Anh hàng cháo - Chương 4
Tôi lội sát vào cửa kén, bắt đầu trở lại công việc tìm tìm mấy con cá thồi lồi trốn trong những lỗ hở nhỏ. Lại nữa, tôi thầm khó chịu trước sự dai nhách của thằng Trí. Hình như mới giật được cái quần từ tay bọn kia nó quay lại trả thù tôi thì phải. Lại một bàn tay “giả ma da” kéo chân tôi nữa. Thằng này đúng là dai như đĩa! Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đây mà!
Tôi cố bơi sát trong cửa kén vịn tay vào thành cho có thế, thằng quỷ đó thấy tôi lôi đi cũng ngoan cố giật chân tôi mạnh hơn nữa. Tôi im lặng rút kinh nghiệm không la như lần trước nữa, sau một hồi quan sát trên mặt nước, tôi biết nó sắp hết hơi sẽ phải nổi lên thôi… canh ngay lúc nó buông chân tôi ra chuẩn bị ngoi lên, lúc nó chưa chuẩn bị tinh thần ấy là tôi nhanh như cắt lặn xuống nước “chơi chiêu cũ” nhưng lần này tôi định sẽ chơi ác hơn!
Đúng như tôi dự đoán mờ mờ trong nước thằng đó đã thủ sẳn hai tay níu chặt cái lưng quần phòng bị tôi tuột lần nữa đây mà. Nhưng tôi nhanh tay hơn lúc anh chự ngóp lên sát mặt nước nó phải buông tay một cái để đẩy nước đưa người lên. Cơ hội vàng tới tôi… hé hé hé… tuột ngay cái quần nó thật nhanh. Sau khi thành công, tôi chuồn ngay vô bờ. Nhưng mà nó nhanh tay hơn, kéo quần tôi lại giật mạnh. Chân nó bám vào thành kén chặn ngõ thoát của tôi nữa, quái quỷ thằng này bữa nay mạnh gớm, giằng co một hồi tức nhiên tới lượt tôi hết hơi phải trồi lên.
Tên khốn Trí lần này tạo cho tôi một cảm giác mơ hồ, lạ lẫm đến mức không thể diễn đạt nên lời. Có thể chỉ là cảm giác mà thôi. Khi chuẩn bị lên khỏi mặt nước tôi đã nhanh tay giấu nhẹm cái quần của nó vào sau.. đít quần của mình, cái quần đùi của nó lần này cũng tạo cảm giác… kỳ kỳ. Tôi chỉ kịp thấy mỗi cái “quần nhỏ” che chắn làn da trắng trẽo rất mờ ảo qua làn nước còn dính lại trong người của nó trước lúc tung người ngoi lên đón ông mặt trời. Tôi nhớ mang máng là da thằng này đen mà ta??? Chắc xuống nước nên thấy trắng đây mà. Chưa kịp khoe 10 cái răng chọc nó thì nụ cười trên khóe môi tôi tắt ngúm. Kẻ “thủy chiến” nãy giờ với tôi là người mà tôi ít mong muốn gặp mặt nhất trong lúc này: thằng Khánh chồng con Hương.
Hiện tại tôi đang bị nó ép ở chính giữa cửa và thành kén nhô ra, vừa liếc thấy tôi nó có vẻ hơi quê quê một chút thì phải nhưng vẫn tủm tỉm cười. Tôi lội nhào vô bờ nhưng tay nó đã chặn lại. Định lặn xuống cũng không xong. Nếu xích ra, xích vào một chút thì lại đụng da thịt nó còn phiền phức to hơn trong khi nó chỉ còn 1 miếng xíu vải che thân, la lớn thì tụi kia chưa chắc nghe thấy, mà có nghe thấy thì chưa chắc tụi nó chạy lại, nếu tụi nó có chạy lại xem thì càng khó xử cho tôi. Chưa bao giờ tôi rơi vào tình cảnh “lội thoái lưỡng nan” thế này. Tôi nép người sát vào tường thành để tăng khoảng cách với cơ thể nó và quên mất tiêu chuyện tôi đang giấu cái quần nó sau đít, miệng bắt đầu ú ớ:
– Làm gì vậy? Buông tui ra coi!
Nói thay đổi sắc mặt hơi nghiêm nhìn tôi:
– Có đụng chạm gì đâu mà buông, lãng nhách…
– Vậy xê ra, tự nhiên chặn đường tui là sao?
– Vậy… tụt quần tôi là sao?
Nói xong câu đó thì nó lại phì cười, một lần nữa nó chuyển thái độ. Tôi chợt nhớ tới cái quần bèn móc lên đưa nó.
– Nè! Tại tưởng thằng Trí chứ bộ…
– Lớn rồi còn chơi trò đó sao, vậy thì bao giờ mới có vợ được?
Nó vẫn cầm cái quần trong tay mà không vội mặc vào. Tôi xua tay đẩy nó ra giọng bực dọc:
– Chơi trò gì kệ tui, trả quần rồi thì xê ra cho tui lội vộ.
Để đáp lại nó còn tỏ thái độ khó chịu hơn cả tôi và còn tiến sát người vào tôi hơn, làm tôi co cụm vào trong như con mèo bị dồn vào góc tường:
– Không cho vô nếu chưa trả lời câu hỏi của tui. Tại sao giận vợ chồng tui?
Tôi hơi hoảng sợ vì mắt nó giờ đỏ ngầu, trông nó nghiêm nghị chứ không còn nụ cười tủm tỉm như những khi hỏi tôi trước đây. Điệu này thật khó trả lời, ngay cả chính tôi cũng còn đang đi tìm cho mình lời giải xác đáng nhất cho câu hỏi kia huống chi là nó. Tôi nói thật nhẹ trong bất lực:
– Tui không biết, nhưng tôi không thích…
– Ông không thích gì?
– Không thích… bị làm mai này nọ.
Mừng quá, câu trả lời chân thật kia của tôi đã làm nó mỉm cười trở lại. Tự nhiên nó cốc đầu tôi một cái:
– Hèn chi chưa có vợ, biết chừng nào ông mới “người lớn” được hả?
Rồi nó nhoài người lội vô bờ, bỏ mặc tôi sững sờ ở đó vài chục giây sau mới chịu bơi vô theo. Sau cái cốc đầu hình như mọi giận hờn điều trôi theo dòng nước thì phải. Tôi bơi theo nó vào bờ rồi leo lên thành kén ngồi song song với nó.
– Sao không ở nhà bán và vô đây chi vậy?
– Vô hỏi ông coi sao tự nhiên lặn mất tiêu.
– Làm biếng vô, kỳ, mắc công đụng mặt… ủa mà vô hồi nào sao tui không biết?
– Tui vô lâu rồi, nãy giờ đứng ở trên lầu hai nhìn xuống ông mà ông có thấy đâu! Làm cái gì bậy bạ hay sao núp ở góc khuất đó vậy?
– Cái gì? Làm gì bậy bả? Tui bắt cá thồi lồi…
Nó lại quay qua cốc đầu tui. Hai đứa con gái ngồi trên lầu một thấy tui xoa xoa cái đầu che miệng cười khúc khích.
– Ông già cái đầu rồi mà làm toàn chuyện gì đâu không!
Cái thằng này mới quen đây chưa tới 01 tháng mà nó làm như thân thiết với mình lắm vậy. Cốc đầu mình hoài. Mà đúng là sau trận giận nhau 2 ngày này tôi cũng cảm thấy hình như mình quý mến và thân thiết nó hơn thì phải. Tôi quay qua hỏi nó:
– Vô đây bằng cách nào? Lặn ra ngoài đó kéo giò tui chi vậy? Thấy thằng Trí bị tuột quần không mà còn dám bộ muốn…
– Tự chạy dzô chứ đi bằng cách nào giờ? Tui tới lúc thấy thằng Trí đang bị tụi kia lấy cái quần chứ đâu biết thủ phạm là ông đâu! Tui dựng xe trên cầu rồi leo lên lầu hai thấy có thằng điên nào hát ngêu ngao bài “Nobody”… xuống ghẹo ông chơi. Ai dè… mà con người ta có tâm sự gì mà rống bài đó vậy ta?
– Tâm sự gì đâu chứ… Sao không đứa nào nói cho tui biết ông tới vậy ta?
– Ha ha ha, rõ ràng là có chuyện mà đánh trống lãng kìa, đỏ mặt rồi kìa… thằng Trí với con Giàu thấy nhưng tui ra dấu cho tụi nó im lặng để cho ông bất ngờ…
– Vậy mà nói tới lâu rồi, mới đây chứ đâu. Tự nhiên sao hôm nay ông hứng vô đây vậy? Bỏ con Hương ở nhà một mình…
– Thì làm từ sáng tới giờ mệt rồi, giờ vô tắm cho mát, có sao không? Thế sao ông cũng có “chứng đám” gì mà không vô nhà tui nữa?
– Đã nói là không biết mà…
– Thì tui cũng như ông thôi. Hì hì. Mà sao hôm nay ông hỏi nhiều thế? Có giỏi thì bắt được tui đi tui trả lời tiếp cho mà nghe…
Nói xong nó nhảy xuống nước mất hút. Tôi đứng dậy quan sát hướng lặn của nó và nhất định phải trấn nước thằng này một trận cho chừa cái thói luôn làm tôi cảm thấy nó thật đáng ghét. Khi nổi lên nó đã ở một khúc khá xa. Xem ra tên này bơi lội cũng khá đây! Hắn la lớn lên:
– Êh, Hưng! Có giỏi thì đụng được tui nè!
– Đụng ông hả? Đụng ông thì được gì?
– Ông muốn gì cũng được!
– Á… ông nói đó nha! Mà tui chả thèm đụng ông hả, tui sẽ lột quần ông một lần nữa cho mà coi.
– Vừa thuê đố vừa thách mướn vừa cho tiền ông đó!
Nói rồi tôi lặn sâu xuống lòng sông theo hướng nó…
Thằng Khánh nhất quyết bắt tôi hôm nay sau khi tắm xong phải ghé quán cháo cho bằng được trong khi bây giờ tôi lại bắt đầu cảm thấy mắc cở với con Hương. Vừa đậu xe trước nhà thấy nó tôi giả bộ lấy bàn tay che mắt lại ra vẻ thẹn thùng lắm lắm. Cảnh tượng đó không thể không làm nó khỏi phì cười một cái rồi mới nghiêm trở lại ngoe nguẩy đi ra nhà sau. Thằng Khánh đang ngồi chung bàn với lúc nhóc xóm tôi nói chuyện xôm tụ về chuyến tắm kén lúc nãy. Tôi đi theo con Hương nhe răng ra cười cầu hòa.
– Ủa, nghe nói ai đó giận dỗi chuyện gì mà? Sao không giỏi giận nữa đi!
– Tui có giận ai đâu lớp trưởng? Tại… mắc công chuyện nhà chứ bộ!
– Xạo, ông mắc công chuyện mà còn đi tắm kén được sao! Mấy bữa nay ông không vô chơi ông Khánh ở nhà như gà đứt dây thun. Hai vợ chồng tui xém cãi nhau cũng vì ông đó ông nội quỷ ạh.
Tôi ngạc nhiên hỏi:
– Mắc mớ gì liên quan tới tôi chứ?
– Sao không? Ổng cứ gặng hỏi tui coi có làm gì cho ông giận không mà tự nhiên ông biến mất tiêu. Mới hôm qua nè, có đi ngang mà không ghé phải không? Ổng gặp ông xong tự nhiên vô nhà đổ quạo nói nhất định tui làm ông phiền lòng thế coi tức không chứ? Biểu sao mà không cải cho được, gặp lúc khách khứa tùm lum biểu coi có điên không chứ. Thiệt tình, bữa nay ông còn lây bệnh tắm kén cho thằng chả nữa, thiệt là tui… “bó chăn, bó chiếu” với hai ông luôn.
Tôi nghe kể và cách dùng từ mới của nó mà bụm miệng cười và trong lòng thấy hớn hở làm sao. Hóa ra trong lòng của vợ chồng nó tôi cũng có một ví trí nào đó chứ bộ. Hí hí Rồi nó sẳn giọng quay qua tui làm một hơi như ra lệnh:
– Mai ổng đi làm mất tiêu rồi đó, nhà chỉ có một mình tui đó nha cha, ông mà không vô phụ để tui ra ngoải thỉnh là tui đốt nhà ông đó. Nhớ chưa.
– Hì hì… tuân lệnh xếp… í lộn… vâng thưa lệnh bà.
Vậy là mọi chuyện đã kết thúc và quay trở lại vị trí ban đầu của nó như chưa từng có biến cố gì xãy ra.
Sau khi giảng hòa với con bạn thì tôi bò ra nhà trước, hôm nay trông thằng Khánh khẩn trương và vui mừng đến lạ kỳ, lúc nào trên môi nó cũng có một nụ cười để ban phát cho thiên hạ. Tới nổi con Hương còn phải lên tiếng: “- Làm gì mà bữa nay ông cười hoài vậy? Chạm dây thần kinh hả?” Nó cười trả lời: “- Chút biết!”. Thì ra anh chàng và đám nhóc đang lui cui sửa soạn một mâm nhậu. Bằng những bước chân nhanh nhẹn và dứt khóat- tay cầm chai rượu có úp một cái ly trắng nhỏ trên miệng chai… tay còn lại cầm một dĩa lòng heo được xắt rồi có rắc một ít hành chần (trụng) ở trên bề mặt, chàng ta kéo ghế ngồi xuống kế bên tui một cái rột rồi mở màn nghe cái rẹt :
– Hôm nay mừng ngày đầu tiên Khánh tham gia tắm kén với anh em, coi như ly này là để ra mắt xin được gia nhập vào hội… tắm kén.
Nói xong nó làm cái ọt nghe mà hết hồn. Trong đám tắm kén ngoài tôi ra chỉ có 2 thằng 19 tuổi, 1 thằng vừa 18, còn lại toàn là lũ nhóc lớp 7 tới 12 đủ loại thậm chí có cả 3 đứa con gái mới lên lớp 10 là ghệ của một trong các thằng nhóc trong đám, đi theo coi tắm nữa vậy mà thằng Khánh lại… thiệt tình. Khổ nổi đám con nít đó lại nhiệt tình hưởng ứng đầy máu lửa nữa mới ghê chứ, tất nhiên là trừ tôi ra rồi. Định cản cả đám lại nhưng nhìn cái mặt kênh kênh, khêu khích và mời gọi của thằng Khánh tôi không hiểu sao mình bị thằng Trí xếp cho một chỗ ngồi hồi nào chả hay. Lại là thằng quỷ Trí.
Tôi rất ghét nhậu nhẹt mặt khác là vì tôi không có uống được rượu mà thay vào đó tôi chỉ có thể uống ít bia được mà thôi, mà bây giờ tôi biết làm sao mà từ chối, nếu tôi nói tôi chỉ biết uống bia mà không biết uống rượu thì khó tránh khỏi việc kết luận một chữ “sốc” còn nữa, nếu mà nói không biết uống hòan tòan thì có nước không bị kết luận là “bóng lại cái” thì thua thứ gì tôi cũng thua. Theo như cái lý sự cùn của mấy ông uống rượu thì “nam vô tửu như kỳ vô phong”, có điều là “phong” nhiều quá thì “cờ” nào mà phất lên nổi, lạng quạng nó “thượng phong” có nước đi ăn mày quá . Cố gắng che giấu cái sự “bất ổn trong tâm hồn” của thằng tôi, tôi ngán ngẩm nhìn nó kề cái ly vào miệng và rót ọt cái thứ nước trong suốt kia vào họng để chờ đến lượt mình. Vấn đề ở chỗ là sau khi uống xong một cái trót thì nó dường như muốn nhảy dựng lên một cái, nó trợn tròn mắt mà la :
– Không được rồi Hưng ơi!
Hé ! hé ! hé ! Tôi cố giấu một tràng cười khóai trá ở trong lòng, mày chết nhen con, làm giọng bảnh hả mậy, uống không nổi mà bày đặt, chắc là rượu nặng quá đây mà. Tôi cố gượng nín cười và làm mặt tỉnh hỏi nó :
– Ủa ! Sao vậy Khánh?
– Ông ơi ! Tui rót nhầm nước lọc không phải rượu!
Hư! hư ! hư ! ha ! ha ! ha ! Tôi thiếu điều muốn nổ cái bụng ra vì cười, vậy mà cũng bày đặt làm ra vẻ trịnh trọng rồi giờ đây lại lâm vào cảnh “dở khóc dở cười như thế này”. Nhưng không, sau “giây phút lỡ lầm” đó, thằng Khánh rót liền một chai khác và mở chiến dịch “đưa em vào hạ”. Ly này qua ly khác, cuối cùng, chai rượu cũng vơi đi hai phần ba, phải nói là “anh hùng nào cũng không bước nổi qua ải mỹ nhân”, nếu thằng Khánh mà không có bề ngòai bắt mắt như vậy có lẽ tôi đã không uống một cách nhiệt tình như vậy. Đám đệ tử mà tôi đi tắm chung sau khi “giao lưu văn hóa” mấy ly thì cũng lẳng lặng chuồn êm, bỏ lại tôi “một mình trên chiến trận”. Vậy mà lúc nãy tụi nó làm xôn tụ cho dữ! Làm tôi tưởng gặp phải bợm. Lưỡi tôi bắt đầu líu lại, nói chuyện thêm hăng, hươ tay hươ chân và luyên thuyên đủ thứ chuyện mậy gió. Con Hương thì không nói gì cứ tủm tỉm cười chạy ra vô rót nước đá, châm thêm mồi, thêm rau, lấy thuốc lá và bật lửa ra xếp lên bàn. Lớp trưởng lúc nào cũng vậy, chu đáo và nhiệt tình.
Thấm thoắt đã hai tháng trời tôi đặt chân vô căn nhà nhỏ bé của nó và nghiễm nhiên trở thành một phần tử không thể thiếu ở đấy. Sự gần gũi thân mật của Khánh cùng với phong cách tự nhiên vốn có trên “bốn vùng chiến thuật” của tôi thành thử ra mối quan hệ giữa tôi và vợ chồng con Hương ngày càng gắn bó tốt đẹp. Cứ mỗi cuối tuần thằng Khánh về là tôi và nó lại kéo nhau đi tắm kén bỏ mình con Hương ở nhà nhưng nó vẫn luôn nhe răng ra cười động viên, khuyến khích chồng nó dụ dỗ, làm vui lòng tôi, miễn sao lúc chồng nó đi vắng tôi phải túc trực bưng cháu phụ nó, khi thì phụ nó sửa cái chuồng gà, khi thì vá mấy chỗ thủng trên nền nhà của cái quán cháo lòng, có lúc rảnh rang không có chuyện gì để làm thì ngồi uống trà vặt tán láo, bình bàn đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Có lẽ thằng Khánh nể nang tôi vì quý mến bạn vợ, coi như nể mặt vợ, tôi thì quý mến lớp trưởng nên mối quan hệ ngày càng thâm tình. Dần dà không có sự kiện nào xảy ra ở nhà con lớp trưởng mà tôi không hay tin và không tham gia.