Anh là lẽ sống của đời em - Chương 12
_Sao em im re dạ hôm nay cũng vui hén , vậy mà hồi đó anh ít khi đi chơi lắm… mà sao hôm nay anh ko thấy em đâu hết vậy …em đi chơi với Uyên hả …-tôi cũng chẳng thèm nói gì uhm anh làm sao mà thấy em được vì anh lo ôm người ta mà . Được người ta hôn một cái là anh hạnh phúc lắm rồi sao mà còn nhớ đến tôi …mỉm cười nhếch mép
_ Còn sớm cũng tiện đường mình đi qua Q7 chơi nữa hén ….-tôi cũng chẳng thèm nói gì .
Hắn vừa dừng xe , tôi quay lưng bỏ đi thật nhanh còn hắn thì ngơ ngác nhìn theo ..
_ Em làm gì vậy nếu mà ko thích thì cứ nói anh chở về sao lại bỏ về như thế . Mà hôm nay em làm sao vậy ko nói năng gì hết , anh đang vui mà em lại thế ah ….-hắn chạy theo tôi và nheo mắt nhìn tôi .
_ Tất nhiên là anh vui rồi được người đẹp hôn mà nên tất nhiên anh phải vui rồi ..hừ anh làm gì còn nhớ đến em ….-bao nhiêu tức giận của tôi đang có dịp lên tiếng .
_ Ặc đừng nói như thế cũng làm em ghen nha bé …hôn như thế chỉ là xã giao thôi mà anh cũng đâu có ý gì em cũng hiểu anh mà đúng ko? …hắn nhìn tôi.
_ Em ko hiểu gì hết và em cũng ko có gì muốn nói với anh ….người ta hôn anh nhìn anh lúc đó cũng có vẻ hạnh phúc lắm mà hừ… em hiểu anh ko cần nói gì nữa …-tôi nói trong tiếng uất nghẹn .
_ Em đừng có vô lý mà nhóc , anh làm gì để ý đến Vân em sao thế ….-vừa nói hắn vừa nắm lấy tay tôi .
_ Buông ra …buông ra nhanh …tui ko còn muốn tin anh nữa . Anh ko để ý người ta thì sao lại ôm người ta chứ chắc đó cũng là xã giao mà nè xã giao như anh thì dân số sẽ tăng nhanh lắm đấy, anh ko cần nói chuyện với tui vì tui vô lý lắm đấy …-tôi liếc hắn .
_ Thì ôm đó là… em nghe anh nói nè được ko , đừng có như thế nữa …em ….-mặc kệ hắn níu kéo tôi vẫn cứ đẩy hắn ra thật mạnh .
_ Nói gì nữa ko muốn nghe đâu , anh có cách xã giao phong phú thật đó . Uhm nếu anh thất như thế là tốt thì sau này gặp ai tui cũng sẽ xã giao như thế … chắc anh ko co 1 ý kiến gì đâu há ….ah mà quên tui đâu có là gì của anh nên chắc anh cũng ko quan tâm đâu .Ah nếu anh có ý định với Vân thì cứ nói tui làm mai cho….- tôi biết những lời nói đó của tôi thật ngốc nghếch sao tôi lại nói như thế với hắn . Tôi cũng hiểu là hắn rất thương tôi mà , nhưng mà hình như trong tôi sự tức giận đã làm cho tôi mất đi sự khôn ngoan của mình .
_ Em… em nói gì vậy hả ? Em ko là gì của anh hả ? Em sẽ làm mai cho anh hả ….-hắn nắm lấy vai tôi lắc thật mạnh , tôi vùng vẫy trong vòng tay của hắn . Đẩy được hắn ra tôi chạy như bay ra đường , tôi ko muốn nghe hắn giải thích cũng ko muốn đứng đối diện với hắn vì biết đâu tôi lại nói những điều là tổn thương hắn . Nghĩ thế tôi cứ chạy cứ chạy và……két ….két ….
Chạy như điên nên tôi ko hề để ý một chiếc xe hơi đang lao như bay về phía tôi , tôi chỉ còn nghe văng vẳng tiếng thét của hắn bên tai và tiếng phanh xe vội vàng . Tôi té xuống đường hình như có một vòng tay đỡ tôi , ấm áp lắm ….trời nghe cứ như là tôi bị thương sắp chết . Nhưng thật ra khi tôi đến gần thì chiếc xe đã thắng lại rồi vậy mà hắn cứ la toáng lên làm như là tôi sắp chết ko bằng . Tôi đang nằm gọn trong vòng tay của hắn, được hắn quan tâm chăm sóc nhưng mà tôi vẫn còn đang tức chuyện lúc nãy . Tôi đẩy hắn ra đứng dậy phủi đất cát bám trên người một cách rất lạnh lùng . Còn hắn ko hiểu sao gương mặt đang tái đi , tôi thấy nỗi sợ hãi vẫn còn trên gương mặt của hắn . Sao lại thế tôi có bị làm sao đâu nhìn hắn bây giờ thật là khác quá ..
_ Anh sao thế em thấy anh xanh lè dạ , em đâu có gì anh đâu cần phải sợ thế …-tôi quàng tay lên vai hắn .
_ Em biết gì ko hả , anh đã nói rồi anh có thể chịu đựng mọi thứ nhưng anh ko thể chịu nổi nếu mất em , em cũng hiểu mà sao em lại chạy như điên thế …buông anh ra , buông ra mau . Em đi đi anh ko muốn gặp một người ko biết quý trọng bản thân như em …đi đi ..-vừa nói hắn vừa đẩy tôi thật mạnh làm cho tôi té lăn ra đất …đau quá đi ..tên này sao mâu thuẫn thế tôi là quan trọng nhất của hắn sao hắn lại đẩy tôi như thế hic
Tôi cũng chẳng thèm nói gì đứng dậy đi thẳng , tôi buồn lắm . Tôi biết đã yêu thì phải tin nhưng mà sao hình ảnh của hắn và Vân dù ko có gì quá đáng nhưng vẫn cứ nhảy múa trong đầu tôi làm cho tôi có những hành động thật ngu ngốc . Uhm nếu bây giờ hắn nói như thế thì tôi sẽ đi , dù gì bây giờ thì tôi cũng ko bình tĩnh ngày mai nhất định tôi sẽ nói chuyện rõ ràng hơn với hắn . Hắn vẫn ngồi dưới đất , gương mặt vẫn còn tái méc và rất mất bình tĩnh ko hiểu hắn bị gì nữa . Tôi quay lưng đi nhưng mà tôi vẫn lo lắng , tôi đi chưa được đến 5 bước thì hắn đã chạy đến và ôm chầm lấy tôi . Tôi cảm thấy tay của hắn rất lạnh và đang đổ mồ hôi khá nhiều . Hắn ôm tôi rất chặt làm cho tôi có cảm giác ko sao thở nổi ..
_ Anh xin lỗi đã đẩy em như thế nhưng em thật sự làm cho anh sợ quá làm cho anh mất cả bình tĩnh . Anh thật sự ko muốn một lần nữa mất đi người mà anh yêu thương vì tai nạn giao thông ….anh…anh…-hắn gục đầu vào vai tôi thổn thức , tôi thật sự ngạc nhiên lắm hắn chưa bao giờ xúc động như thế như thế . Chắc hẳn trong quá khứ đã có chuyện gì làm cho hắn buồn lắm , bây giờ thì tôi ko thể bỏ đi được tôi phải ở bên hắn chứ . Dìu hắn ngồi xuống một bãi cỏ và vai tôi đang làm chỗ dựa cho hắn còn hắn thì vẫn nắm chặt lấy tay tôi . Đôi mắt của hắn cho tôi biết hắn đang nhớ lại những chuyện ko vui , những chuyện làm cho hắn đau khổ nhất nhưng mà tôi có biết đó là chuyện gì đâu nên làm sao mà dám an ủi.
_ Anh, anh bình tĩnh lại chưa , em ko có bị sao hết nên anh yên tâm đi . Em xin lỗi đã làm cho anh lo lắng như thế . Bây giờ anh thấy sao rồi …-tôi lo lắng nhìn hắn .
_ Chắc có lẽ em rất ngạc nhiên khi mà thấy anh như thế này đúng ko ? Nhưng đã một lần anh mất người thân vì tai nạn giao thông rồi nên anh ko thể để mất em được … Anh kể cho em nghe một câu chuyện thì chắc em sẽ hiểu thôi . …-hình như bây giờ hằn đã bình tĩnh hơn một chút rồi
_ Uhm em nghe nè …anh kể đi …-tôi nhìn hắn .
_ Anh cũng như bao đứa trẻ khác có cha mẹ và một gia đình thật yên ấm nhưng rồi gia đình của anh ko còn được như trước từ khi cha anh được thăng chức giám đốc . Cha anh ít về nhà hơn chỉ còn mẹ và anh trong căn nhà đầy đủ tiện nghi nhưng thiếu hơi ấm của người chồng người cha . Mẹ anh rất buồn và nhớ cha anh anh cũng thế, anh cũng muốn cha quan tâm, muốn ở bên cha như bao người con khác . Nhưng em biết ko một lần đi chơi với đám bạn anh ….anh bắt gặp cha đang chở một người phụ nữ khác mà ko phải là mẹ anh và họ rất thắm thiết với nhau . Bây giờ thì anh đã hiểu tại sao cha anh lại ko thể về nhà ko thể chăm lo cho mẹ và anh , từ đó anh cũng ko còn xem trọng ông ta nữa . Lúc đó anh chỉ mới học lớp 9 thôi nhưng tâm hồn thì già dặn như một ông già … Rồi một hôm ông ta muốn dẫn mẹ anh đi ăn sinh nhật của một người bạn , mẹ anh vui lắm vì đó giờ ông ta có dẫn mẹ đi đâu . Tối đó mẹ anh ăn mặc thật lộng lẫy và trông mẹ anh rạng rỡ lắm em àh . Nhưng một điều kì lạ là ông ta lại ko đi xe hơi mà muốn đi xe máy với lý do cho thoải mái . điều mày thật khác với tính cách của ông ta . Ông ta rất sợ khói bụi nhưng hôm nay lại đi xe máy mà đường cũng khá xa , quả là một chuyện lạ .Nhưng em biết ko thật ra thì ông ta đã dàn xếp sẵn kế hoạch rồi …ha ha … ông ta muốn giết chết mẹ anh đó . Họ đi khoảng 1 tiếng thì có điện thoại gọi về báo với anh là mẹ anh đã xảy ra tai nạn giao thông đang nằm trong bệnh viện và mẹ anh muốn gặp anh . Còn cha anh – người điều khiển xe thì chỉ bị xay xát nhẹ thật kì lạ phải ko em ? . Anh đau đớn lắm , đêm nào anh cũng thấy cùng một giấc mơ là mẹ anh bị xe đâm vào , bà thét lên gọi tên anh còn ông ta thì đứng cười hả hê , anh sợ lắm . Đám ma của mẹ vừa xong thì ông ta lập tức bay ra Hà Nội với người tình của mình đồng thời ko quên quẳng cho anh một nắm tiền coi như là tiền sinh hoạt ….Anh bắt đầu ăn chơi sa đọa , bỏ học đánh nhau cái gì anh cũng tham gia . Nhưng nhờ có dì của anh khuyên nhủ và cũng vì thương mẹ nên anh mới đi học lại và vào trễ một năm . Từ khi mẹ mất anh chỉ còn có dì thôi , tim anh cũng đã chết vì anh ko còn tin vào tình yêu nhưng từ khi gặp em anh đã khá hơn . Em phải biết tôn trọng bản thân mình chứ dù gì em vẫn có gia đình hơn anh …..-hắn nói và vuốt tóc của tôi thật nhẹ nhàng .
_ Ha ha em có một gia đình hơn anh àh ….em chẳng có gì hơn anh cả thậm chí còn tệ hại hơn …..-tôi rưng rưng .
_ Sao em nói gì kì vậy anh thấy mẹ em vẫn còn mà sao em lại nói ko bằng anh ……-hắn ngước lên nhìn tôi.
_ Uhm em cũng có một câu chuyện kể cho anh nghe :
“Có một cậu bé ngay từ lúc mới hiểu chuyện thì đã hiểu thế nào là mệt mỏi và buồn chán . Có thể anh nghĩ con nít thì làm sao mà biết mệt mỏi nhưng cậu bé này thì lại biết . Sống trong một gia đình ko có tiếng cười mà chỉ toàn là tiếng cãi nhau của ba mẹ . Sáng vừa mở mắt ra thì cậu bé ko thể nào ăn sáng được đơn giản là ba mẹ cãi nhau và ba đã hất đỗ cả thức ăn sáng . Trên mặt cậu bé ko hề có nụ cười mà chỉ là sự cô đơn và tuyệt vọng. Cũng có những bữa tối cậu bé rất vui vẻ vì được ba chở đi vòng vòng và mua kem cho ăn nhưng nếu có mặt ba thì ko thể có mẹ . Chỉ mới 6 tuổi mà cậu bé đã phải làm quen với cảm giác chờ đợi : chờ đợi một gia đình như bao đứa trẻ khác , chờ đợi một gia đình yên ấm, chờ đợi một vòng tay yêu thương và sự quan tâm . Nhưng rồi một buổi chiều mưa rất to , cậu bé đứng chờ …lại phải chờ đợi người đến rước , nhưng chẳng ai đến rước cậu bé cả vì ba mẹ còn đang bận tranh chấp ngoài tòa , tranh chấp cái quyền được nuôi dưỡng cậu bé .Cậu bé được cô giáo chở về nhung có lẽ ba mẹ chẳng ai quan tâm chỉ hỏi cậu một câu “ Về rồi ah “ . Chỉ thế thôi , buồn cười quá phải ko anh ? chẳng ai là quan tâm cậu bé nhưng lại giành quyền nuôi dưỡng …người lớn thì luôn ích kỉ như thế . Người cậu bé ướt ….ướt vì nước mưa và cũng ướt vì chính nước mắt của mình . Bây giờ thì cậu mới biết ko nên hi vọng vì đối với cậu bé chỉ có chờ đợi mà thôi và đã từ lâu rồi cậu bé ko hề có cái thứ xa xỉ được gọi là gia đình ….Và anh biết ko , cậu bé đó chính là em” …-giọng nói của tôi đang nghẹn lại vì những dòng nước mắt đang lăn dài trên má .
_ Anh ko ngờ em lại có một tuổi thơ như thế , thôi quên hết chuyên cũ đi nha em …nó đã qua rồi mà bây giờ em có anh mà …-hắn ôm ghì lấy tôi
_ Anh cũng đi ôm người khác rồi , em chỉ biết phải chờ đợi một người khác thôi chứ anh thì chắc ko cần em nữa rồi …-tôi buông hắn ra ngước lên nhìn hắn giận dỗi.
_ Em nha , ghen cũng vừa thôi chứ bé . Nghe anh nói nè lúc mà Vân hôn anh thì chỉ là bình thường thôi . Vân là con gái ko mắc cỡ thì thôi ko lẽ anh la lên hả nhóc còn lúc mà Vân ôm anh mà em thấy đó cũng là chuyện bất đắc dĩ .Nghe nè em làm gì mà quay mặt chỗ khác da , quay qua đây coi . Lúc đó Vân nói là thích anh nhưng mà anh từ chối anh nói là chỉ muốn làm bạn thôi ,hiểu chưa . Vân thì cứ bắt anh cho cơ hội còn khóc nữa , nên anh mới an ủi vỗ vai Vân thôi . Nhưng mà Vân ôm anh , kêu anh đứng yên đi chỉ 5p thôi . Anh đứng yên , 5p qua thì Vân nói mong rằng tụi mình vẫn là bạn . Có vậy thôi mà em làm gì ghê thế lại còn tưởng tượng lung tung nữa chứ . Anh đâu có điên tự nhiên quay sang yêu Vân ..em ngốc quá ….-hắn véo vào má tôi .
_ Ai kêu anh ôm người ta đắm đuối quá làm cho em nghĩ bậy thôi , tại anh suốt buổi tiệc cứ làm em đi kiếm mà hic ….-tôi dụi đầu vào vai hắn nhõng nhẽo , mà công nhận trí tưởng tượng của tôi cũng phong phú ghê chuyện chỉ có thế mà tôi suy nghĩ lung tung còn xém chút bị xe đụng nữa . Nhưng ko hiểu sao tôi lai cảm thấy bất an với Vân lắm , Vân là một cô gái con nhà giàu , bản tính thì rất là cao ngạo và tự tin nên ko thể dễ dàng bỏ qua những thứ mà Vân muốn vậy sao lần này Vân lại bỏ cuộc mau thế .
_ Thôi mốt ko bỏ em một mình nữa , tại anh tưởng em đi chung với nhỏ Uyên mà hì hì . Bỏ qua cho anh nha , ah một lần nữa anh nhấn mạnh với em : em là người rất quan trọng với anh , em là người nắm giữ trái tim anh . Nên em đừng có nghĩ em ko là gì của anh nữa được ko ? Mà nè nãy anh đẩy em đó , em có sao ko thế có bị trầy ở đâu ko ? ..thôi đưa đây anh coi cho ….- hắn nắm lấy tay tôi vừa nhìn vừa xoa cho tôi , lại còn luôn miệng hỏi tôi có đau ko . Hắn làm cho tôi vui lắm vì tôi biết được ít nhất cũng còn có người trân trọng tôi . Đột nhiên tôi ôm chầm lấy hắn , tôi gục đầu lên vai hắn và bắt đầu thút thít . Tôi khóc vì tôi hạnh phúc quá , tôi hạnh phúc khi bên hắn được hắn quan tâm săn sóc
_ Em hãy quên đi chuyện cũ của gia đình đi nha , anh sẽ ko bao giờ bắt em phải chờ đợi anh đâu . Anh sẽ luôn bên em , che chở cho em suốt cuộc đời này . Anh sẽ là chỗ dựa của em và em sẽ là gia đình thứ 2 của anh . Cả hai chúng ta sẽ ko cô đơn vì anh và em là dành cho nhau mà …quên đi nỗi đau đi em . Anh chỉ cho em khóc lần nãy nữa thôi đó nha ….. Tay em ko có sao rồi , hên quá em mà bị thương chắc tối nay anh khỏi ngủ quá . Tự nhiên khùng lên đẩy em ra , anh xin lỗi hén bé …em sao rồi vẫn còn khóc hả …
Hơi ấm từ người hắn truyền sang tôi làm cho mọi mệt mỏi trong tôi đều tan biến . Hắn nói đúng nên quên đi những bất hạnh của bản thân , bây giờ tôi có hắn rồi , hắn sẽ là một cuộc sống mới của tôi . Tôi phải tin vào hắn chứ , phải tin vào cuộc sống vì mỗi ngày mới biết đâu lại có một niềm vui đang chờ tôi và hắn .
_ Em có khóc nữa đâu em nín rồi nè …hình như khuya rồi đó anh . Anh mệt ko , ah mà anh đói ko tụi mình đi ăn nha …-tôi dựa vào người hắn hỏi
_ Uhm đi ăn thôi nãy giờ anh bị em quay như dế mệt quá rồi ….đuối sức luôn ko còn cục cựa gì nổi nữa hix hix ….-vừa nói hắn vừa cười gian
_ Àh anh dám chọc em hả ,nãy giờ em có làm gì anh đâu mà anh than đuối dám nói bậy hả …….cho anh chết nè ….- tôi cắn hắn một cái
_ Áh em ác quá , anh có nói gì đâu tự em nghĩ bậy mà sao đổ thừa anh . Anh vô tội mà tại cái đầu của em đen tối quá …thôi ko chọc em nữa hic em cắn anh đau quá . Em thù dai quá chắc trả thù anh chứ gì hic , thôi đi ăn nè lẹ lên nhóc ….-gương mặt của hắn giả vờ đau trong thật đáng yêu ….uhm thì đi ăn hén ….đi với anh thì nơi nào em cũng đi mà. Đơn giản vì anh là cuộc sống của em mà , nhờ có anh mà em thấy bản thân có giá trị hơn