Nội dung truyện
Thế là những ngày thường trong tuần thì tui ghé phụ nó như mọi ngày, mặc nhiên không bao giờ tui đá động tới cái người tên Thu gì gì đó trước con Hương, còn nó thì công chuyện bù đầu bù cổ nên cũng không hề nhắc tới. Hôm chiều thứ sáu, sau khi ăn cháo xong như thường lệ con Hương nhắc tui:
– Mai thứ 7 có ông Khánh về đó, nhớ vô sớm phụ vợ chồng tui cho dzui nha… nhắc mới nhớ có gì tui kêu ông Khánh rũ con Thu xuống chơi cho ông gặp gỡ. Coi như cái đầu heo trả công cho tui thế bằng những ngày ông vô đây phụ đó!
Nghe tới tên con Thu tui ậm ừ rồi bốc khói khỏi nhà nó ngay.
Sáng hôm sau là một ngày thật buồn. Nói buồn cũng không đúng, mà là trống trãi thì chính xác hơn. Tự nhiên nhớ cái quán đó, nhớ vợ chồng con cái con Hương làm sao. Mà vô trỏng mắc công dính tới con Thu gì đó thì mệt mỏi lắm. Trưa đó lúc đi tắm kém tôi chạy ngang qua cái quán đó mà trong lòng cảm thấy ngỗn ngang làm sao. Thằng Khánh đang đứng chặt dừa trước quán, thấy tôi chạy tới nó vẫy tay cười, chắc nghĩ tôi sẽ ghé vô, tôi cười gượng đáp lễ rồi giả bộ ra dấu cái gì đó tôi cũng không biết nữa rồi chạy thẳng để cho mấy đứa kia mua nước sâm chứ tôi không ghé vào mặc cho nó chỉ kịp nhìn tôi ú ớ không hiểu chuyện gì. Thằng Trí trong đám thấy lạ hỏi:
– Sao hôm nay anh không ghé đó chơi vậy anh Hưng? Cái anh gì chồng của chị Hương bạn anh nhắn anh ghé chơi kìa. Ảnh hỏi anh quá trời, ảnh còn kêu anh chiều tắm xong ghé quán ảnh nói gì đó. Mấy chai sâm này ảnh không có lấy tiền em.