Ánh sáng – Thiên sứ – Bóng tối - Chương 19
Chương 19
Jennifer theo sau Nick William, kế hoạch mà cô và ông vạch ra sắp thành công. Cô nhìn người đàn ông lịch lãm trước mặt, chợt thấy những mảnh vụn kí ức đang kết lại thành những hình ảnh rõ ràng. Ngày cô gặp ông
Flashback
Jennifer nhìn người đàn ông lạ mặt đang dẫn mình đi. Cô lo sợ, òa khóc:
– Huhu, cha mẹ ơi….huhuhu
Người đó mỉm cười nhìn nó, đôi mắt màu xám bão thật hiền hòa.
– Con ngoan, nghe lời ta, nín đi nào. Ngoan ta cho kẹo.
Cô sợ sệt, đưa đôi mắt xanh đầy nước nhìn ông:
– Cha Geogre và mẹ Sophia đâu rồi?
– Hai người nhờ ta đến chăm sóc con một thời gian. Họ có công việc làm ăn xa
– Sao họ không dẫn cháu theo, ông Nick?
– Vì họ sợ cháu gặp nguy hiểm..
– Chừng nào họ đến đón con?
– Khi nào họ xong việc sẽ đến đón con. Nhanh thôi.
Cô tạm yên lòng. Nhưng vẫn cảm thấy lo lắng. Suy nghĩ của bé gái 3 tuổi như cô hiện giờ chỉ muốn cha mẹ ở bên mình.
—————————————–
Sấp chớp đì đùng. Những tia sáng lóe lên trên bầu trời, kèm theo tiếng nổ như đập vỡ bầu trời đen. Jen sợ lắm, cô chỉ biết khóc thét lên
Người đàn ông đó đến, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Sao ấm áp quá? Cô chợt khóc dữ hơn nữa, ôm chầm lấy ông.
– Cha ơi, con sợ lắm….
Thoáng bất ngờ trên gương mặt góc cạnh, đôi mắt xám bỗng mềm yếu trong chốc lát rồi trở về vẻ cứng rắn lạnh lùng. Chỉ còn giọng nói là tỏa ra hơi ấm:
– Không sao,…có..có cha ở đây…
– Cha à, cha tên gì vậy?
– Ta là Nick, Nick William – ông mỉm cười hiền hậu
– Cha Nick – cô mỉm cười rạng rỡ
Thoáng một niềm vui nhỏ nhoi trong cơn bão xám.
Cô được Nick đem đến T.
– Cha đặt niềm tin vào con. Con hãy cố gắng nhé.
– Cha yên tâm, con cố gắng hết sức. Nhưng chừng nào cha Geogre và mẹ Sophia sẽ đến đây với con?
– Con hãy thật chăm chỉ, họ sẽ đến ngay.
————————————-
Trải qua những năm tập luyện vất vả, cô chỉ nhận được những bức thư của Nick với đầy sự quan tâm. Cô dần cảm thấy cha mẹ cô sao xa lạ quá, ký ức về họ cứ phai dần đi, để rồi hình ảnh của Nick ngự trị trong cô.
Mười năm sau, cô nhận được thư báo cha mẹ cô đã mất do tai nạn xe. Thi thể hai người được đưa đi an táng. Jennifer không có cảm giác buồn, chỉ còn một chút nuối tiếc vương vấn. Nick luôn ở bên cô trong thời gian này. Jen thầm cảm tạ trời đất đã cho mình một người cha, dù không phải ruột thịt đã yêu thương mình hết mực. Ấm áp.
End Flashback
Cô khẽ cười, nụ cười thật chân thành nhìn người trước mặt. Vì người đó, cô đã làm nhiều chuyện, không cần biết đúng hay sai. Cô chợt nhớ đến Jason, nhếch mép cười. Ban đầu Nick đã có ý giết cậu ta nhưng cô ngăn lại. Cô cảm nhận được sức mạnh của nó, có thể lợi dụng sau này. Cô đẩy nó về quê Bảo Trâm sinh sống, tránh tai mắt của những người xung quanh, đồng thời để cho Bảo Trâm không cắn rứt lương tâm mà nói ra sự thật. Đây thực sự là quyết định táo bạo của cô. Nhưng chuyện gì Jennifer không nắm chắc phần thắng thì cô không bao giờ làm. Cô đã đe dọa bà ta. “Nếu như bà nói ra hết sự thật thì Jason sẽ chết ngay lập tức”. Chỉ cần nghe thấy thế, sắc mặt của bà đã tái nhợt, miễn cưỡng đồng ý.
Sự việc có chút thay đổi khi Jason gặp Phi Tuyết. Cô đã lợi dụng ngay lúc đó vừa để thực hiện mưu đồ của mình, vừa có dã tâm đánh sập hai kẻ hùng mạnh của Super Power giúp Nick. Mọi chuyện có vẻ trót lọt nếu như mụ Bảo Trâm không hé răng để lại bức thư hoa hồng. Cô bực tức muốn giết ngay bà ta, nhưng không may hiện giờ bà ta đang nằm dưới sự bảo vệ cao nhất của Super Power, muốn giết bà không dễ dàng gì.
Gạt đi những suy nghĩ vẩn vơ, cô tập trung vào kế hoạch lần này. Cô quyết bắt nó phải thành công, vì Nick, ông sẽ trở thành chủ nhân của Extreme mà không phải lo sợ gì nữa. Chợt một số hình ảnh hiện rõ trong tâm trí cô. “À còn cả tình yêu bẩn thỉu của Minh Quân và Thiên Lâm nữa. Làm sao lại có loại tình cảm thối nát đến như vậy? Chỉ có lũ bệnh hoạn như chúng mới có thứ gọi là “tình yêu” mạt hạng đó. Nhưng cũng vì vậy mà ta sẽ trả được thù của mình. Minh Quân mất đi, Thiên Lâm chắc chắn sẽ đau khổ, dĩ nhiên là con quỷ đội lốt người Phi Tuyết cũng sẽ có tâm trạng tương tự. Tập đoàn Super Power lập tức bị ảnh hưởng. Một công đôi việc.”
Jennifer lại cười, nụ cười đầy mưu mô, xảo quyệt, ánh mắt sáng lên tia nhìn của một con cáo chuẩn bị cho bữa ăn của mình.