Anh là lẽ sống của đời em - Chương 27
_ Tránh ra cho tao ngồi với coi , thấy tao vô mà còn trơ mắt ếch ra nhìn àh …..- vừa mới bước vào lớp là con Uyên la toáng lên rồi lại còn thô bạo xô tôi ra nữa chứ .
_ Chài mày làm cái trò gì thế , hôm nay mày bệnh àh sao thô bạo với tao thế …- tôi nhăn nhó nhìn nó .
_ Trời anh nói gì thế em sao nỡ thô bạo với anh , em yêu anh còn ko hết mà mấy hôm nay ko gặp nên người ta nhớ anh đó mà quay qua cho em ngắm chút coi ………- trời tôi mới vừa nói nó thô bạo là nó quay sang nhẹ nhàng quá đáng liền nó nói mà mấy con nhỏ con gái bàn trên phải quay sang nhìn tôi và con Uyên vì trong lớp ai cũng nghĩ chúng tôi là một cặp mà .
Lấy tay đẩy nó ra tôi ko cho nó giỡn nữa hiểu ý nó bật cười hô hố trước thái độ ngại ngùng của tôi . Tôi hỏi nó chuyện của con Thy thế là hình như tôi hỏi đúng đài hay sao áh , nó nhào vô kể liền một hơi . Nghe con Uyên nói thì sau khi nghe kể về chuyện tình cảm của tôi và Tùng thì con Thy chỉ biết há hốc mồm mà khâm phục , con Thy còn nói là chưa thấy ai yêu nhau mà chung thủy như tôi và hắn . Cũng đúng thôi tình cảm tôi dành cho hắn ko có gì là thay đổi được . Suốt tiết học toàn ngồi nghe con Uyên kể về chuyện của con Thy , nhưng phải công nhận là con Thy cũng khá dễ thương hay là nhờ vào tài áp bức bạo lực của con Uyên thuyết phục cũng nên . Hôm nay hình như con Uyên rất vui thì phải suốt buổi học tôi nghe nó cứ cười suốt lại còn chọc ghẹo tôi nữa chứ …
_ Êh hôm nay sao tao thấy mày vui thế , có gì hả ……..- tranh thủ lúc ông thầy điểm danh tôi hỏi nhỏ nó .
_ Ko có gì chỉ là hôm nay anh yêu rảnh nên một chút sẽ rước tao về hihi tự nhiên tao thấy vui thôi …
Tôi lừ mắt rồi xì một cái , cái con ham hố lúc mà nó chưa quen Dũng , ngày nào mà tôi ko chở nó đi học sao ko thấy nó vui như thế đi chỉ toàn là chửi rủa hành hạ tôi thôi . Còn bây giờ Dũng đón nó có chút xíu vậy mà nó cũng làm thấy gúm, đúng là thứ ham hố mà …
_ Mày đúng là thứ mê trai bỏ bạn , tao còn tính hôm nay rủ mày đi ăn tại hôm nay tao ko có đi xe ai ngờ mày lại bỏ rơi tao ..
_ Thì lát tao kêu Dũng chở mày về ủa sao hôm nay anh của mày đâu mà bỏ mày bơ vơ dạ , làm gì ghê thế lát tao cho anh yêu tao chở mày về mà ……..
_ Thôi thứ mê trai tao ko thèm …….’’ Nhớ lắm honey em nhớ thương anh vô cùng, hãy đến bên em xóa tan đi bao hờn ghen …….”- tôi còn chưa kịp chửi con Uyên hết câu thì điện thoại của tôi reo lên làm ai cũng quay sang nhìn , hihi honey của tôi gọi mà .
“Alô , anh hả em nghe nè , dạ em đang học còn anh thì ăn sáng chưa thế sao anh dậy sớm vậy . Hả lát anh đón em hả hihi vui quá vậy lát em chờ anh nha , xong rồi mình đi ăn trưa luôn nha anh , uhm thôi bb anh em học tiếp “
Tôi cúp máy quay sang nhìn thì thấy con Uyên đang trề cái mỏ ra cả thước …..
_ Xì nói tao mê trai chứ mày thì ko àh , nghe trai rước là ham lắm cười tít mắt luôn . Sao giờ tao đổi ý rồi nè , tao ko đi với Dũng nữa lát tao vơi mày đi ăn ko ….- nó nheo mắt nhìn tôi .
_ Thôi hay là mình đi 4 đứa cũng vui mà ..
_ Tao thích đi với mày thôi được ko ??????
_ Nhưng mày cũng nghe là tao hẹn với Tùng rồi sao được , đừng làm khó tao mà ….
_ Xì vậy là mày mê trai bỏ bạn đó nha chứ ko phải tao đó , hứ nhớ đó ngày mai mày phải bao tao ăn sáng ko thì mày ko yên với tao đâu đó ..còn bây giờ đi về thôi ko thì có hai con hươu cao cổ đứng chờ tao và mày đó …
Ko để tôi phản ứng con Uyên lôi tôi đi cái một , cái con khó ưa này dám gài tôi bao nó ăn sáng àh . Nhưng nếu tôi ko bao thì tôi sẽ ko yên thân với nó , số tôi sao mà khổ quá thế này hic hic , kệ khổ thì khổ chỉ cần gặp hắn là vui rồi . Chắc lát nữa hắn mới tới lúc hắn gọi dt cho tôi là hắn đang trên đường tới mà , từ từ cũng được . Nhưng tôi muốn đi từ từ cũng ko được con Uyên cứ nắm tay tôi là lôi đi xềnh xệch chắc nó sợ anh yêu nó chờ mà . Lúc nào hẹn với con Uyên mà Dũng ko tới sớm làm gì mà dám vơi trễ đúng là tội nghiệp tên đó thật hehe …đúng như tôi dự đoán vừa mới xuống sân nhìn ra cổng tôi đã thấy thấp thoáng cái dáng cao cao của Dũng rồi ……nghĩ kĩ thì con Uyên đúng là hạnh phúc thật …dĩ nhiên là hạnh phúc thua tôi rồi hehe .
_ Anh tới sớm vậy hihi em còn tưởng chút nữa anh mới tới chứ , mình đi ăn nha hay là đi dạo vòng vòng cũng được hihi…….- con Uyên leo lên xe ôm ngang người Dũng một cách tình tứ , nó làm cho tôi hơi bất ngờ một chút trước thái độ thân mật của nó và Dũng .
_ Thì ko có gì làm nên qua sớm rước em vả lại anh cũng đâu có dám để em đứng chờ một mình ở đây ….ủa cũng có Kha nữa àh hay là rủ Kha đi chung nha …..- Dũng quay sang nhìn thấy tôi .
_ Thôi anh khỏi lo lát nữa anh yêu nó lại đón nó rồi , anh có rủ nó cũng ko thèm đi đâu . Mình làm người cản trở người ta chi anh , thôi mình đi đi anh cho nó đứng chờ một mình đi hehe…..
Con Uyên vừa đưa tay chào tạm biệt tôi vừa hối thúc Dũng phóng xe đi cái con ham hố này đúng thật là mê trai bỏ bạn mà . Nó sợ tôi phá đi giây phút riêng tư của nó và Dũng thì có , thôi kệ dù sao tôi cũng muốn được một mình bên cạnh hắn mà …… Nhưng sao hôm nay hắn lại tới trễ thế nhỉ bình thường thì chỉ muộn khoảng chừng 5p thôi nhưng nãy giờ cũng hơn 15p rồi , chẳng biết hắn có bị gì ko nữa sao lại đến trễ thế …Tôi gọi điện thoại thỉ chẳng có ai bắt máy hết ko lẽ hắn đang chạy xe nhưng nếu hắn có chạy xe thì hắn cũng nghe mấy của tôi mà nhưng lần nay hắn sao thế …..Trời đã trưa rồi ông mặt trời soi thẳng xuống đầu tôi những cái nóng oi ải của ngày hè . Trong lòng tôi thì cứ như lửa đốt tôi cảm thấy có một cái cảm giác gì đó thật khó chịu , tôi cảm thấy thật bất an và lo lắng cho hắn quá ….rốt cuộc thì hắn có chuyên gì mà đến di động cũng ko nghe thế . Lấy máy gọi cho hắn đến nỗi cái máy muốn cháy máy luôn nhưng hắn vẫn ko trả lời tôi muốn nghe cái giọng ấm áp của hắn quá đi nhưng ……..Tôi đi vòng vòng trước cổng sân trường nhưng tâm trạng thì cứ như lửa đốt chẳng biết là hắn tới đâu rồi có khi nào hắn quên là sẽ đi rước tôi ko ………thấp thỏm ko yên tôi lấy điện thoại ra gọi cho hắn lần cuối thì may mắn lần này hắn bắt máy nhưng đầu dây bên kia ko phải là giọng nói thân thuộc thường ngày mà là giọng của một cô gái ……
_ Alô có phải là điện thoại của anh Tùng ko ….- ko tin vào tai mình tôi cũng ko biết mình có gọi lộn số ko nữa nhưng nhìn kỹ lại thì tôi biết mình ko hề lộn số đây đúng là số của hắn mà….
_ Áh may quá em là gì của bệnh nhân Tùng thế , anh ấy bị bất tỉnh trên đường có một số người đưa anh Tùng đến đây . Chúng tôi tìm thấy giấy tờ trên người anh ấy chưa kịp gọi điện thoại cho người nhà thì em gọi đến đấy , Tùng đang được các bác sĩ cấp cứu em đến nhanh nha , bệnh viện Gia Định đó em ………….- nói trong hối hả người đối thoại với tôi cúp máy một cách vội vã .
Còn tôi cũng ko biết mình đang mơ hay đang tỉnh phải mất mấy phút tôi mới có thể định hướng được nơi mình cần đến . Bệnh viện Gia Định là bệnh viện mà lần trước hắn vào nằm một lần rồi và cũng là nơi ông Thành đang làm việc . Đầu óc tôi quay cuồng tôi ko biết mình nên làm gì cho đúng nữa , tôi chỉ biết chạy chạy thật nhanh cho đến khi bắt được một chiếc taxi thì tôi leo lên một cách vội vàng đánh rơi đồ đạc lung tung làm cho bác tài cũng phải bực mình với tôi …… Hôm nay bầu trời âm u quá giống y như cái hôm tôi hấp tấp tiễn hắn ra sân bay hôm đó trời mưa và cũng u ám lắm , ngày đó hắn đã rời bỏ tôi đến tận 4 năm còn hôm nay thì sao liệu hắn có rời bỏ tôi thêm lần nào nữa ko . Sao hắn lại bị ngất trên đường thế xưa nay sức khỏe của hắn vẫn rất tốt mà chỉ có dạo này thì hơi yếu một chút nhưng cũng ko đến nỗi bị ngất chứ . Tôi kêu hắn đi khám hoài mà hắn có nghe đâu để bây giờ phải bị ngất trên đường luôn ….
Chiếc xe taxi thắng lại một cách gấp gáp , tôi lao xuống xe nhanh đến nỗi quên mất là phải trả tiền cho bác tài làm ổng la um sùm hic hic . Hắn làm cho tôi muốn khùng luôn rồi tôi lo lắng cho hắn quá huhu chẳng biết hắn có sao ko nữa .
Sau vài phút sục sạo điên khùng trong bệnh viện cuối cùng tôi cũng được một chị y tá thi chỉ đến phòng bệnh của hắn . Leo lên phòng bệnh cũa hắn mà tôi té tổng cộng 5 lần vì chân tôi ko có sức nữa mỗi lần tôi bước thì chân này cứ dính vào chân kia thế là tôi té liên tục đến nỗi cánh tay của tôi mất cảm giác đau luôn . Nhưng cuối cùng thì tôi cũng thấy phòng bệnh của hắn , mừng quá tôi vừa định đẩy cửa bước vào thì tôi nghe tiếng hắn và ông Thành đang cãi nhau rất dữ dội ,……..tôi khép cửa lại và bước lui ra vì tôi quá sốc trước những gì ông Thành nói với hắn ….
_ Em có nghe bác sĩ nói ko hả , sao em ko chịu để kiểm tra kỹ hơn nữa . Em còn phải kiểm tra nhiều thứ lắm còn phải phẫu thuật nữa chứ, nếu cần thì anh sẽ tìm cho em một trái tim để thay …….- ông Thành đang nói cái gì thế sao hắn lại phải thay tim, sao lại phải phẫu thuật chứ , tôi nghe mà lùng bùng cái lỗ tai luôn .
_ Chứ lúc nãy anh ko nghe bác sĩ nói àh , cơ hội thành công chỉ có 10% thôi tôi ko muốn chết trên bàn mổ , còn tìm một trái tim khác àh cơ hội còn mong manh hơn nữa đó chứ ……- hắn cười , một nụ cười chua chát và đau đớn .
_ Ko được em phải đi kiểm tra đi anh muốn em phải phẫu thuật, hay là anh sẽ nói chuyện này cho bạn bè và người thân của em nghe được ko ………-
_ Anh im đi nếu anh nói chuyện này cho ai nghe nhất là Kha thì tôi sẽ ko bao giờ gặp anh nữa tôi sẽ ko bao giờ tha thứ cho anh ………..- nhìn ông Thành bằng đôi mắt lạnh lùng Tùng nói
_ Làm gì mà em coi trọng thằng nhãi đó thế ko lẽ lúc sung sướng thì hai người bên nhau còn lúc em bệnh hoạn thì nó lại đứng ngoài àh , sao mà thằng đó đê tiện thế ….
_ Im ngay anh ko có quyền nói về Kha như thế , anh biết gì mà dám nói Kha hả . Nói thật nhé anh ko thể nào bằng Kha của tôi được , nếu tôi đột ngột đi du học với một cô gái khác thì anh có thể chờ đợi tôi vô điều kiện ko , vậy thì anh đừng nói Kha là đê tiện ..
_ Thì ra trong mắt em thằng đó quan trọng như thế ,anh sẽ làm cho nó ko là gì ko trong mắt em nữa anh từng hỏi em một câu : nếu em gặp anh trước thì em có yêu anh ko chắc bây giờ em đã có câu trả lời ……
_ haha tất nhiên là ko ,nếu gặp anh trước thì tôi cũng ko yêu anh đâu vì tôi biết một nửa của tôi , tình yêu của tôi vẫn đang tồn tại và tôi ko thể nào để Kha vuột khỏi tầm tay tôi được …….- câu nói của hắn nghe thật tàn nhẫn và lạnh lùng . Hắn của tôi cũng như thế vẫn yêu tôi một cách nồng say và lạnh lùng hờ hững với những con người xung quanh hắn .
Ông Thành nhìn hắn bằng một con mắt đầy đe dọa rồi ông ta hậm hực bước ra ngoài . Tôi nhanh chóng nấp vào một góc nhìn cho khuất dáng đi của con người đó mà trong lòng ko khỏi bàng hoàng vì những gì nãy giờ tôi nghe được . Tai sao thế , tại sao hắn bị bệnh mà hắn vẫn giấu tôi vẫn ko muốn tôi lo lắng cho hắn . Hắn đâu có biết chính thái độ đó của hắn mà làm cho tôi ngày càng lo lắng hơn , tim hắn bị gì mà phải thay tại sao cơ hội thành công khi mổ tim lại thấp như thế . Tôi muốn hỏi hắn nhiều lắm nhưng ko hiểu sao tôi lại ko biết phải mở miệng như thế nào nếu hắn biết là tôi đã hiểu mọi chuyện thế nào hắn sẽ có thêm một mối lo một gánh nặng mà đó lại chính là tôi ……tôi ko muốn mọi chuyện như thế , tôi ko muôn hắn vừa lo lắng cho bệnh tật của mình lại phải bận tâm về tôi có lẽ cách tốt nhất là tôi nên giả vờ như mình ko nghe gì hết ……Nghĩ thế tôi cố làm một gương mặt vui vẻ bước vào phòng bệnh của hắn ..
_ Trời anh làm gì mà để phải ngất ngoài đường vậy , sao vậy anh anh co chuyện gì àh …- vừa cười vừa nói tôi bước vào .
_ Hi hi em tới rồi àh sao em tới nhanh thế chắc mấy cô y tá gọi điện thoại cho em hả . Anh ko sao tại sáng nay anh ko ăn sáng nên mới bị như thế , bác sĩ nói là hình như anh bị hạ đường huyết nên mới ngất thôi …………- tôi nhìn hắn cười mà trong lòng thật lo lắng tôi biết hắn đóng kịch cho tôi xem thôi vì hắn ko muốn cho tôi lo lắng mà .
Tôi chẳng biết nói gì đành phải nhìn hắn cười trừ , ko lẽ bây giờ tôi vạch mặt của hắn hay sao ko lẽ tôi ôm hắn rồi khóc nấc lên sao …….Tôi nhìn hắn ngồi nói huyên thuyên nhưng nụ cười của hắn thì rất ngượng gặp , tôi biết hắn đang rất lo cho bệnh tật của mình . Tôi đi xuống mua đồ ăn trưa cho hắn mà trong lòng bối rối và lo lắng lắm , tôi có nên hỏi rõ hắn ko hay là tiếp tục im lặng âm thầm ủng hộ cho hắn …Bị bệnh như thế vậy mà hằn cũng ko chịu nằm lại thêm vài ngày nữa cứ đòi về cho bằng được tôi phải năn nỉ hăm dọa rồi còn giận dỗi nữa thì hắn mới chịu nằm lại thêm vài ngày nữa …
Tôi muốn ở lại bệnh viện với hắn lâu hơn một chút nhưng mà hắn cũng ko cho bắt tôi phải về nhà nghỉ ngơi rồi chiều vào với hắn dù gì thì sáng đến giờ tôi cũng chẳng có ăn gì . Mang theo tâm trạng nặng trĩu tôi rời khỏi bệnh viện trong lòng trống rỗng chẳng biết bây giờ tôi nên làm gì cho đúng đây , tôi muốn gọi điện thoại nói cho con Uyên bếit hết nhưng lấy di động ra rồi lại ko muốn gọi , nếu nói có lẽ lại làm cho nó lo lắng hơn và biết đâu nó sẽ đi nói chuyện với Tùng tôi quá hiểu con đó mà ….
Trời đã về chiều ……….từng áng mây hờ hững trôi trên đầu của tôi ….chán nản và mệt mỏi giống như tâm trạng của tôi lúc này… Những bước chân của tôi trở nên nặng trĩu , tôi ko thể bước nổi nữa chân tôi khuỵu xuống , từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má tôi . Tôi khóc nấc lên , bây giờ tôi ko thể nào làm chủ cảm xúc của mình …mặc kệ mọi người ai cũng nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ . Nước mắt tôi rơi xuống nhiều đến nỗi làm cho đôi mắt trở nên mờ , đầu tôi thì nhức buốt ……gượng đứng lên từ từ nhưng đôi chân tôi run rẩy theo từng nhịp nấc của cơ thể . Sao ông trời lại bất công với chúng tôi thế , ông bắt hắn phải xa tôi đến tận 4 năm . Chúng tôi phải trải qua biết bao trắc trở , khó khăn đến bây giờ khi mà tôi thấy mọi thứ thật hoàn hảo , thật hạnh phúc thì một lần nữa ông lại muốn đưa hắn của tôi ra đi …và có thể lần này là mãi mãi … Anh ơi , sao anh ko cho em biết sự thật , sao ko cho em được lo lắng cho anh …..huhu sao anh lại lo nghĩ cho em nhiều thế em biết là anh rất lo lắng mà sao anh ko dựa vào vai của em ………ông trời ơi sao ông lại bắt hắn phải ra đi sao ông lại bắt hắn phải xa tôi …….Con xin ông , xin ông hãy cho hắn và con thêm một cơ hội …..con xin ông mà , đừng mang hắn của con ra đi … Anh ơi ……hic hic anh ơi đến khi nào thì mình mới có được hạnh phúc hả anh ….em sợ một lần nữa phải mất anh , em yêu anh lắm ……làm ơn đừng rời bỏ em nha anh ….
Tiếng khóc và tiếng thét của tôi tan vào không trung ……tan vào cái ảm đạm của một buổi chiều tà …….Bước chân của tôi lê nặng trịch trên con đường dài ………tôi lo cho anh , lo cho tình yêu của chúng tôi ………Tùng ơi anh sẽ ko sao chứ , nếu anh có gì thì em phải làm sao đây……..Gió , từng con gió lạnh lại về …gió vẫn thổi…thổi vào cái tâm trạng cô đơn hụt hẫng lo lắng và chán nản của tôi ……Ngày mai của chúng tôi sẽ như thế nào đây chính tôi cũng ko biết nữa ….chỉ có tiếng gió thổi qua vù vù ….có lẽ chẳng ai có thể biết được câu trả lời đó ….anh ơi , anh sẽ mãi mãi bên em được ko anh ????