Ánh sáng – Thiên sứ – Bóng tối - Chương 18
Chương 18
Jason vẫn đứng đó. Nó có nên tin không? Có khi nào cô ta đã biết chút ít về chị mình nên đã dùng một cách nào đó, có được tấm ảnh của chị Jennifer? Hẳn là vậy rồi….Jennifer Colline là một con cáo, nép vào những vách ngăn của bóng tối, rồi tiến lại gần con mồi, nhẹ nhàng, không một sơ hở.
– Chính tôi sẽ làm rõ tất cả mọi chuyện.
Nó lấy lại bình tĩnh, bước từng bước thật nhanh ra khỏi căn phòng. Jason lấy điện thoại, gọi ngay cho người mà nó muốn nói chuyện nhất:
– Alo – giọng nói đó vang lên
Nó im lặng. Nói gì bây giờ? Jason không thể mở miệng ra được, cảm giác đông cứng.
– Jason,….con đang gọi cho mẹ phải không? – giọng nói có gì đó khác lạ, ngập ngừng, đầy cảm xúc.
Vẫn là cái im lặng đáng sợ. Chết tiệt! Sao nó không nói được nhỉ?
– Con…đã đọc được quyển nhật kí rồi đúng không? – có gì đó đang nghẹn lại, đặc quánh.
– Mọi….mọi thứ trong đó có thật không? – nó nói, hi vọng….
– Thật. – nhẹ như ngọn gió thoảng qua, mở đầu một trận bão tàn bạo. Tút..tút..tút…
Nó đã hi vọng. Tan biến rồi. Nó lại cười, cười thật to. Điên thật. Tại sao nó lại cười cơ chứ. Trời lại đổ mưa. Mặn chát.
– Cười cho thật tươi, để khi sang thế giới bên kia không thấy hối hận, Jason.
Nó quay phắt lại, gương mặt lạnh lùng, không một chút yếu đuối.
– Retep, chắc chắn Nick William đã cử ngươi đến đây.
– Đúng vậy, ta đến đây để tiễn ngươi đi. – chất giọng người này biến đổi theo từng từ ngữ.
– Ta không nghĩ là ta sẽ chết tại đây đâu, Retep. Người đừng quên ta là ai.
– Người cũng đừng quên ta đã giết nhiều người có sức mạnh thiên nhiên như ngươi. – giọng đều đều luôn thay đổi, lạnh lẽo.
Jason hơi sựng lại, nhưng rồi mỉm cười đầy tự tin.
– Ngươi sẽ chẳng làm gì được ta đâu.
“Tốt lắm, rất có khí chất”. Hình như Retep đang cười. Nó vẫn không thể biết người này là ai. Luôn luôn bí ẩn, hòa vào màn đêm. Ngay cả cái nắng ban ngày, hắn vẫn mờ ảo, ẩn hiện trong bộ quần áo tối đen.
Jason không đợi con người kia ra tay, nó bắt đầu sử dụng phép thuật. Từng ngọn lửa cao ngút ném không thương tiếc đến Retep. Thoáng nhếch mép cười. Một lớp màng bảo vệ vây quanh lấy Retep. Lửa bỗng tan biến.
– Ngươi có sức mạnh bảo vệ? – Jason nghi ngờ.
– Giờ ngươi mới biết thì muộn quá rồi – Retep vẻ đắc thắng. Một quả cầu năng lượng đỏ rực bay nhanh đến Jason đến bất ngờ
Nó xoay người né tránh, “ngay cả sức mạnh hủy diệt cũng rất đáng sợ. Ta không thể dùng những phép thuật bình thường để hạ hắn được”. Cùng lúc đó một quả cầu khác màu xanh bay nhanh đến rồi bị bật ra.
“Khá đấy, nhưng bao nhiêu đó vẫn chưa đủ”.
Nó tập trung sức mạnh của mình, vận dụng toàn bộ năng lượng thiên nhiên mà mình đang có. Nó cảm thấy khá đuối sức, mồ hôi chảy ra ướt cả khuôn mặt. Ánh sáng xanh bao quanh lấy nó, tỏa ra hào quang rực rỡ.
“Tốt lắm. Có như thế thì mọi việc mới nhanh chóng kết thúc”.
Tia sáng xanh lao đến. Bức màng phòng hộ chống cự trong vô vọng, vỡ tan, đánh bật Retep văng ra xa.
Jason thở dốc, nó chưa bao giờ tập hợp nhiều sức mạnh đến vậy. Nó sẽ giết Retep ngay lập tức. Nhưng có cái gì đó thôi thúc nó không làm vậy.
– Cậu đã có sức mạnh hơn hẳn Jennifer. Tôi yên tâm rồi – giọng nam trầm tĩnh.
Retep cởi bỏ lớp choàng đen khắp người. Có một vết sẹo kéo dài từ thái dương phải đến cằm. Máu rỉ ra từ khóe miệng.
– Mi là…Peter?
– Sao cậu lại biết tôi? – Peter khá ngạc nhiên, tay ôm ngực – cậu ra tay mạnh thật
– Xin…xin lỗi – nó lúng túng – anh là người yêu của Jennifer đúng không?
Anh gật đầu nhìn người trước mặt. Lạ thật, sao cậu ta biết nhiều thế?
– Anh không phải bất ngờ đâu. Tôi đã từng thấy ảnh của anh chụp chung với Jennifer rất-âu-yếm. Tôi có thấy có tên của anh phía dưới. Dường như cô ta không muốn nhắc đến anh nhiều cho lắm, tâm trạng cô ta luôn cực-kì-khó-chịu khi nghe đến Peter. Tôi có nhìn thấy trong mắt Jennifer có một nỗi buồn lạ lùng.
Peter cười buồn.
– Tại sao anh lại lấy tên Retep?
– Cậu thử đọc ngược tên Retep xem?
– P…Peter. Thảo nào, Jennifer có ngờ ngợ khi nghe tên của anh.
Anh gật đầu. Jason nhìn anh, đôi mắt chợt ánh lên tia nhìn tức giận:
– Hay anh lại lừa tôi? Jennifer và anh thông đồng với nhau từ đầu đúng không?
– Không. Jennifer không biết chuyện này.
– Làm sao tôi có thể tin anh được?
Giọng nói trong trẻo vang lên, phá tan mọi nghi ngờ trong lòng nó:
– Chính tôi đã sắp xếp chuyện này.
– Phi Tuyết? – Jason nhíu mày
Cô gật đầu, nói tiếp:
– Tôi biết Jennifer sẽ phạm sai lầm khi đẩy em trai của cô ta đến bờ vực hận thù. – giọng nói của cô chùng xuống, hơi lạc đi.
Nó ngạc nhiên, sững sờ
– Cô…cô đã biết tất cả?
Gật đầu. Nó không thể bình tĩnh được, chạy đến lay thật mạnh đôi vai mỏng manh.
– Tại sao cô không nói cho tôi biết? TẠI SAO?
– Vì cậu luôn giận dữ đến không kiểm soát, hai năm trước cậu cũng thế và hiện tại, cậu cũng đang như vậy. – Phi Tuyết nhẹ nhàng gở tay Jason ra khỏi vai mình – cậu sẽ không tin tôi đâu. Cuộn video đó đã làm cậu tin tôi là hung thủ.
Nó bước lùi lại, gục xuống.
– Tôi cũng không muốn để cậu biết sự thật về mẹ cậu,….
Jason lại cười thật to. Dường như nhắc đến người đó, nó bỗng trở nên điên loạn. Peter lo lắng định bước đến gần nhưng Phi Tuyết ngăn lại.
– Còn chuyện cô ta là chị tôi? – nó trầm giọng
– Trước khi cậu sang Mỹ vài ngày, tôi đã nghe được từ Bảo Trâm.
– Bà ta nói dối. TÔI KHÔNG TIN
– Tôi đã cho Peter xác minh bằng ADN…. ngay khi biết chuyện.
Lại là không khí im lặng đầy khó chịu. Nó vội vã bước đi, lời nói nhẹ theo cơn gió:
– Đi thôi, không để chị tôi sa vào tội ác nữa. Chuyện của tôi để sau.
Mây giăng kín bầu trời bằng những hình thù kì lạ. Có vài vết cứa nhỏ đang lớn dần ra, tách biệt hai đám mây to lớn