Anh em rể - Chương 22
Chap. 22: Anh thích tréo ngoe? giờ thì anh mãn nguyện rồi!
******
Tôi giật mình vì một số máy lạ gọi vào. Nó dài, gần hai mưới số!
Tôi bắt máy thì nghe một giọng tiếng Anh quen thuộc: khó nghe và đặc sệt.
“Ken quên em luôn rồi!”
Jack gọi tôi sau hai năm không tin tức. Chúng tôi chỉ qua lại bằng thư từ, nhữg bức thư ngắn dần rồi ngắn dần, đến khi địa chỉ chỉ còn trong kí ức.
“Có phải là Jack không?”
“Ken còn nhớ em sao?”
Tôi cười. “Em đang ở Thái à?”
“Vâng. Nhưng tuần sau em sang Việt Nam chơi. Ken có muốn gặp em không?”
“Người yêu sang Việt Nam sao anh không thăm được chứ? Chính xác là khi nào em đến Việt Nam để anh ra sân bay đón nào!”
Tôi quên mất Kha vẫn đang đứng cạnh tôi. Mà tại sao tôi phải nhớ đến sự có mặt của Kha nhỉ?
“Khi nào đến em sẽ gọi Ken. Vẫn số này nhé!”
“ừ, hai năm nay anh đâu có thay số đâu!”
“Hì. Cảm ơn trời là Ken còn nhớ em!”
“Anh không có quên Jack đâu, Jack về với chồng rồi quên anh thì có!” – tôi cười.
“Hi hi. Em thèm liếm môi Ken quá!”
Lại liếm môi! Tôi rất sợ mỗi khi Jack đưa lưỡi chạm vào môi tôi. Nhưng thật ra nó cũng….khá thú vị!
“Ok. Khi nào Jack đến anh sẽ nằm em cho Jack liếm! Muốn bao lâu tùy thích!”
“Ken hứa đó nha. Thôi em cúp máy. Hết tiền trong thẻ rồi.”
“Vậy đó. Nói chuyện với tôi mà Jack tính toán đó!”
“Hihi. Thôi ngoan đi. Bye bye anh yêu. Hẹn anh ở Việt Nam nhé.”
“Ok, bye em yêu.”
Jack cúp máy và hôn tôi một tiếng rõ dài trong điện thoại.
“Là cậu Jack hả Nguyên?”
Kha bất ngờ hỏi tôi. “Ừ, là Jack. Tuần sau Jack sang Việt Nam.” – tôi trả lời.
“Chú vẫn nhớ Jack à? Gặp nhau chỉ một lần mà chú vẫn nhớ sao?”
“Sao tôi quên được chứ! Jack là người yêu của người tôi yêu mà!”
Giọng Kha nhỏ, dường như tắt hẳn, như ánh nắng cuối ngày, nhàn nhạt, không mất đi cũng không tận rõ, không phủ nhận cũng không dám nghi ngờ nó có còn hay mất.
********
“Sao…sao em lại hỏi vậy?” – Kha run rẩy nhìn tôi.
“Tôi chỉ muốn biết. Vì tôi nghi ngờ Kha. Kha cưới Thảo là để trả thù tôi.”
Tôi nghiến răng nói. Mỗi khi nghĩ đến việc Kha cưới Thảo là để trả thù tôi, dù chỉ là do phán đoán một chiều đầy ích kỉ của tôi nhưng tôi vẫn rất giận.
“Thật ra…”
“Vậy là đúng rồi!”
Tôi cười điên dại. “Tôi không ngờ anh bỉ ổi đến vậy! Anh làm khổ tôi, rồi bây giờ lôi cả em tôi vào cuộc. Anh thích tréo nghéo lắm đúng không? Giờ thì anh mãn nguyện rồi chứ. Tôi và anh bây giờ là anh em rể. Người tôi từng gọi là anh thì bây giờ phải gọi tôi bằng anh. Anh hạnh phúc với em tôi, để tôi đau khổ nhưng tôi không thể ghen tuông vớ vẩn được, vì người con gái đó là em gái tôi mà!”
“Nguyên à, anh xin lỗi em. Anh..anh đã thiếu suy nghĩ….”
Tôi đấm vào mũi Kha làm anh chảy máu.
Tôi đưa tay cho Kha nắm rồi kéo Kha ngồi dậy. Cú đấm làm Kha choáng váng.
“Mọi chuyện đã kết thúc. Tôi và anh đã không còn gì dính liếu với nhau. Anh hãy lo lắng và yêu thương em gái tôi, được chứ? Bây giờ đến phiên tôi quỳ xuống cầu xin anh đây.”
Tôi nói rồi quỳ xuống.
“Tôi mong anh hãy yêu em gái tôi. Dù tình yêu đó có là giả tạo và gượng ép. Tôi biết em gái tôi rất yêu anh. Anh hãy chăm sóc nó, chỉ cần anh chăm sóc nó bằng một phần tư những gì anh đã làm cho tôi, Thảo sẽ hạnh phúc lắm rồi.”
“Nguyên à, em đứng lên đi!”
“Anh hứa với tôi nhé. Và thêm một chuyện nữa.”
“Nguyên đứng lên rồi nói….”
“Tôi không muốn Thảo biết chuyện giữa tôi và anh. Chuyện chúng ta chỉ có hai ta biết. Sống hết kiếp này giữ chặt, chết xuống tuyền đài quên đi.”
“Được! Anh hứa, Nguyên đứng lên đi!”
Kha đỡ tôi đứng dậy rồi ngồi vào ghế. Tôi lấy tay lau nước mắt khi nghe giọng Jack.
“Ken à em để quên áo khoác….”
Jack chạy vào phòng. Trông thấy Kha, cậu ta khựng lại.
“Em xin lỗi vì không biết Ken có khách.”
Nói rồi Jack chắp tay chào Kha theo kiểu Thái. Kha cũng chắp tay chào lại làm tôi bật cười.
“Giới thiệu với Kha….”
“Khe!” – Jack hỏi lại – “Anh…anh là “Khe” à?!”
“Này em, Kha!”
Tôi khõ đầu Jack khi cậu ngồi xuống cạnh tôi. Vẻ mặt đầy bất ngờ.
“Anh không nói là đến đây bắt Ken về nước chứ? Hai người làm hòa rồi hả?”
Jack nhìn tôi hốt hoảng.
“Jack thích anh về nước lắm hả?”- tôi hỏi Jack.
“Cậu là bạn của Nguyên à?”
“Anh gọi tôi là Ken. Jack không biết ai là Nguyên đâu!”
“Ken?” – Kha hỏi lại tôi.
“Heniken! Anh biết chứ?”
“Ok. Cậu là bạn của Ken à?”
Jack nhìn tôi cười cười. “Người tình hay bạn nhỉ?”
Kha trố mắt nhìn Jack liếm môi tôi. Tôi muốn Kha trông thấy như vậy. Tôi muốn Kha biết là tôi đã quên anh, để anh có nhiệm vụ quên tôi và lo lắng cho em gái tôi thôi. Quá khứ đã rời xa hôm nay, từ rất lâu rồi.
Sau khi gặp tôi hôm đó, và cả Jack, đến chiều Kha về lại Việt Nam. Tôi gửi Kha một lá thư cho mẹ, và vài món quà lưu niệm cho Thảo. Kha dùng bữa trưa với tôi và Jack. Tôi im lặng để Jack nói chuyện với Kha. Kha cứ nhìn tôi và Jack khi Jack cười và nép mình vào người tôi. Khi bữa trưa kết thúc, Kha hỏi tôi có thể tiễn anh ra sân bay không, tôi lạnh lùng bảo không. Khi taxi dừng lại, Jack chắp tay chào Kha rồi chúc anh may mắn.
“Chúc Khe thượng lộ bình anh nhé!” – vẫn là “Khe!”
“Cảm ơn Jack. Anh về Nguyên nhé.”
“Ừ!”
Kha buồn buồn rồi bước vào xe. Jack đứng vẫy tay chào Kha mãi đến khi xe khuất vào ngã rẽ.
“Yêu để sống và sống để yêu.”