Ánh sáng – Thiên sứ – Bóng tối - Chương 17
Chap 17
Tách biệt khỏi cuộc sống ồn ào náo nhiệt của Hoa Kỳ, một đống đổ nát bị cháy xém mà trước kia đó là một căn nhà được thiết kế theo kiến trúc lâu đài cổ nằm ở một vùng quê yên ả.. Xung quanh được bao bọc bằng một vườn hồng khổng lồ, nhưng bây giờ chỉ còn lại là những cành khô cháy xém. Hai bên là những hàng cây xanh rì, tràn ngập sức sống, tương phản với vùng đất đã bị tàn phá bởi ngọn lửa lạnh lùng.
Jason đau khổ nhìn khung cảnh trước mặt. Nó đã từng sống ở đây, từng tận hưởng cảm giác hạnh phúc của gia đình, trong vòng tay ấm áp của cha mẹ. Nó nhớ mãi cái nhìn ấm áp, nụ cười hiền hậu của mẹ, vẻ cứng rắn, cương quyết của cha. Mọi thứ xảy ra như một cơn ác mộng đối với nó. Chân nó chợt mềm ra, không thể đứng vững được. Jason cố gắng kìm nén, nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi. Đau khổ. Hụt hẫng. Đôi mắt xanh gợn từng đợt sóng. Nó bỗng cảm thấy mệt mỏi khi bước đi một mình trên con đường của mình. Cơn mưa phùn chợt kéo đến, rồi chợt đi trong chốc lát. Nhanh thật. Sao nó cảm thấy lạnh buốt? Nó mỉm cười khô khốc. “Hẳn là do mưa thôi”
Nó chợt nhớ mục đích mình đến đây. Nó phải tìm ra sự thật. Jason nhớ lại đoạn video đó. Hình ảnh Phi Tuyết ùa về thật nhanh, rõ ràng. Đôi mắt của cô ta có cái gì đó khác lạ. Nó mở đoạn phim xem lại hình ảnh của cô một lần nữa. Đúng là đôi mắt. Nó chỉ là một màu đen huyền ảo, độc ác. Không đúng! Đôi mắt của Phi Tuyết luôn tỏa sáng trên nền đen ấy. Jason còn nhớ rất rõ một buổi sáng 2 năm về trước, lần chụp hình chung với Phi Tuyết, nó vẫn thấy được hào quang từ mắt cô. Chẳng lẽ, đó là đoạn băng giả? Không đâu. Chắc chắn là do ánh đèn flash đã làm nên đôi mắt ấy. Thịch! Tim nó đập mạnh.
Jason nhìn quanh, cố tìm ra điểm đặc biệt trong vườn. Nhưng có lẽ, trước mắt nó chỉ là những cành hoa xơ xác, cháy đen nhẻm, trơ trụi. Nó đi khắp nơi, quan sát thật kĩ mọi vật xung quanh. Quái lạ, không có gì đáng nghi cả
– Ai da…. – Nó nhăn mặt, ngồi dậy. Hình như nó vấp phải cái gì đó.
Jason cúi xuống, phát hiện phiến đá được khắc biểu tượng hoa hồng giống hệt trong thư.
– Chắc chắn nó cái gì lạ đằng sau phiến đá này.
Nó đặt tay lên phiến đá, giật mình lùi lại khi nghe thấy tiếng nói máy móc:
– Nhận diện vân tay: Jason Howard. Xin chào cậu chủ. Phòng bí mật sẽ mở sau vài giây.
Phiến đá di chuyển, mở ra một lối đi khá rộng bên dưới. Hương hoa hồng nhẹ thoảng qua. Nó hít một hơi thật sâu, bình tĩnh đi vào. Cánh cửa đóng sập lại ngay lập tức sau lưng nó. Jason giật mình quay lại, cố gắng tự trấn an bước xuống từng bậc thang. Xung quanh nó chỉ có bóng tối lạnh lẽo. Đôi mắt xanh sáng lên quỷ dị. Mọi thứ đều mờ ảo, khó nắm bắt. Chỉ có hương hoa hồng rõ rệt len lỏi trong từng hơi thở, hòa quyện vào màn đêm bí ẩn. Đi hết các bậc thang, một tia sáng đỏ lướt qua mắt Jason. Nó bất giác lùi lại theo quán tính. Giọng nói của máy tính lại vang lên khiến nó thót tim
– Nhận diện tròng mắt: Jason Howard. Xác định thân nhiệt: chỉ có 1 người. Xin chào cậu chủ. Cửa phòng bí mật đã mở.
Ánh sáng tự động bật lên. Màu xanh da trời nhẹ nhàng bao lấy căn phòng. Một quyển sổ đặt trong lồng kính nằm trên chiếc bệ đá đã cũ giữa phòng. Jason tiến lại gần. Lại một vệt sáng đỏ nữa quét nhanh, lồng kính tự động mở ra.
Nó cầm quyển sổ lên. Đây là quyển nhật ký dòng họ đã truyền qua bao thế hệ. “Có lẽ trong nhật ký sẽ có được điều ta cần. Mẹ đã đưa ta đến đây, tức là nó có sẽ có những ghi chép liên quan đến đám cháy”. Nó lướt nhanh qua các trang giấy, dừng lại ở trang gần cuối. Nét chữ của Bảo Trâm. “Tại sao mẹ lại có thể vào được phòng bí mật?” Câu trả lời tự động đập vào mắt nó. “Hôm đó chính là ngày mà ngôi nhà của mình bị đốt cháy. Mẹ đã mang mình vào đây. Nhưng tại sao mình không nhớ ra?”
——————————————
Quyển sổ đột nhiên rơi xuống đất. Cảm xúc lẫn lộn. Nó cười sặc sụa, không thể kìm được tiếng cười của mình. Jason ngồi bệt xuống đất, ôm bụng cười ngặt nghẽo.
– Haha, Bảo Trâm là hung thủ…. hahaha…. vui thật……bà ấy là người đã đốt cháy ngôi nhà….. ôi thật tức cười….
Nó cười đến rũ ra. Hình ảnh trước mắt Jason bỗng nhòe đi. Mưa ư? Sao nó có vị mặn vậy? Nó đang chìm vào vòng xoáy của dòng nước lạnh buốt. Nó run rẩy ôm lấy thân mình, cố tìm lấy hơi ấm mỏng manh. Nó cảm giác mọi thứ xung quanh sụp đổ dưới chân mình. Nó bật cười khi nhớ lại hai chữ niềm tin. Nó đã tin ai? Tin Bảo Trâm, Jennifer, Nick William.
– TOÀN LÀ MỘT LŨ LỪA DỐI!
Nó hét lên bằng hết sức lực của mình. Nó đặt niềm tin sai chỗ rồi…
– Thiên Lâm, Phi Tuyết, tôi xin lỗi…. – nó nói trong tiếc nấc.
Jason nằm đó, hụt hẫng, bất lực. Thoáng tiếng cười lạnh lẽo lại vang lên trong phòng.
———————————
Nó mở mắt. Vẫn là căn phòng bí mật. Nó đã ngủ suốt 2 ngày nay. Jason mệt mỏi ngồi dậy, đưa mắt nhìn quyển sổ. Nó vẫn mong đây chỉ là giấc mơ, một cơn ác mộng đang cố nhấn chìm nó. Nhưng mọi hi vọng chỉ càng thêm vô vọng. Jason nhìn lại đồng hồ, ngày 23/8. Thôi chết! Nó chợt giật mình. Hôm nay là sinh nhật Minh Quân. Nó phải ngăn cản chuyện đó ngay lập tức. Jason quyết không để bọn người đó tiếp tục hại thêm 1 ai nữa. Nó cầm quyển sổ, chợt có một mảnh giấy rơi ra. Jason nhặt lên xem. Trên đó chỉ vỏn vẹn vài chữ
“Chúng tôi rất tiếc nhưng không thể tìm thấy cô Jennifer”
Jennifer? Nó vội lật quyển sổ ra. Cảm giác nghi ngờ.
“Jennifer Howard: bị mất tích sau chuyến đi du lịch dài ngày cùng ông bà Howard. Cuộc tìm kiếm thất bại. Không thấy dấu tích của cô Jennifer.”
Có một tấm ảnh dán ở mép quyển số. Đó là hình một cô bé mái tóc bạch kim, đôi mắt xanh trong vắt đang nở nụ cười rạng rỡ.
– Jennifer Colline? Cô ta là Jennifer Howard sao ? – Jason sửng sốt. Nó đã từng thấy bức ảnh cô ta chụp lúc nhỏ, trong lý lịch tại trường T.
Ánh sáng xanh nhẹ. Không khí ảm đạm đến ngạt thở.
Đôi mắt xanh khép hờ lại. Có quá nhiều cú sốc khiến đầu óc nó không còn khả năng hoạt động nữa.