lại với dáng vẻ nghiêm túc, cậu phải giải quyết cho xong mọi chuyện ở đây, rồi đến gặp Minh Quân. Nhất định cậu không để ai làm tổn hại đến hắn.
– Chào vị chủ tịch trẻ tuổi – người đàn ông già lên tiếng chất chứa sự mỉa mai – vị trợ lý của chủ tịch đâu rồi nhỉ?
– Tôi đã cử cô ấy làm vài việc – Thiên Lâm quét ánh mắt khắp căn phòng.
– Thế cơ à? Tôi cứ tưởng cậu và cô ta dính như sam chứ – giọng nói khác đầy chua chát
– Tôi là người được mời đến đây họp khẩn chứ không phải Phi Tuyết – xung quanh Thiên Lâm tỏa ra sự đáng sợ cao độ. Một thứ mà những người xung quanh chưa từng thấy.
– Vậy tôi đi thẳng vào vấn đề luôn – một lão đứng lên – tốt nhất là cậu hãy rời bỏ ghế chủ tịch trước khi quá muộn
– Nếu không thì sao, ông Steven? – Thiên Lâm nhếch mép
– Nếu không…thì tập đoàn này sớm muộn thì cũng sẽ lâm vào đường cùng, tôi đảm bảo điều đó – Steven cười, nụ cười của một con thú săn mồi.
– Ông nghĩ chỉ với 7% cổ phần thì ông có thể làm được tất cả à?
– Đương nhiên là không, cậu Ivan chiếm đến 87% cổ phần của tập đoàn cơ mà. Nhưng….nếu như những thành phần quản trị cốt cán nhất của Super Power đồng loạt ra đi thì sao? Bao gồm những vị tổng giám đốc các khu vực trên thế giới và giám đốc Super Power Hoa Kỳ – tôi.
– Đương nhiên là Super Power sẽ bị đóng cửa ngay lập tức – Thiên Lâm bình thản trả lời
Steven bất ngờ với thái độ vừa rồi cùa Thiên Lâm:
– Cậu đang giả ngu hay không biết được mức độ nghiêm trọng của vấn đề? Nếu tập đoàn này sụp đổ thì cậu sẽ là người chịu thiệt hại nhiều nhất.
– Ông tưởng tôi không biết sao? Tôi còn biết ông là người của Nick William nữa kìa.
Thoáng ngạc nhiên, rồi trở lại với nụ cười cáo già, Steven tiếp tục với giọng khinh khỉnh:
– Biết thế thì tốt, khôn hồn thì cậu giao ghế chủ tịch ra.
– Ấy, tôi chưa nói xong cơ mà, Nick William đã dùng ông mua cổ phần của tập đoàn bằng tài sản của gia tộc William, đồng nghĩa với việc cổ phần này là của nhà William. Nếu người thừa kế mất đi – Thiên Lâm cảm thấy đau nhói – ông ta sẽ sở hữu luôn cả khối tài sản này. Mặt khác, ông ta sẽ cho rút tất cả thành phần quản trị của Super Power, để nó sụp đổ trong chốc lát. Đương nhiên lúc đó tôi sẽ trắng tay, Nick sẽ thâu tóm tập đoàn này, sáp nhận với Extreme, mục đích bá chủ…. Tôi nói có đúng không? – Thiên Lâm kết thúc bằng một nụ cười
– Mày biết tất cả rồi à? – Steven sững sờ. Ông ta đã từng nghe nói Thiên Lâm là người không đơn giản, giờ ông mới ngộ ra điều đó.
– Tất nhiên, tôi còn biết ông dùng thủ đoạn gì với ban quản trị nữa kìa. Gia đình, người thân và tiền bạc. Một lời hứa mời trở lại sau khi sáp nhập. Is it right? Và tôi cũng dành cho ông và Nick sự bất ngờ đây.
Thiên Lâm lấy ra những đoạn băng ghi âm tất cả các cuộc nói chuyện giữa Nick và Steven.
– Vô….vô lí, đó là nơi cực kì bí mật. Ivan, mày làm giả đúng không?
– Ông nghĩ tôi có thể làm giả nhiều và giống đến vậy à? Ông nên nhớ tôi là ai, tôi là Ivan Anderson, mọi thứ đều nằm trong tay tôi – ánh mắt cậu đầy quyền uy.
– Hahahah, vậy thì mày làm được gì? Mày cũng chẳng cứu vãn nổi tập đoàn này đâu. – Steven cười đắc thắng
– Sai rồi. Những người đó đã-được-chính-tay-tôi-thay-thế từ khi ông thực hiện kế hoạch. Và một tin vui nữa là những người thân của họ bị ông bắt giam dưới sự bảo vệ cao nhất của Extreme – Nick William đã được TÔI thả ra.
– Nói láo! Mọi việc thực hiện rất trơn tru, trót lọt. Vậy tại sao mày lại tin tưởng tao giao cho các kế hoạch quan trọng?
– Đó là kế hoạch giả, mọi thứ ở Super Power Hoa Kỳ đều do tôi điều hành. Ông chỉ là con bù nhìn trong mắt tôi thôi – Thiên Lâm đưa đôi mắt sắc lẻm nhìn người đàn ông trước mặt. – ông có thể kiểm tra ngay đấy. Chỉ sợ một điều…..
Steven lo sợ bước lùi lại.
– Mày…mày muốn làm gì tao?
– Ông sẽ không thể làm gì được nữa thôi. Người đâu, bắt ngay ông ta lại!
Cảnh vệ như chờ sẵn, xông vào lôi Steven khỏi phòng họp. Có tiếng van xin, nài nỉ, chửi bới. Thiên Lâm không quan tâm. Tâm trí cậu hiện giờ chỉ có Minh Quân mà thôi.
– Còn ai có ý kiến hay thắc mắc gì không – giọng cậu trở nên sắc lạnh
Những người còn lại vô thức lắc đầu, mong muốn mau chóng ra khỏi đây. Tất cả mọi người đều run sợ trước Thiên Lâm.
– Tốt, vậy tôi đi trước. – cậu bước đi nhanh. Cửa đóng sập lại, ánh sáng bao quanh lấy cậu, Thiên Lâm biến mất trong không khí.
———————————-
– Vậy cô còn chờ gì nữa mà không giết tôi đi? – Minh Quân hỏi, giọng khinh khỉnh, khó hiểu
Jennifer nghiêng đầu, cất tiếng nói đều đều, trong vắt nhưng đầy chết chóc:
– Giết cậu như vậy có quá sớm không? Tôi còn phải đợi Phi Tuyết và Thiên Lâm đến chứng kiến cảnh này nữa chứ
Cô cười, tiếng cười đầy ác độc. Minh Quân giận dữ, nhìn con quỷ đang đứng hả hê trước mặt:
– Cô…cô muốn làm gì? Cô không được hại Thiên Lâm!
– Tôi không giết Thiên Lâm của cậu đâu… Tôi chỉ giết con yêu nữ đã cướp đi của tôi mọi thứ thôi. Mà cái tình yêu mạt hạng đó các người cũng bảo vệ nữa à? – Jennifer giọng đay nghiến – chỉ có những thứ hạ đẳng như các người mới coi đó là tình yêu mà thôi. Thật đáng ghê tởm!
Minh Quân nhếch mép cười khinh miệt, nhìn cô với ánh mắt thương hại:
– Cô nói Phi Tuyết cướp đi những gì cô có à? Tôi lại nghĩ cô chẳng có thứ gì đáng để cướp cả. Chúng tôi hạ đẳng nhưng có được tình yêu, còn cô? Tôi nghĩ cô chỉ là một kẻ thất bại ê chề trong tình yêu mà thôi. Cô không xứng đáng để yêu và được yêu. Jennifer, rốt cuộc thì chính cô mới là thứ hạ đẳng đó!
Chát! Máu rỉ ra trên khóe miệng Minh Quân. Hắn nhìn Jen bằng con mắt đắc thắng. Jennifer toan bước đến bóp chết Minh Quân ngay lập tức. Cô không muốn nhìn thấy hắn sống thêm một giây phút nào nữa. Cơn giận dữ bốc lên ngùn ngụt. Hắn nhắm mắt chờ đợi cái chết đến với mình.
– Khoan – giọng trầm lạnh vang lên. Hắn biết đây là giọng nói của ai, là Nick William. – Giết nó bây giờ thật phí sức. Phi Tuyết đang vào đây. Cô hãy chuẩn bị cho việc trả thù của mình đi. Kế hoạch lật đổ Super Power đã thất bại. Ivan sắp đến.
Jennifer nhìn Minh Quân, ánh mắt tràn ngập sát khí, rồi nở nụ cười của quỷ:
– Muốn chết à? Đâu dễ như vậy. Tôi sẽ cho các người chết chung.
Cô bỏ đi. Hắn nhìn thấy người đàn ông có đôi mắt xám quen thuộc. Dù đã biết trước nhưng hắn vẫn cảm thấy hụt hẫng, đau khổ.
– Bác…… – bất chợt hắn gọi, không tự chủ
– Có trách thì trách gia tộc William đã đưa mày vào tình thế hôm nay – đôi mắt xám nổi gió.
– Chúng ta dù sao cũng là bác cháu mà…
– Bác cháu thì sao, kẻ nào cản đường ta đều phải lãnh hậu quả. Mày là hòn đá lớn nhất ngăn cản bước đường của tao – Nick vẫn nói đều đều – trước khi chết, tao cũng nói cho mày biết luôn, những lúc tao yêu thương, bảo vệ mày chỉ là giả thôi, mục đích cuối cùng của tao là khối tài sản mà lão già đó để lại cho mày.
Hắn cảm nhận tim mình đang nhói lên, từng lời nói của Nick như những nhát dao lạnh lùng đâm thẳng vào lồng ngực của hắn. Minh Quân thấy khó thở, dù hắn đã biết chuyện này nhưng khi nghe chính miệng Nick nói ra khiến hắn gục ngã. Hắn đã mong muốn biết bao người này sẽ là cha của mình, người luôn chăm sóc hắn hết mình, ngoài bà Quản gia.
– Tôi..tôi đã biết chuyện này. Nhưng …tôi vẫn hi vọng ông nghĩ lại… – hắn run run. Có gì đó nghẹn lại trong cổ. Từng giọt nước chảy ra từ đôi mắt xanh nhạt, rơi xuống. Hắn đã tự nhủ mình không được khóc, nhưng hắn không làm được.
– Trừ khi mày chết thì tao sẽ nghĩ lại. – Nick bình thản trả lời.
Minh Quân tự thấy giận mình. “Tại sao lại khóc vì con người đó chứ? Khóc vì đau lòng à? Mày yếu đuối quá Minh Quân!”. Hắn nuốt khan, đè nén cảm xúc đang gào thét trong tâm trí, cất tiếng nói, giọng lạc hẳn đi, nụ cười nửa miệng quen thuộc xuất hiện đầy xót xa
– Ông làm tôi thất vọng Nick à… Ông sẽ thấy điều ông làm sẽ là vô ích… Chỉ ít phút nữa thôi…
– Mày nói vậy có ý gì? Đang khiêu khích tao để cho phép mày sống à? Không dễ vậy đâu. – Nick cười khẩy
– Phi Tuyết đã tìm ra được nơi này rồi – Jennifer thông báo – Nick, ông rời khỏi đây đi.
Minh Quân nghe thấy mùi vị chết chóc đằng sau lời nói của cô.
– Cô định làm gì? – Minh Quân tức giận thấy Jen bước lại gần.
– Tôi sẽ để anh câm miệng lại. – Jennifer mỉm cười, một cơn gió thổi ngang qua. Cổ họng hắn nghẹt cứng, đau đớn Minh Quân muốt hét lên nhưng vô ích.
Jennifer cười lớn
– Không có tác dụng gì đâu. Đừng cố gắng làm gì…
Cô ta đem con dao ra, nhúng vào lọ độc dược trong suốt, nhẹ nhàng bước ra cửa. Chỉ cần Phi Tuyết xông vào, cuộc đời của cô sẽ kết thúc tại đây, ngay lập tức.
Một tia sáng trắng nhỏ nhoi xuất hiện trên tay Minh Quân. “Nó đã hoạt động”. Hắn tập trung hết sức mình vào cổ họng.
Phi Tuyết xuất hiện ngay trước mặt hắn, ánh sáng bao trùm căn phòng. Jennifer mỉm cười nhẹ như gió có ta ở phía sau lưng Phi Tuyết. Chiếc dao hạ xuống nhanh như cắt.
KHÔ…Ô…Ô…ÔNG!!!!! – Minh Quân gào lên. Chiếc ITG phát sáng rồi đứt ra.