Summary
Tôi bấu tay vào đùi mình. Nhìn sang, tôi thấy Kha cũng run lên, có lẽ vì giận.
“Thôi quen quá rồi, tôi nói thẳng vấn đề luôn nhé!” – lão ta nói.
“Ông cứ nói. Nếu có thể, tôi sẽ trình lên tổng công ty.”
“Thôi trình làm gì, mệt! Rách việc. Tôi sẽ kí hợp đồng với công ty anh, nhưng anh cho tôi xin một trợ lí. Tôi quá bận rộn và cần người tiếp tay.”
Lão đảo mắt nhìn tôi rồi dừng lại ở ngực áo. Tôi ngó xuống ngực áo mình thì có một chiếc cúc áo bị hở ra, gần chỗ túi và hắn nhìn xéo góc sẽ thấy một phần cơ thể tôi. Tôi đưa tay cài lại rồi kéo ghế ngồi xích ra ngoài bàn.
“Sao ông không tìm đến các trung tâm giới thiệu việc làm?” – Kha hỏi.
“Uhm, lũ đó không làm được gì ra trò cả. Tôi cần một người có kinh nghiệm, và ..giúp ích được cho tôi.”
Lão cười làm rung lên cái môi như một cái tàu ngựa, thâm đen, khủng khiếp.
“Vậy công ty tôi có thể giúp được gì cho ông?”
“Cậu học đến giám đốc mà ngu quá vậy?” – Lão hất hàm hỏi Kha. Kha đặt khăn ăn lên bàn, có ý đứng dậy. Tôi kéo tay Kha ngồi xuống.