Anh hai ôm một cái - Chương 9
Chương thứ chín: Anh không nói anh cũng thích em
“Tống Tiểu Bắc, anh có từng nói với em là đừng cứ luôn trút giận hay không?” Tống Tả Thịnh cúi đầu, lạnh lùng nói với Tống Tiểu Bắc.
Tống Tiểu Bắc ngồi trên giường, mặt lem luốc, sững sờ nhìn anh mình, mới rồi làm sao vậy? Mơ ư?
Tống Tả Thịnh không nói gì nữa, xoay người đi, bỏ lại Tống Tiểu Bắc một mình ngẩn ngơ. Tống Tiểu Bắc còn chưa thoát khỏi nụ hôn kia, qua chốc lát mới hồi phục tinh thần. Cái này, cái này, anh cậu hôn cậu!
Tống Tiểu Bắc lau nước mắt nhảy khỏi giường, chân trần chạy hướng phòng anh hai. Anh cậu nằm trên giường nhắm mắt lại. Tống Tiểu Bắc nhào lên người anh hai, đôi tay ôm đầu anh.
“Anh…” Thanh âm nghẹt mũi.
Xem đi, làm nũng.
Tống Tả Thịnh không mở mắt, đẩy Tống Tiểu Bắc.
“Đừng phiền anh nữa.” Giọng Tống Tả Thịnh không có chút cảm tình.
Bà nội nó anh bình tĩnh nhiều năm như vậy, không ngờ sẽ giống hôm nay làm ra sai lầm thế này. Tống Tiểu Bắc là em trai của anh, làm sao Tống Tiểu Bắc thích anh được chứ? Tại sao anh sẽ hôn cậu?
Nhưng Tống Tiểu Bắc có quậy quá đáng thế nào thì anh vẫn là anh trai của cậu, đau lòng là chuyện thường. Tống Tả Thịnh nghĩ vậy, nhưng anh cũng biết điều này không bình thường chút nào.
Anh hơi nhức đầu, nhắm mắt không nghĩ gì nữa, bây giờ anh chỉ muốn ngủ một giấc ngon lành. Từ thằng nhóc này chơi trò bỏ nhà đi đến nay anh không ngủ ngon chút nào. May mắn Lưu Thành mỗi ngày báo cáo tin tức của nhóc. Nhưng Tống Tả Thịnh không biết nên làm gì với nhóc nữa.
“Anh…anh nói chuyện đi! Mới rồi anh hôn em!”
Tống Tiểu Bắc đôi tay ôm mặt Tống Tả Thịnh, dưới ánh đèn đánh giá kỹ bộ dạng anh mình. Thật là đẹp trai quá! Gợi cảm chết được! Tống Tiểu Bắc cúi đầu cắn anh mình một miếng, lòng ngọt như đường. Tống Tiểu Bắc trợn to mắt nhìn Tống Tả Thịnh nhắm mắt không có phản ứng gì, mắt cậu đột nhiên lóng lánh giọt lệ, từng giọt rơi trên mặt anh. Tống Tiểu Bắc vùi đầu vào hõm vai anh hai, khi lên tiếng thì giọng khàn đầy nghẹn ngào.
“Anh…có phải là anh không cẩn thận mới hôn em không? Anh…”
Bởi vì sợ hãi nên mới khóc, vì rất yêu nên mới bất chợt kích động rồi sợ hãi. Tống Tiểu Bắc không sợ không được đáp lại, cậu cũng không biết mình đang sợ cái gì nữa. Cậu cảm thấy rất rối loạn, sợ đến đau khắp người.
Tống Tả Thịnh mở to mắt nhìn Tống Tiểu Bắc nằm trên người mình, rồi vươn tay kéo cậu xuống. Tống Tiểu Bắc vùi đầu, cậu không muốn để anh hai thấy mặt mình. Tống Tả Thịnh tắt đèn, sau đó trong bóng tối nâng đầu Tống Tiểu Bắc lên. Ánh trăng chiếu vào từ khung cửa sổ cho anh thấy rõ mặt Tống Tiểu Bắc. Tống Tiểu Bắc vươn tay ôm anh mình, cả người quấn chặt anh.
Tống Tả Thịnh qua một hồi lâu mới ôm Tống Tiểu Bắc, anh cảm giác được cậu run rẩy.
Tống Tả Thịnh mặt không biểu tình, thở dài nói.
“Tống Tiểu Bắc, em còn chưa lớn.”
Tống Tiểu Bắc không nói gì, chỉ là cánh tay ôm anh hai thả lỏng. Cậu chậm rãi dời sang bên cạnh, cách ra khoảng cách.
Tống Tả Thịnh nhướng mày, kéo Tống Tiểu Bắc sát lại, giọng lạnh như băng.
“Tống Tiểu Bắc, em luôn như vậy, hở chút là giận dỗi. Bởi vì em không nghe lời anh, bà nội nó có biết anh vì em làm bao nhiêu việc? Vậy mà em không biết tốt xấu, bây giờ em còn muốn thế nào nữa?”
Tống Tiểu Bắc nghe anh hai mắng lập tức sống lại, máu nóng sôi trào. Tống Tiểu Bắc còn có một khuyết điểm, đó là không thể mắng, cậu mà bị mắng là chắc chắn không để yên.
Cho nên Tống Tiểu Bắc giận, ngửa đầu hung dữ trừng anh hai, giống con thú hoang dã nhỏ phản kích.
“Em giận dỗi thế nào!? Quậy thế nào chứ? Không biết tốt xấu thế nào!? Anh có đối xử tốt với em? Là anh không thích em! Là anh ghét em!”
“Tống Tiểu Bắc!” Giọng Tống Tả Thịnh càng lạnh.
“Anh không hề nói anh cũng thích em!”
Tống Tả Thịnh lật người đè Tống Tiểu Bắc dưới thân, lạnh lùng nhìn cậu.
“Tống Tiểu Bắc, đây là em tự tìm.”
Anh bỗng cúi đầu hôn khóe môi Tống Tiểu Bắc, tay cởi áo ngủ của cậu, nhưng dưới tình huống không có bất cứ bước dạo đầu đã nâng đôi chân cậu lên, đút vật cứng vào.
Kiểu tấn công thô bạo này khiến Tống Tiểu Bắc không có bất cứ kinh nghiệm làm yêu ngừng la hét. Mặt sau như xé rách cậu ra.
Tống Tiểu Bắc khóc, túm tóc anh hai hét to.
“Anh dừng lại cho em! Ngừng lại! Em không muốn làm!”
Tống Tả Thịnh đè Tống Tiểu Bắc.
“Em muốn chẳng phải là thế này ư? Bây giờ lại nói không muốn? Tống Tiểu Bắc, có thấy không? Đây chính là việc con nít mới làm!”
Tống Tiểu Bắc ngừng vùng vẫy, trừng anh hai, cao giọng nói.
“Em không có! Em thật sự thích anh! không phải con nít thích! Không phải em trai thích anh hai! Em thích anh thật sự!”
“Vậy không cho kêu ngừng không cho khóc.” Giọng Tống Tả Thịnh rất trầm, hơi khàn, rút đi bộ dạng bình tĩnh thường ngày. Hô hấp anh hơi dồn dập, ánh mắt sắc bén nhìn Tống Tiểu Bắc.
Tống Tiểu Bắc cắn môi không nói, nhắm mắt lại thở ra hơi dài, vùi đầu vào ngực anh mình, đôi tay ôm lấy anh hai, nói.
“Em không khóc.”
Tống Tả Thịnh đỡ đầu Tống Tiểu Bắc kéo cậu lên chút. Anh nhìn Tống Tiểu Bắc, rồi cúi đầu cắn cổ cậu. Tống Tiểu Bắc bật cười, mặt dụi vào tóc anh hai, rồi cọ mặt anh. Tống Tả Thịnh bỗng nhiên ngừng hôn môi, khi Tống Tiểu Bắc còn đang cười thì anh mạnh nhấn hông.
“A!” Tống Tiểu Bắc biến sắc mặt, giữ chặt tay anh hai. “Đau muốn chết!”
Tống Tả Thịnh thấy thằng nhãi này biểu tình thống khổ thì bỗng rất sung sướng. Tống Tiểu Bắc yếu ớt nhà anh rốt cuộc biết đau rồi, sao có thể dừng lại đây?
Tống Tả Thịnh hôn khóe mắt cậu, thân dưới nhúc nhích.
Tống Tiểu Bắc bị lăn qua lăn lại một đêm, buổi chiều tỉnh thì không thấy anh hai trong phòng. Tống Tiểu Bắc giở chăn lên thấy giường còn có vết máu và tinh dịch, trong không khí có mùi là lạ. Tống Tiểu Bắc định đứng lên liền cảm giác đằng sau rất đau.
Cậu ngồi xuống, lớn tiếng la.
“Anh! Anh!”
Cổ họng kêu một đêm giọng khàn khàn, mắt Tống Tiểu Bắc vẫn sưng đỏ. Cậu ngồi trên giường gân cổ hét chói tai.
Không một lát Tống Tả Thịnh đi lên, bước tới bế Tống Tiểu Bắc đặt cậu xuống sofa sạch bên cạnh, rồi vứt vải trải giường xuống đất.
“Đã bôi thuốc rồi, đau ráng nhịn.”
Tống Tiểu Bắc chu môi nói.
“Là lỗi của anh! Là anh làm! Anh ăn rồi không chịu trách nhiệm phải không? Bây giờ em không thể đi đến trường!”
Tống Tả Thịnh quay đầu mặt âm trầm trừng Tống Tiểu Bắc.
Tống Tiểu Bắc trừng lại, người trần trụi co ro trên sofa. Cậu nâng tay lên, nhíu mày.
“Tay em cũng mỏi, khắp người đều đau, em phải tắm rửa!”
Tống Tả Thịnh mặt không biểu tình đi tới ngồi xổm xuống, lật Tống Tiểu Bắc lại kiểm tra vết thương đằng sau. Tuy Tống Tiểu Bắc cùng anh hai từ nhỏ sống bên nhau, bình thường không mảnh vải lượn lờ trước mặt anh, nhưng lần này mặt hơi ửng đỏ.
Cậu giả bộ khó chịu lầm bầm.
“Nhìn cái gì! Mau để em đi tắm, bẩn chết!”
Tống Tả Thịnh mặt trầm xuống, coi đi, thằng nhóc này đánh chết cái nết không chừa. Mấy hôm trước còn khóc quậy hôm nay đã vênh mặt rồi.
Tống Tiểu Bắc bị anh hai vác lên tắm rửa cho, chuyện trước kia rất hưởng thụ mà hôm nay thấy khó chịu, cậu vung tay đẩy anh hai ra.
“Em không tắm không tắm nữa! Đau chết mất! Em không tắm!”
Tống Tiểu Bắc thật sự tức giận, toàn thân đau nhức, đặc biệt là mặt sau, cái loại đau đó khiến cậu chịu không nổi. Tâm tình bực mình nên cậu cáu gắt lên.
Tống Tả Thịnh vác cậu lên, lau khô nước rồi quăng lên giường.
“Tự em xoay sở đi, anh đi làm.”
“Không được!” Tống Tiểu Bắc lập tức kêu lên, hung dữ trừng anh mình.
Tống Tả Thịnh không thèm để ý cậu, soi gương thắt cà vạt, không liếc Tống Tiểu Bắc một cái.
Tống Tiểu Bắc không chịu yên, mặc kệ đau đớn đứng lên. Bởi vì tức giận mà người run bần bật, ‘bé Bắc’ cũng lắc lư theo.
Tống Tiểu Bắc hung tợn nói.
“Em không cho phép anh đi làm!”
Tống Tả Thịnh làm như không nghe thấy, mặt không biểu tình đi mở cửa.
Sau lưng anh vang giọng nghẹn ngào của Tống Tiểu Bắc.
“Anh hai…”