Anh là lẽ sống của đời em - Chương 14
_ Mà nãy em làm gì vậy sao lại nói Uyên là người em để ý , nhỏ đó mà tưởng thiệt là vui luôn đó nha …-vừa mới bước vào quán kem hắn đã cằn nhằn tôi .
_ Trời anh đừng lo mà , Uyên hiểu chuyện của em và anh rồi hi hi . Em tính kể cho anh nghe chuyện này nè . Nhỏ Uyên đúng là hiểu chuyện thiệt , nói chuyện với nó thoải mái lắm . Em nghĩ chắc chuyện hồi nãy nhỏ Uyên cũng hiểu mà anh đừng lo , chỉ sợ bị tụi trong lớp chọc thôi ….-tôi cười
_ Trời anh ko ngờ con nhỏ Uyên như thế mà cũng hiểu chuyện và người lớn quá há ….uhm từ nay em có thêm một người bạn nữa rồi cũng tốt ….-hắn vừa ăn kem vừa nói , mà hắn nói cũng đúng thêm một người bạn như nhỏ Uyên cũng tốt .
Trên đường về tôi cứ mãi suy nghĩ chuyện về ông thầy sao ông thầy có thể nhìn thấy và hiểu được . Tôi che dấu tâm trạng của mình rất tốt nhưng sao lần này ông thầy đó có thể nhìn ra . Nghe thằng Sơn nói thì hình như ổng sẽ còn ở lại trường mấy năm nữa để dạy cho tụi tui về cái môn tâm lý gì đấy thay thế cho cô Tâm . Chán thật đúng là thầy tâm lý có khác mới nhìn đã biết tôi nghĩ gì rồi . Hôm nay sao mà xui xẻo thế , né được bà Loan ai ngờ cũng dính ông thầy này mới ghê . Nếu hôm nay hắn ko bận thì tôi rủ hắn đi chơi rồi , hôm nay tâm trạng thật ko tốt chút nào cứ thấy bất an hoài .
_ Em về nhà nhớ ngủ sớm nha , đừng có thức nữa có gì tối nay anh gọi điện thoại nha ….uhm thôi bây giờ anh về nha bb em ….-hắn quay xe chạy mất chắc lại trễ giờ học thêm nên như thế. Hôm nay tôi cứ cảm thấy bất an , có cảm giác ko an toàn chút nào định nói cho hắn nghe nhưng mà sợ hắn lo nên ko dám . Yêu nhau cũng là cả một nghệ thuật và người yêu cũng là một nghệ sĩ , quan trọng là yêu nhau nhưng đừng để mẹ biết he he .Đang suy nghĩ lung tung thì tôi thấy nhà hàng xóm hình như có ai đó đang dọn nhà. Căn nhà đó bỏ trống hơn 1 năm rồi nhưng sao hôm nay lại có người dọn đến ở vậy ta . Thôi kệ dù sao có hàng xóm tôi cũng thấy vui vui , hình như gia đình này cũng khá giả tôi thấy đồ đạc dọn vào rất nhiều . Hi vọng hàng xóm sẽ là một người thật dễ thương và tốt bụng nữa ..
_ Ủa em đi đâu đây Kha em đến kiếm thầy hả , sao mà em biết nhà thầy ở đây mà đến thế . Hay là em muốn trả lời câu hỏi lúc nãy về người yêu của em ….-công nhận ông thầy vừa vô duyên mà còn gian nữa .Ánh mắt ổng nhìn tôi có cái gì đó rất khác thường phải nói là đáng sợ . Ủa mà ổng vừa nói là đây là nhà ổng ko lẽ ổng chính là hàng xóm mới của tôi .
_ Trời thầy tự tin ghê , em kiếm thầy làm gì nhà em cũng ở trong khu này . Em về nhà thôi sao ko nói thầy theo em đi ….-tôi nhìn thầy ko thiện cảm .
_ Vậy em là hàng xóm của thầy rồi , ha ha vui nha . Thầy ko ngờ hàng xóm của thầy lại là em . Mà nè ở ngoài ko cần kêu anh là thầy cứ kêu là anh Thanh đi . Nãy anh giới thiệu tên anh trên lớp rồi mà em ko nhớ hả . Anh tên là Thanh , nhớ chưa nhóc thôi bây giờ anh phải dọn dẹp nhà cửa nữa bb em.
…..-trời thầy giáo gì mà kì vậy ta lại muốn học sinh kêu mình bằng anh mới ghê chứ . Sao lại có thầy giáo ở gần nhà tôi chứ mà lại là 1 ông thầy ko bình thường chán thật . Thôi đi vào nhà ăn cơm cái đã mặc kệ ông thầy đi , mệt quá rồi hôm nay toàn gặp chuyện gì đâu ko hà ..
Về nhà ăn cơm àh , sao hôm nay tôi lại có cái ý nghĩ như thế nhỉ ? Nhà tôi có bao giờ nấu cơm đâu toàn là tôi ăn cơm tiệm vậy mà hôm nay tôi lại có cái ý nghĩ là về nhà ăn cơm buồn cười thật . Có lẽ những lúc bên Tùng đã làm cho tôi quên hết mọi bất hạnh , quên đi cả cái cuộc sống thường ngày của tôi . Càng nghĩ tôi càng cảm thấy cô đơn bây giờ cũng ko muốn đi ăn nữa , muốn nằm một chỗ thật yên tĩnh dù cái bụng tôi đang réo ầm ầm . Hay là gọi điện thoại rủ hắn đi ăn , mà thôi bây giờ chắc hắn đang học thêm rồi . Tôi ko nên có cái gì cũng kêu hắn ra làm như vậy thì tội nghiệp cho hắn lắm . Tôi càng ko muốn trở thành gánh nặng của hắn , thôi kệ đi ăn một mình thôi . Đang lay hoay kiếm chìa khóa thì tôi nghe tiếng chuông cửa ….trời ko lẽ là tâm linh tương thông hắn đến rủ tôi đi ăn sao .. hi hi sướng quá .Ai ngờ …
_ Hì , nhóc Kha ăn cơm chưa thầy …ah ko anh mới tới nên ko biết gì khu này . Mà bây giờ đói bụng quá Kha dẫn anh đi ăn nha …-trời ơi , mở cửa ra tôi thoáng giật mình vì cách ăn mặc của ông thầy rất giống Giang đặc biệt là hôm nay ổng mặc cái áo màu trắng nhìn càng giống dáng học sinh của Giang . Sao người mà tôi mong gặp thì ko thấy còn người mà tôi ko ưa thì cứ đến vậy trời .
_ Thôi mệt we em ko biết đâu thầy cứ ra đầu đường đó , người ta bán thiếu gì đồ ăn . Đâu cần em dẫn thầy đi đâu , mà hôm nay em cũng ko muốn đi ăn, mệt quá đi nha ….-tôi nói .
_ Sao em lại ghét anh thế , anh có làm gì em đâu nè . Thật tình là anh chưa wen đường chỗ này nên mới nhờ em thôi . Nha em đi với anh nha nhóc, sao em mè hay cáu kỉnh thế lại còn nạt nộ thầy giáo em quá đáng ghê luôn đó …- sao ông thầy này cứ ca mãi cái điệp khúc anh em thế nhỉ rồi bây giờ còn hăm dọa tôi nữa chứ chán thật ….nhìn mặt ông thầy lúc này cũng tội tội . Mà tôi cũng vô duyên ghê tự nhiên la người ta, tại tôi đang bực bội mà .Thôi kệ dù gì tôi cũng chưa ăn gì , thôi thì dẫn ông thầy đi ăn vậy .
_ Uhm em xin lỗi thầy , nhưng mà cũng thầy nói là hãy xem thầy như anh mà nên em đâu có nạt nộ thầy giáo, thôi thầy về lấy xe đi mình đi ăn đi , thầy mà ko nhanh lên là em đổi ý đó nha …-tôi nhăn nhó .
_ Hì hì tại em có chịu kêu thầy bằng anh đâu , nên thầy vẫn là thầy giáo của em . Chừng nào em kêu thầy là anh đi thì tính , chờ chút anh về lấy xe ….- ông thầy của tôi vừa nói vừa nhảy chân sáo vào nhà , nhí nhảnh thấy ghê .
Ngồi sau lưng ông thầy tôi cảm thấy thật trống rỗng , tôi rất nhớ hắn , rất nhớ . Nhớ cả nụ cười và hơi ấm của hắn . Tôi rất muốn gặp hắn nhưng tôi ko thể làm phiền hắn mãi như thế . Tôi ko thích chờ đợi , ko thích phải hi vọng vào bất cứ cái gì nhưng hôm nay tôi rất mong hắn đến , mong chờ người đứng trước cửa là hắn . Tôi cứ như trẻ con lúc nào cũng luôn miệng “ Anh về đi em ko sao đâu “ , nhưng thật sự rất muốn gặp hắn , muốn bên hắn mỗi ngày , muốn được hắn chăm sóc . Có lẽ tôi cần phải mạnh mẽ hơn và ít dựa vào hắn hơn nữa . Suốt buổi đi ăn tôi có nói gì đâu mà ông thầy cũng biết chỗ ăn đó thôi, vậy mà ổng nói là ko biết gì …
_ Ủa sao suốt lúc đi em ko nói gì thế Kha , em sợ Uyên hay là ai ghen hả có cần anh nói giúp ko ? …..-ông thầy nhìn tôi sao mà khó hiểu ghê
.
_ Chuyện của em mà ko lẽ em cứ phải nói suốt hả sao mà thầy……-tôi chưa nói dứt lời thì chuông điện thoại của tôi reng lên“ nhóc ơi em đâu rồi , bé yêu ơi nghe điện thoại đi , anh nhớ em quá nè “ là hắn rồi chỉ có hắn tôi mới để khúc nhạc này .Tôi ra dấu cho ông thầy im lặng đừng có làm ồn nữa …
_ Uhm , biết rồi hihi hiểu mà, có gì tối nói tiếp nha ….-tôi ngập ngừng nghe điện thọai của hắn chẳng hiểu sao tôi ko muốn cho hắn biết là tôi đang ăn với ông thầy …nên mới ấp úng như thế còn hắn thì cứ tưởng là tôi đang bận nên ko nói chuyện nhiều được.
_ Sao thế sao lại phải ấp úng , sợ người ta biết là em đang ở với tôi àh ? Ko cần phải sợ người ta ghen đến thế , xem ra thì em và người ta cũng yêu nhau thế hả ? Vui nhỉ , mà tôi nói cho em biết nha những người trong thế giới của chúng ta thì ko thể nào có tình cảm thật lòng đâu , nên em cũng đừng kì vọng quá . Thôi chắc tôi ko nên làm cho em sợ chúng ta về nhà thôi …..- ặc “ thế giới của chúng ta là sao “ ko lẽ ông thầy cũng là ….sao , thôi kệ ổng đi bây giờ tôi phải về nhà để còn gọi điện thoại cho hắn …..
Đưa tôi về nhà , ông thầy cũng ko thèm nói gì chỉ quay mặt bỏ đi . Ko biết ông thầy đang nghĩ gì nữa , mà ổng cũng khó hiểu thật sao lại nói với tôi những chuyện đó . Tôi và ổng chỉ mới gặp thôi mà sao lại có những chuyện phức tạp như thế . Ờ chút xíu nữa quên rồi tôi còn phải gọi điện thoại cho hắn nữa chứ .
_ Alo anh hả , em nè anh về chưa thế . Ăn gì chưa anh , sao em nghe ồn thế anh đang ở đâu vậy ? ….tôi hỏi hắn .
_ Ah Kha đó hả , Tùng chưa có về nữa mà tài liệu Kha nhờ photo giùm ngày mai Tùng sẽ đem nha . Thôi bb nha ….., ủa Kha hả Tùng … ngủ ngon nha Kha ….-sao thế có ai đang hỏi tên tôi , nghe giống giọng con gái … Àh tôi nhớ rồi đó là giọng của con Vân , sao giờ này mà hắn còn đi chung với Vân.
Sao hắn lại đi chung với Vân , câu hỏi đó ám ảnh tôi suốt đêm làm cho tôi ko thể nào ngủ được . Vân làm gì mà bỏ qua hắn dễ dàng như thế , Vân sẽ dùng mọi cách để khiến hắn phải gục ngã . Nhưng sao giờ này hai người lại đi chung , tôi vẫn ko ngủ tôi đang chờ một lời giải thích của hắn . Tôi cứ nằm đó mà thao thức , chờ đợi nhưng điện thoại của tôi ko có một tin nhắn nào từ hắn đơn giản vì hắn tắt máy rồi .Sao thế nhỉ biết đâu Vân tình cờ gặp hắn ngoài đường thì sao và hắn chở Vân về giùm vì trời tối rồi rồi điện thoại của hắn hết pin . Tôi thật ngốc nghếch khi tự mình tạo ra hàng trăm lý do để có thể tin hắn , để có thể cho tôi một lí do yên tâm . Bây giờ tôi chỉ mong trời sáng thật nhanh để tôi có thể gặp hắn , mong sao sẽ ko có gì và hắn sẽ cho tôi một câu giải thích như tôi muốn .
Lại bắt đầu một ngày mới rồi , cả đêm tôi ko thể nào chợp mắt được . Hai con mắt đang nhức lên thì cả đêm ko ngủ , cái đầu thì đang quay mòng mòng . Mệt quá đi mất , bầu trời hôm nay cũng u ám quá hi vọng hôm nay hắn sẽ tôi cho tôi một lời giải thích . Tôi cũng đi học sớm hơn thường lệ rất nhiều , tôi chỉ mong nói chuyện với hắn sớm nhất có thể . Mãi một lúc sau tôi mới thấy hắn bước vào , tôi liền chạy đến .
_ Tùng sao hôm qua Tùng về trễ thế , có chuyện gì ko ? Ủa mà sao hôm qua Tùng đi chung với Vân hả , sao dạ ?…-tôi suốt ruột hỏi dồn .
_ Có cần phải hỏi dồn như thế ko ? Kha lại chuẩn bị ghen lung tung ah nhức đầu quá …-hắn nói mà ko thèm nhìn tôi
Sao hắn lại nói với tôi như thế , cho dù tôi có vô lý làm nũng thế nào thì hắn cũng bỏ qua nhưng hôm nay vì con Vân mà hắn lại nói với tôi bằng cái giọng như thế . Tôi còn định hôm nay sẽ kể cho hắn nghe về ông thầy , tôi có muốn dấu hắn chuyện gì đâu …vậy mà hắn lại nói những câu nhứ thế với tôi . Ko lẽ đi với con Vân có một đêm mà hắn thay đổi thế sao , tôi ko tin tôi nhất định phải nói chuyện với hắn vào giờ ra chơi …
Hôm nay lớp chúng tôi học về điện tử nhưng ông thầy bận nên cho lớp được tự quản . Chán thật vậy mà ổng còn bắt chúng tôi phải cắt dây điện để nối mạch điện chuẩn bị cho tuần sau . Thầy chia một nhóm có 4 người và có lẽ tôi là người xui xẻo nhất vì tôi phải chung nhóm với nhỏ Vân . Mặc dù nhỏ nhìn tôi cười rất thiện cảm nhưng mà tôi vẫn cảm thấy bực bội lắm,nụ cười đó sao mà giả tạo quá . Thằng Sơn đem lên lớp mấy con dao để cắt dây điện , nhưng nhóm tôi thì chỉ có 2 cây thôi xui thiệt . Tôi với Vân một cây , cây còn lại cho hai đứa kia nhưng hai đứa kia lại là bồ nên tụi nó đi qua chỗ khác làm và chỉ còn tôi với Vân ngồi chung, ko hiểu sao nhỏ Vân cứ giành làm với tôi .Tôi thì càng ko muốn dính dáng với nhỏ Vân nên hai đứa cứ giành nhau cây dao , mà nhỏ Vân cũng rất cứng đầu ko chịu nhường cho tôi . Thôi kệ nếu nhỏ muốn dành thì để cho nhỏ làm đi , tôi ko quan tâm nữa . Lúc tôi vừa rụt tay lại thì ko hiểu sao mũi dao lại bung ra và khứa vào tay tôi làm chảy máu rất nhiều . Tôi chưa kịp la lên thì bằng một động tác khá nhanh nhẹn , nhỏ Vân nắm chặt mũi dao làm cho máu từ tay nhỏ cũng chảy ra rất nhiều vậy mà nhỏ còn nhìn tôi cười mỉm , thấy thế tôi giật con dao lại làm cho tay tôi một lần nữa lại bị thương ….
_ Áh Kha chỉ muốn lấy con dao thôi mà có cần phải làm cho Vân bị thương như thế ko….hic đau quá đi … sao máu chảy nhiều thế này . Kha ác thật đó , Vân chỉ muốn giúp Kha thôi có gây thù oán gì với Kha ko hu hu …..-tôi chẳng hiểu nhỏ này nói gì nữa chính nhỏ nắm vào con dao mà đâu có liên quan gì đến tôi chứ , lại còn khóc mới ghê chứ .
_ Vân ….Vân nói gì vậy Kha có làm gì đâu tự Vân làm cho mình bị thương mà , Kha có liên quan gì đâu , diên hả ….tôi nói mà trong lòng đầy tức giận , sao Vân lại nói thế chính tôi mới là người bị thương mà tay tôi vẫn còn đang chảy máu rất nhiều hơn cả Vân nữa .
_ Trời sao mà Kha ngang ngược quá dạ có ai mà tự làm mình bị thương ko ?…tay Vân còn đang chảy máu nè nếu ko phải tự nhiên Kha quay mũi dao qua vân thì đâu có chuyện gì …-trời nhỏ này nói chuyện vô lý ghê , ko hiểu sao mà nhỏ lại có thể nói thế .
_ Sao Kha quá đáng vậy tự làm phải tự chịu chứ đừng có mà ăn nói như thế . Tay Vân vẫn còn đang chảy máu nè chỉ có Kha là ko bị gì thôi ….-sao mà ai nói chuyện vo duyên thế tay tôi đang chảy máu nè , chỉ có điều là tôi đang nắm chặt tay nên máu ko chảy ra được . Vậy nà tên đó dám nói là tôi ko sao
Tôi còn định quay sang chửi tên vô duyên đó thì miệng tôi cứng đờ thì ra hắn chính là người nói câu đó . Giọng nói thân quen ấm áp thường nói với tôi những lời yêu thương nhưng hôm nay lại nói với tôi như thế . Tôi ko còn biết nói gì khi thấy hắn ko để ý gì đến tôi , hắn chạy tới quan tâm nhỏ Vân lắm cứ như đối với hắn tôi ko có mặt trên đời . Tay chân tôi bủn rủn , người ko còn sức sống sao mà hắn cứ làm tôi tổn thương hoài thế hết lần này đến lần khác . Tay tôi ko còn cảm giác đau như lúc đầu mà bây giờ là cảm giác đau trong tim , đau đến rỉ máu khi nhìn thấy người mình yêu quan tâm một người khác . Tôi im lặng trở về chỗ còn hắn thì vẫn xúm xít bên vân. Tôi ko còn thấy tay đau nữa mà bây giờ là cảm giác đau trong tim , đau đến rỉ máu khi nhìn thấy người mình yêu quan tâm một người khác . Tôi im lặng trở về chỗ còn hắn thì vẫn xúm xít bên Vân , côi còn định ko băng bó vết thương cứ để máu chảy như thế nhưng mà tôi nghe tiếng Giang hét lên ,…
_ Kha sao thế bị thương hả đưa tay đây ..trời sao mà chảy máu ghê thế vết thương hình như hơi sâu đó đi theo Giang mau xuống phòng y tế đi …-mặt Giang lộ rõ nét hoảng hốt
Xuống phòng y tế làm gì nữa bây giờ tôi chỉ còn đau trong tim thôi con đôi tay thì mất cảm giác rồi . Nghe Giang hét lên , hắn quay sang nhìn tôi cặp mắt rất lo lắng , rồi hắn cũng chạy đến nắm lấy tay tôi ra vẻ rất quan tâm . Nhưng chắc đã quá muộn trong lòng tôi bây giờ trống rỗng , tôi cảm thấy chán nản quá . sao tình cảm hắn dành cho tôi lại hời hợt như thế . Tôi giật mạnh tay ra khỏi hắn , ko thèm nhìn hắn thêm lần nào nữa mắt của hắn nhìn thẳng vào tôi hơi buồn và có chút lo lắng . Nhưng tôi ko muốn để ánh mắt đó làm cho tôi lung lạc thêm lần nữa , tôi để cho Giang dìu tôi xuống phòng y tế còn hắn thì dìu Vân .Thật là nằm mơ tôi cũng ko ngờ lại có chuyện như thế này xảy ra , đau lòng thật….
Xuống dưới phòng y tế mà Giang vẫn còn chạy tới chạy lui như con lật đật dù đang rất buồn nhưng tôi cũng phì cười . Còn bên giường bên kia hắn đang hỏi han Vân chuyện gì đó trong thật đáng ghét . Tuy là những hành động của hắn với Vân ko hề ân cần ấm áp như hắn đối với tôi , nhưng sao tôi cứ có cảm giác như mình bị phản bội thế này . Ko lẽ đúng như ông thầy nói tên đời này ko hề có tình yêu thật sự và tất cả chỉ là sự giả dối …
_ Kha đang nghĩ gì vậy , còn đau ko …cô y tá băng bó xong rồi đó . Kha còn thấy khó chịu ko , nãy máu của Kha chảy nhiều lắm đó nha . Trên lớp mình chỗ Kha đứng đó toàn là máu ko hà ..ghê lắm….-…tay tôi mới bị băng mà Giang nắm chặt làm cho tôi càng đau hơn . Chán thật người mà tôi yêu thì lại chẳng để ý đến tôi còn người tôi coi là bạn thì lại quan tâm một cách quá đáng như thế đó..
_ Chài đau quá làm gì mà Giang nắm tay Kha đau quá đi , Kha ko sao đâu chuyện nhỏ mà …Kha còn nhức đầu nên ko lên học đâu . Giang lên học lẹ đi há .. lát mình nói chuyện sau …-tôi vừa nói vừa đẩy Giang đi , nhưng mà Giang vẫn ko muốn đi cứ đứng ngay cửa nhìn tôi hoài . Tôi phải phùng mang trợn má thì Giang mới chịu đi
Vân cũng đã băng bó xong , vân ko nhức đầu nên đòi hắn dẫn lên lớp . Từ đầu đến cuối tôi ko hề nhìn sang hắn và Vân nhưng tôi vẫn có thể biết hắn và Vân đang làm gì . Nhỏ Vân đúng là đáng ghét con gái gì mà nhõng nhẽo thấy ghê luôn còn hắn thì nhẹ nhàng hết mức . Sao lại thế hắn cứ làm như là ko có mặt tôi ở đây vậy , cuối cùng thì nhỏ Vân cũng đã lên lớp tôi sẽ được yên thân ko còn thấy cảnh chướng mắt nữa . Hắn đưa vân lên lớp nhưng ko hiểu sao hắn lại quay lại phòng y tế làm chi nữa thế , hắn có quan tâm tôi đâu . Hắn chạy vào phòng y tế nhìn tôi thật lâu rồi bước đến gần tôi ..nói rất nhỏ chỉ vừa đủ tôi nghe thôi ..
_ Em sao thế bây giờ ko nói chuyện được đâu lát nữa anh sẽ qua nhà em sau . Nhưng em phải hiểu rằng chuyện hồi nãy anh hoàn toàn ko biết em bị thương ….-hắn nói kệ hắn tôi quay mặt vào tường nằm yên . Nói xong chỉ có nhiêu đó rồi hắn bỏ đi , chắc nhỏ Vân đang chờ hắn .
Hắn có biết tôi bị thương hay ko tôi cũng ko quan tâm lắm nhưng điều quan trọng là hắn ko hề tin tôi . Hắn tưởng tôi làm bị thương Vân , hắn tưởng tôi cố tình làm như thế sao . Tôi trong lòng hắn xấu xa như thế hả , dù hắn có chở Vân , dù hắn có tắt máy di động thì tôi cũng kiên nhẫn chở đến ngày mai nói chuyện với hắn còn tôi trong lòng hắn thì lạ một con người như thế … Ko lẽ tình cảm tôi dành cho hắn ko đủ dể hắn tin tôi dù cho bất cứ việc gì xảy ra sao . Nhìn ra ngoài trời đang mưa , hình như mỗi lần tôi buồn là trời lại mưa làm cho tôi càng thêm buồn . Nhưng những lúc mà hụt hẫng nhất thì tôi lại mong trời mưa thật to lúc đó tôi sẽ chạy ra trời tắm mưa , để cho những giọt nước mắt của tôi hào vào cùng nước mưa . Bây giờ cũng thế , tôi muốn chạy thật nhanh ra ngoài để khóc cho tan đi những uất ức của mình . Nhìn những giọt mưa càng ngày càng nặng hạt, tâm trọng tôi bây giờ cũng thật nặng nề . Chuyện tối qua tôi còn chưa nói rõ với hắn thì bây giờ lại thêm chuyện này mà toàn dính dáng tới nhỏ Vân , chán thật .
_ Ủa em học sinh này bị gì mà nằm đây vậy cô , sốt hay là đau bụng vậy cô ..-ủa tiếng ai vậy ta , nói chuyện gì mà um sùm làm tôi đang suy nghĩ cũng phải giật mình nữa
_ Ah ko em đó bị đứt tay rồi còn bị nhức đầu nữa nên xin nằm ở đây nghỉ chút chứ cũng ko có gì là nghiêm trọng lắm ….-trời thì ra là ông thầy Thanh hèn chi mà giọng nói thấy ghét thế . Chài hình như ổng đang đến gần tôi …
_ Em sao thế , nhức đầu hả chắc ko học nổi mấy tiết sao đâu há . Có muốn thầy xin cho về sớm ko hả ….-ông thầy này bây giờ mới thấy đáng yêu nè , được xin về sớm còn gì hạnh phúc bằng dù gì tôi cũng ko muốn vào học nữa …Kê để cho ông thầy chở về cũng ko sao ….
Đi ngang về lớp lấy cặp sách tôi thấy hắn đang ngồi bên cạnh Vân . Thế đấy cái vị trí của tôi bây giờ đang được thay thế bằng Vân . Chào cô Loan một cái , tôi quay lưng đi thật nhanh , ko phải là đi mà là chạy đó chứ . Tôi ko muốn ai thấy gương mặt thểu não của tôi lúc này nhưng tôi đã lầm có một người đã thấy hết tâm trạng của tôi . Tôi chậm chạp bước xuống cầu thang , ông thầy cũng ko hề lên tiếng lấy một lần . Chở tôi về thầy cũng ko lên tiếng một lần nào , chẳng biết đang nghĩ gì . Trên đường về thầy dẫn tôi vào một quán kem nhìn cũng khá sang trọng và đẹp mắt …
_ Vào đây ăn đi những lúc ko vui thì ăn kem là giải pháp hay nhất …-thầy cười nhìn tôi thầy vừa nói
_ Cái này em biết lâu rồi mà thầy , giờ em cũng bình thường mà có gì ko vui . Bị thương là chuyện nhỏ có gì mà ko vui hả thầy ?….-tôi nói cố dấu cảm xúc của mình nhưng hình như ông thầy vẫn có thể nhìn ra được …
_ Đúng rồi vết thương bên ngoài rất mau lành nhưng còn vết thương bên trong thì ko thể nào lành một cách nhanh chóng đâu . Em ko nên dấu cảm xúc của mình cứ nói đi anh sẽ nghe em và sẽ giữ bí mật …-ông thầy nháy mắt . Càng nghe thầy nói thỉ tôi càng buồn thêm những giọt nước mắt bắt đầu rơi trên má , có lẽ tôi ko còn khả năng che dấu cảm xúc của mình nữa rồi ..
_ Này , này sao em lại khóc thế kia , anh kêu là em có gì thì cứ nói chứ có kêu em khóc đâu ….em sao thế , chài ơi nín đi em làm ai cũng nhìn anh kìa làm như tưởng anh ăn hiếp em . Nhưng anh vô tội mà Tùng ăn hiếp em hả …-ổng vừa năn nỉ tôi vừa nói ….
_ Sao thầy lại nghĩ là Tùng làm em buồn , em ko liên quan gì đến Tùng đâu …-tôi cố gắng chống chế .
_ Thế ah , vậy mà lúc em nói Uyên là người mà em để ý , anh lại thấy em toàn nhìn Tùng . Ánh mắt rất là ấm áp và nồng nàn , làm cho anh rất là ganh tỵ nữa đó . Mà anh lại là mẫu người ko tin vào tình yêu , nên anh ko thích ai yêu nhau quá thật lòng . ….-ánh mắt thầy có vẻ thoáng buồn nhưng mà nó thoáng qua rất nhanh tưởng chừng như đó chỉ là một cơn gió nhẹ .
_ Sao thầy lai nghĩ……..-tôi ngập ngừng hỏi .
_ Sao ko anh cũng có tuổi trẻ và hơn ai hết anh cũng từng có một tình yêu như em thôi….Nhưng mà tình yêu đó chỉ là dối trá làm cho tôi anh đau lòng lắm và cũng từng ngồi khóc như em , nhưng bây giờ thì anh ko khóc nữa vì anh ko còn tin vào tình yêu. Em cũng đừng khóc nữa , nín đi nha …-vừa nói ông thầy vừa nhìn tôi ân cần ,
Vậy là thầy cũng giống như tôi , cũng là…… , nhưng chắc hẳn đã có chuyện gì đó làm cho thầy trờ nên như thế . Nhưng tôi thì ko , tôi tin vào tình yêu của hắn dành cho tôi , dù hắn có làm gì thì tôi cũng tin hắn và tôi nghĩ hắn cũng thế . Tôi cũng ko muốn cãi với thầy , chắc hẳn người ta khi quá yêu thì sẽ như thế . Ăn xong tôi và thầy ra về cả hai đều im lặng , tôi thì cứ mãi nghĩ đến hắn còn thầy thì tôi cũng ko biết đang nghĩ gì . Chỉ đến lúc về gần đến nhà thầy mới nói….
_ Chắc em vẫn tin tình yêu là bất diệt nhưng anh thì ko …anh sẽ kể cho em nghe câu chuyện me muốn nghe chứ ….-ông thầy hỏi tôi
_ Được chứ thầy , mình vào công viên gần nhà đi , nói chuyện cũng dễ hơn …-tôi nói
_ Nghe anh kể xong rồi thì đừng sợ tình yêu nhé …..
“ Anh nhớ lúc đó anh cũng bằng tuổi em thôi , cũng mang một trái tim nóng bỏng . Nhưng mà ngay từ nhỏ anh đã biết mình ko giống như một người con trai khác, nghĩa là anh ko thích con gái. Anh ko hề thấy xao động trước một cặp đùi thon hay một chiếc áo khoét cổ sâu để lộ bờ ngực . Mà tôi lại xao xuyến trước những cơ thể rắn chắc và lực lưỡng . Rồi cũng như em , anh thích một người con trai phải nói là người đó rất hoàn hảo , chăm sóc anh rất chu đáo . Anh rất hạnh phúc , nhưng mà thời gian hạnh phúc thường qua rất nhanh chẳng mấy chốc mà người ta đã rời xa anh một cách nhanh chóng . Em biết sao ko người ta của anh thích một người con gái khác với lý do rất đơn giản …người đó ko muốn khác người , không muốn bị người ta dòm ngó , và vì bọn anh ko có tương ai . Chỉ bấy nhiêu lý do thế là người đó ra đi , anh phải chuyển trường vì ko muốn gặp hình ảnh người ta bên một người khác …Em thấy sao đau khổ lắm phải ko ? đến bây giờ mà anh vẫn còn hận người đo rất nhiều .
_ Vậy thì trong lòng thầy tình yêu vẫn còn đó , nếu em đoán ko lầm thì thầy vẫn rất yêu người đó . Yêu nhiều nên thầy mới hận , thật ra tình yêu trong thầy chưa bao giờ chết …..tôi nói cứ như là mình yêu nhiều lắm .
_ Ko tôi ko yêu ai hết , tôi ghét người đó lắm . Trong lòng tôi bây giờ ko có ai hết chỉ có sự thù hận thôi…..-ông thầy tự nhiên hét lên ,
_ Ủa thầy ko còn yêu thì thôi làm gì mà hét lên thế có tật giật mình hả thầy , thôi đừng chối nữa thầy vẫn còn yêu người ta lắm ….-tôi cười cười
_ Ha ha em ngây thơ thật cứ nghĩ tình yêu là bất diệt hả ? Một ngày nào đó em cũng sẽ hận Tùng thôi , tình cảm của hai người sẽ chết , lúc đó em sẽ ko muốn nhìn thấy Tùng nữa ….- mặt ông thầy lúc nảy đỏ gay trông ghê lắm , làm gì mà ổng tức ghê thế .
_ Uhm có lẽ thầy ko tin vào tình yêu nhưng em sẽ mãi yêu Tùng dù Tùng có yêu em hay ko . Vì Tùng là lẽ sống . là cuộc sống mới của em mà …-tôi cương quyết nói
_ Nếu em nói thế thì anh chịu thôi , mà em chung thủy thật đó nha . Anh thì rất thích người chung thủy mà biết đâu chính em làm cho anh thay đổi đấy . Cẩn thật đấy biết đâu có một ngày anh thích em thì sao lúc đó đừng trốn anh nhé . Mà hôm nay em buồn mà sao ko tâm sự gì với anh thế , toàn là anh nói chán thật . Thôi mình đi về nhưng nếu hôm nào Tùng làm em buồn thì kiếm anh nhé. Anh sẵn sàng nghe , có thể cho em lời khuyên và biết đâu có thể giúp em đỡ buồn nữa đó ……-ông thầy gì mà mặt nhìn gian thấy ớn lại còn cười đểu nữa chứ ghê thật .
Ông thầy này đúng là rất chu đáo và quan tâm tôi , lúc chở tôi về nhà thầy còn ghé qua mua cho tôi một phần cơm trưa để cho tôi ăn . Tôi chỉ biết nhìn thầy cười biết ơn , nhìn bề ngoài thầy là một lãng tử hơi bất cần đời nhưng thật chất theo tôi nghĩ thì thầy là một người rất tình cảm và biết cách chăm sóc người khác mặc dù hơi gian một chút. Có lẽ những tổn thương trong tình cảm đã làm cho thầy như thế . Thầy ko chở tôi về tận nhà , vì sắp tới giờ thầy phải họp với các giáo viên khác, thầy bỏ tôi ở ngoài đầu hẻm . Chán thật tôi phải đi bộ vào , nhưng mà tôi cũng hiểu vì thầy đang bận mà . Đi bộ có chút xíu mà người tôi mệt lữ , tới nhà rồi tôi mừng dễ sợ hihi chắc hôm nay tôi ngủ tới chiều thôi . Vừa bước tới nhà thì tôi liền khựng lại ….
_ Sao Kha về trễ thế , Giang nhớ là Kha xin về sớm rồi mà sao bây giờ mới về ….-Giang nhìn tôi chăm chăm, chán ghê người ta mệt mà Giang cứ chất vấn hoài .
_ Ủa Giang đứng đây lâu chưa , chờ Kha chi thế Kha đi uống nước với bạn thôi mà …-trời Giang đứng đây hoài mà ko mời vào nhà thì kì lắm nhưng mà chuyện hôm bữa Giang tính “ mần thịt” tôi làm cho tôi vẫn còn hơi sợ , nên tôi nhìn Giang đầy cảnh giác ..
_ Trời ko lẽ đứng đây nói chuyện hả , Kha ko muốn vào nhà hả mở cửa cho Giang vào nhà đi nóng quá rồi …-Giang nhăn nhó .
Giang bước vào nhà một cách tự nhiên , tôi chăm chú quan sát ánh mắt của Giang thì thấy ko có điên như lần trước hix tôi cũng yên tâm được phần nào . Giang chìa ra trước mặt tôi một phần bánh ngọt , đúng ngay loại bánh tôi thích . Nhưng muốn mua được loại bánh này thì phải đi khá xa mới có tiệm bánh ngon . Tôi nhìn Giang cảm động và ko biết nói gì ngoài cảm ơn , sao Giang quan tâm tôi ghê còn Tùng thì …. Dù Giang rất tốt với tôi nhưng tôi vẫn còn ác cảm chuyện cũ lắm nên đâu có dám khóa cửa , mà cũng ko dám đi vào phòng hic khổ thân tôi ghê ….. Hình như Giang cũng hiểu chuyện đó , Giang ngồi xuống gần tôi và nắm lấy tay tôi …
_ Kha nè , chuyện lúc trước Giang xin lỗi nhiều lắm . Giang biết chính chuyện đó đã làm mất lòng tin với Kha , nhưng mà bây giờ Giang sẽ ko như thế nữa Kha cho Giang một cơ hội đi nha . Tin Giang đi , Giang sẽ ko bao giờ làm tổn thương Kha nữa .. Giang sẽ ko làm cho Kha buồn vì bất cứ chuyện gì nữa ….-trời cái tay đau của tôi mà Giang nắm mạnh quá hic
Đúng là tôi nên quên chuyện cũ , nhưng Giang phải biết là tôi cần thời gian . Tay tôi bây giờ nằm trọn trong tay Giang nhưng kì lạ thật tôi chẳng thấy bồi hồi như khi nắm tay Tùng . Tôi chỉ biết nhìn Giang mỉm cười coi như là câu trả lời chấp nhận của tôi . Tôi sẽ cố gắng quên đi mọi chuyện như vậy có lẽ sẽ tốt cho tình bạn của tôi và Giang . Tôi vừa định rút tay ra thì …
_ Chà chà thân mật ghê ta , tối thì đi ăn chung còn bây giờ thì ngồi nắm tay nhau nữa . Trông hai người hạnh phúc quá , làm cho tôi ganh tỵ rồi nè . Mà Giang nè trước khi tôi còn bình tĩnh thì tôi nghĩ Giang nên về đi ….- thì ra là hắn đang đứng trước cửa nhà tôi mà hắn nói nhảm gì thế tôi đi ăn với Giang khi nào lại còn hăm dọa người khác đúng là khó ưa …
_ Giang nè, thôi Giang về đi Kha có chuyện riêng muốn nói với Tùng xin lỗi Giang nha ..-tôi đặt tay lên vai Giang nói ..
_ Uhm Giang hiểu mà , Giang về nha có gì tối nay Giang gọi điện thoại cho Kha nha ….
Giang về rồi trong căn nhà chỉ còn lại tôi và hắn , bao nhiêu hờn ghen và tức giận của tôi bây giờ đang lên đỉnh điểm . Tôi cố gắng kềm nén bằng cách bỏ vào phòng , để mặc hắn ngồi một mình trên ghế . Tôi vào phòng mà hắn cũng ko thèm gọi tôi lại , hắn cũng im lặng ngồi bên ngoài . Dù trong phòng tôi mở máy lạnh rất lớn nhưng mà cơn giận của tôi cũng ko thể chùng xuống . Cuối cùng thì hắn cũng chịu mở miệng , hắn kêu tôi ra ngoài nói chuyện nhưng tôi vẫn cứ lì lợm ko trả lời , hắn thô bạo đập cửa ầm ầm ..
_ Em ra đây anh muốn nói chuyện rõ ràng nghe ko hả ? hay là em muốn thay cái cửa mới, mau lên ra đây ko phải anh qua nhà em là để ngồi nhìn mấy bức tường….-hắn hét lên , cánh cửa phòng tôi bị hắn đập muốn văng ra khỏi cái bản lề . Cái cửa mà hư thế nào mẹ cũng chửi cho chết ….tôi mở cửa cho hắn ,…
_ Em và anh ko có gì để nói hết , anh đi lo cho Vân của anh đi . Em ko cần anh quan tâm đâu ..anh có thể về được rồi ….-tôi nói mà ko dám nhìn hắn vì sợ tôi sẽ ko thể cầm lòng mà ôm hắn vào lòng ..
_ Ha ha đúng rồi bây giờ em có Giang quan tâm rồi nên mới kêu anh qua với Vân hả ? Sao em cứ ko hiểu anh ko hề thích Vân nhưng hình như em thì đã bắt đầu có cảm tình với Giang rồi đó …-hắn nhìn tôi trong ghê quá mà sao hắn lại cứ đưa Giang vào chuyện này .
_ Uhm em thích Giang thì sao nào , như vậy ko hay hơn hả . Em thì quay về với tình cũ còn anh thì ko hề làm cho Vân thất vọng đúng ý anh quá rồi . Anh và Vân cũng xứng lắm mà …-tôi cười mai mỉa hắn ..
_ Cái gì em thích Giang ah em dám nói như thế với anh ah . Sao em lại như thế em ko nghĩ đến cảm nhận của anh hả , em có biết rằng hôm thấy em và Giang đi cùng nhau anh đau lòng lắm ko ? Gọi điện thoại cho em thì cũng ko nghe em nhắc gì đến chuyện đang đi ăn với Giang mà lúc đó giọng em ngập ngừng nữa chứ , cúp máy cũng rất nhanh . Em làm cho anh ko thể ngủ được cả đêm luôn đó ….bây giờ em còn nói thế hả sao em ….-hắn lay mạnh vai tôi, ủa hắn nói cái gì thế tôi chẳng hiểu gì cả hay là có hiểu lầm gì ở đây ..
_ Nói nhảm gì đó , em đi ăn với Giang hồi nào trời anh có bị gì ko thế . Nè đừng có vu khống cho tui nha …-tôi nhăn nhó ..
_ Thì hôm qua đó anh thấy rõ ràng là em đi với Giang mà . Anh tính qua nhà rủ em đi ăn vì anh biết chắc em chưa ăn gì đâu Nhưng vừa đến đầu hẻm thì anh thấy em và Giang đi chung nên anh mới đi về luôn…..-tên này ấm đầu hả nói gì vậy trời , bực bội qua` .
_ Ặc nói gì thế mà lúc đó anh có nhìn rõ mặt em và Giang ko ? …-tôi hỏi hắn
_ Mặt em thì cho dù có ngủ anh cũng có thể mơ thấy chứ nói gì là ko rõ . Nhưng còn Giang thì anh ko nhìn rõ chỉ thấy là Giang mặc áo màu trắng …Cái dáng đúng là của Giang mà anh ko lầm đâu …-tôi nhìn hắn và biết rằng hắn ko nói nhảm nhưng thật sự tôi đâu có đi với Giang …. Ah rồi tôi biết hắn thấy ai rồi hôm trước tôi đi ăn với ông Thanh chứ ai , ông thầy tôi cũng mặc một cái áo y chang như Giang mà cái dáng ổng cũng tựa tựa Giang tôi nhìn còn hết hồn nói chi là hắn ..
_ Ha ha anh đúng là ghen quá nên bệnh rồi , người mà anh thấy là thầy Thanh đó . Thầy ở kế bên nhà em nè mà ổng vừa mới chuyển đến ko rành ở đây nên em mới dẫn đi ăn chứ đi với Giang hồi nào ko tin tối nay anh wa nhà ổng đi . Cái dáng ổng y chang Giang nhất là lúc mặc đồ ở nhà …-tôi nói xong thì nhìn hắn , lúc này trong hắn đáng yêu lắm cơ cái mặt thì ngố ngố cứ ngồi nhìn tôi trân trân .
_ Uhm em nói anh mới nhớ ổng đi xe khác thằng Giang , ờ hén sao anh ngu vậy ta thằng Giang đâu có đi xe Nouvo hix vậy mà làm suy nghĩ lung tung ….-hắn cười và gãi đầu .
_ Vậy là xong bây giờ anh về đi ….-tôi quay mặt vào tường nói .
Nhưng mà hắn đâu có về như lời tôi nói , hắn lẳng lặng leo lên nằm kế tôi . Hắn biết tôi còn giận nên hắn nằm cách xa ko dám ôm tôi như mọi lần . Dù nắm khá xa nhưng tôi vẫn nghe hơi thở đều đều của hắn , tôi thật muốn hắn ôm lấy tôi , muốn nằm trọn trong vòng tay của hắn như thường ngày . Hắn chẳng dám nói gì , còn tôi thì vẫn còn buồn chuyện hồi sáng rất nhiều …
_ Em , em ngủ rồi hả ? Anh xin lỗi nha , vì đã ko tin tưởng em anh… ngốc quá phải ko em …em àh….-hắn nắm tay tôi lắc nhẹ .
_ Anh ngốc hay ko thì đi mà hỏi Vân đó , còn tui thì ko biết . Mà chuyện của anh cũng ko liên quan gì đến tôi . Buông tay ra chưa hả , buông ra đi ..-tôi hét ầm lên .
_ Em ko được nói như thế nghe chưa hả tên nhóc kia , anh và Vân ko là gì cả . Sao em cứ như thế ….em quay qua đây coi nghe ko hả …-hắn kéo tôi về phía hắn .
_ Chứ tui và Giang cũng có gì đâu anh có biết là cả đêm qua tui ko thể ngủ ko ? Gọi di động thì anh tắt máy , tui cũng ko biết anh làm gì . Sáng vào định nói chuyện với anh thì anh….-tôi ko thể nói nữa vì nước mắt tôi đang lã chã rơi xuống ….
Hắn ôm tôi vào lòng , phải nói là tôi ngốc thật . Chỉ cần được hắn ôm vào lòng thì bao nhiêu tức giận bay mất . Cơ thể của hắn ấm thật , mỗi lần nằm trong lòng hắn thì tôi có cảm giác như trên thế gian này chỉ có tôi và hắn . Những giọt nước mắt của tôi lăn xuống làm ướt cả áo hắn , còn hắn thì cứ nằm năn nỉ tôi nín . Hắn giải thích chuyện mà hắn chở Vân về chỉ là tình cờ thôi . Hắn thấy tôi và Giang đi ăn quá chán nản nên hắn cũng đi vòng vòng một mình bên Phú Mĩ Hưng tình cờ thấy Vân cũng đang lang thang nên hắn chở về và tất cả chỉ dừng lại ở đó . Chuyện đó có thể tôi ko nói nhưng chuyện hồi sáng vẫn làm tôi đau lòng lắm ..
_ Còn chuyện hồi sáng anh nghĩ em làm bị thương Vân hả …-tôi ngước lên nhìn hắn chờ đợi …
_ Anh , anh…..anh…..-hắn ấp úng .
_ Thôi ko cần nói nữa em hiểu rồi , thì ra anh ko hề tin em có nói gì với anh cũng như ko thôi , anh về nhà đi em ko muốn thấy anh nữa …-tôi đẩy mạnh hắn ra ngồi dậy, nhưng hắn nắm chặt tay tôi .
_ Buông ra nghe ko hả , em ko muốn nói chuyện với anh nữa . Anh về đi , tuy là Giang đã từng có những hành động ko tốt nhưng Giang luôn tin em ko như anh luôn tìm cách chối bỏ em …-tôi hét lên
_ Anh tìm cách chối bỏ em , em có biết là anh yêu em nhiều lắm ko ? . Thế mà em lại nói anh ko bằng Giang àh , tuy là anh hơi ngốc nghếch lại hay ghen nhưng trong lòng anh thì ko có gì thay thế được em cả ..em nghe chưa hả ? Giang tin em cái gì hả sao em nghĩ là anh ko tin em …em đi đâu đó , em làm anh điên lên từ hôm giờ chưa đủ hả .. Kha …-hắn đang khản tiếng hét lên .
Hắn hét kệ hắn , tôi vẫn cứ bước ra khỏi phòng . Tôi biết nếu còn ngồi đây tôi sẽ bị hắn làm cho xiêu lòng nhưng mà những lời nói của hắn lúc sáng ko thể nào làm cho tôi quên được . Bỗng nhiên hắn chồm người dậy kéo mạnh tay tôi về phía hắn , cả người tôi đổ nhào lên người hắn . Bằng một động tác xoay người thì bây giờ hắn đang nằm trên người tôi nặng chết được . Hắn nhìn tôi mỉm cười , còn tôi thì thì cố làm lơ dù tim đang đập loạn xạ . Hắn ôm ghì lấy tôi , môi hắn tìm môi tôi một cách nhẹ nhàng . Dù cho có đang tức giận bao nhiêu thì tôi cũng ko thể đẩy hắn ra được vì nụ hôn của hắn thật nhẹ nhàng và nồng nàn . Hơi thở đầy nam tính của hắn đang chi phối tôi , bờ môi của hắn đang làm cho tôi quên hết mọi chuyện . Nụ hôn của hắn sao mà ngọt ngào đến thế , sao mà người hắn ấm áp đến thế . Bây giờ tôi mới hiếu tôi ham hố đến mức nào , nãy còn hùng hổ hét vào mặt hắn nhưng bây giờ thì tôi gần như quên hết mọi chuyện rồi . Hắn đâu có ngốc nghếch như hắn nói , hắn biết cách làm tôi bình tĩnh lại mà chỉ có tôi là dễ bị dụ thôi …
_ Sao nè em bình tĩnh chưa , nghe anh nói nha đừng có bỏ chạy nữa là anh hôn tiếp đó . Thú thật là anh tin em sẽ ko vì ghen tuông mà làm tổn thương Vân , nhưng mà hồi sáng vì quá tức em nên anh mới có thái độ như thế . Nhưng khi thấy em bị thương thì anh thật sự ân hận và tự trách mình rất nhiều . Àh mà quên tay em sao rồi đưa cho anh coi đi …-hắn cầm lấy tay tôi
Bây giờ tôi trở nên thật ngoan ngoãn vì tôi đang ở trên mây mà , nụ hôn của hắn sao mà quyến rũ thế làm cho tôi còn ngây ngất mãi . Hắn cầm lấy tay tôi vừa nhìn vừa xuýt xoa lại luôn miệng xin lỗi . Tôi thì bây giờ hắn nói gì tôi cũng nghe hết , hic chán thật sao mà ham hố thế .Bất chợt tôi nhìn vào gương mặt đang hốt hoảng và lo lắng cho tôi nhìn thật đáng yêu . Ko kềm lòng được tôi vòng tay qua cổ hắn đặt vào môi hắn một nụ hôn thật nhanh và mạnh . Nhưng hắn vốn tham lam mà đâu có tha cho tôi dễ dàng như thế ; tôi vừa dứt nụ hôn thì cũng là lúc hắn ôm ghì tôi vào lòng mắt nhìn tôi thật ấm áp và chúng tôi lại bắt đầu một nụ hôn nóng bỏng khác . Hình như càng hôn tôi nghe tim hắn càng đập nhanh , cơ thể hắn thì đang nóng lên bừng bừng . Càng ngày nụ hôn càng trở nên sâu và mạnh hơn và bàn tay của hắn thì hình như ko còn ở yên một chỗ nữa vì nó đang đi thám hiểm cơ thể tôi mà .
_ Em nè , mình tới luôn nha bé …-gương mặt đỏ và hơi thở dồn dập cho tôi biết là hắn đang muốn gì .
_ Gì mà tới luôn , anh ham hố quá tới đây là được rồi . Em vẫn chưa sẵn sàng mà , anh hiểu hem ….-vòng tay qua cái cổ nóng hổi và gương mặt đang mất bình tĩnh của hắn tôi thầm thì .
_ Xì có anh ham hố thôi sao , người em cũng đang nóng lên kìa . Nóng hơn anh nữa là khác uhm mà em nói đúng chuyện đó nên để sau đi . Anh yêu em nên chuyện đó ko có gì là quan trọng chỉ có điều lâu lâu thì anh bị mất bình tĩnh thôi ..-hắn nhìn tôi cười cười .
_ Anh vẫn còn mất bình tĩnh hả …tiếp tục vòng tay qua người hắn tôi chọc ghẹo.
_ Thôi em tránh xa anh 5 phút đi , đừng có ôm anh như thế . Em làm cho anh điên lên là mệt lắm nha he he ….-trời tên này nói sao mà nghe ghê thế ..
_ Điên cái gì ko biết , thôi để em bù cho anh nha ,nãy giờ toàn anh hôn em ko, mà em thì ko thích bị lỗ đâu nha….-lần này giành thế chủ động tôi hôn hắn .
Hic tiếc thật tại hôm nay có thể hai đứa em của tôi sẽ về làm sao mà tôi dám tới luôn với hắn được . Nếu mà hai đứa nhóc đó ko về thì biết đâu hôm nay sẽ là một ngày đáng nhớ trong cuộc đời tôi rồi , hic tiếc ghê . Tôi hôn hắn mà tôi cảm nhận được cơ thể hắn đang ngày càng nóng lên và tôi cũng thế . Nhưng đúng là hắn rất tôn trọng tôi , hắn hoàn toàn nghe theo tôi khống chế cảm xúc của hắn khá tốt . Bao nhiêu buồn bực tức giận có lẽ đã được những nụ hôn làm cho nguôi ngoai rồi ..Có lẽ mọi chuyện tôi đã thật sự bỏ qua rồi , hắn cũng thế , hắn nhìn tôi thật lâu tay hắn đan vào tay tôi thật ấm áp và dễ chịu .
_ Chuyện của Vân anh thật sự ko muốn em buồn , anh chỉ muốn chở người ta về nhà thôi . Nếu có làm cho em hiểu lầm thì anh xin lỗi , còn chuyện anh nhìn nhầm em và Giang thì anh cũng xin lỗi hic . Có lẽ tại anh yêu em quá nên nhìn đâu cũng thấy tình địch của mình hết , em thông cảm nha bé . Còn chuyện hồi sáng thì cũng tại anh ghen quá nên mới có thái độ như thế với em , anh cứ tưởng em bỏ anh đi chơi với Giang nhưng khi thấy tay em chảy máu anh thật sự điên lên tưởng chừng như ko còn nhớ mình đang trong trường nữa …em còn đau ko dạ ….-hắn bối rối nhìn tôi
_ Thôi em hiểu anh rồi , em chỉ cần trong mọi trường hợp anh tin em thôi . Mà em cũng ko thích anh cứ dính dáng đến Vân nữa , nghe nhỏ Uyên nói anh hay nhắn tin với nhỏ Vân …-tôi hỏi hắn mặt tôi chắc đằng đằng sát khí .
Hắn im lặng ko hề nói gì với tôi , hắn lẳng lặng lấy trong túi quần ra cái di động . Tôi cũng ko biết hắn làm gì , thì ra là hắn đưa cho tôi xem mấy cái tin nhắn của hắn và Vân . Đa số toàn là hỏi về chuyện bài vở mà toàn là do Vân chủ động nhắn cho hắn , tôi coi xong thì ko còn nghi ngờ gì nữa , nhưng ko chỉ có thế hắn còn lấy sim điện thoại ra và quăng đi mất . Tôi hoàn toàn ngạc nhiên trước hành động đó của hắn …
_ Hai chúng ta có quá nhiều hiểu lầm rồi , anh ko muốn cứ phải làm cho em buồn vì những người ko quan trọng . Bây giờ anh sẽ mua sim mới và chỉ lưu một số của em thôi , như vậy sẽ đỡ rắc rối hơn và em cũng ko ghen nữa … Em yên tâm đi anh sẽ nói chuyện rõ ràng để Vân hiểu mà nè em thật sự quan trọng với anh lắm nhóc ah ….-hôn nhẹ lên trán tôi hắn nói …
_ Uhm em hiểu rồi , lát mình đi mua cái sim mới nha, mắc công em nhớ anh mà ko nghe được giọng nói của anh thì sao …-gục đầu lên vai hắn tôi nũng nịu
Hắn làm như thế thì tôi còn nói gì được nữa , qua bao nhiêu chuyện tôi mới biết hắn rất yêu tôi nhiều nhiều lắm và tôi thì ko thể thiếu hắn . Nhưng sao chúng tôi lại có quá nhiều hiểu lầm hay giữa chúng tôi có nhiều người xen vào làm cho cả hai cứ phải làm tổn thương nhau . Tôi yêu hắn và tôi biết hắn cũng thế , chúng tôi sinh ra là để dành cho nhau để yêu thương và trân trọng nhau . Ai nói rằng trên đời ko có tình yêu thật sự , tôi chỉ mong sao có thể bên hắn như thế này mãi . Mong rằng ông trời sẽ cho tôi được hưởng hạnh phúc dù chỉ một lần , mong rằng tôi sẽ ko bao giờ phải chờ đợi nữa vì tôi yêu hắn mà , yêu rất nhiều ….