Angel... - Chương 9
Chương chín
Aura là một nơi vô cùng nhạt nhẽo thuy không khí ở đây vô cùng trong lành và cuộc sống ở đây cũng rất bình yên.
Chàng trai trên đồng cỏ ấy, tên anh ta là Blaine.
Cứ khoảng hai, ba ngày tôi lại đến chỗ Blaine một lần. Anh ta thú vị lắm. Anh ta tự giới thiệu với tôi mình là một thi sĩ. Thi sĩ cơ đấy. Có lẽ vì vậy mà anh ta rất thú vị chăng?
———-
_ Nó có đau không? – Blaine nhìn những vết sẹo trên người tôi, hỏi.
Tôi phá lên cười và nói với anh ta rằng làm sao mà tôi có thể thấy đau được.Đó chỉ là những vết sẹo thôi. Thật là một câu hỏi ngớ ngẩn. Nhưng Blaine không ý thức được như thế. Anh ta có vẻ giận tôi và điều đó làm tôi càng buồn cười tợn.
Cuối cùng thì anh ta cũng bực thật và đá tôi ra khỏi cửa. Tuy vậy tôi vẫn không thể ngăn mình cười khùng khục suốt quãng đường về.
Thế rồi đột nhiên tôi đứng sững lại trước cửa phòng. Tôi đứng lại vì câu hỏi của Blaine. Tôi thấy nó không còn ngớ ngẩn nữa. Không đau, chỉ vì cảm giác đã không còn nữa, không cảm thấy gì cả. Nếu được đau lại một lần nữa, tôi sẽ sung sướng biết bao.
———-
Tôi ngồi dựa lưng vào cánh cửa gỗ mát lạnh, nhìn thẳng ra khu vườn ngoài cửa sổ. Ở trong vườn có một chiếc xích đu, nó cứ đung đưa, đung đưa theo gió thổi. Tôi chẳng biết mình nên làm gì bây giờ nữa, và tôi cú nhìn chiếc xích đu, nhìn miếng gỗ nhỏ sơn trắng, nhìn chiếc dây xích hơi bị rỉ mà người bảo hộ tìm được trong nhà kho cũ, nhìn nó sáng lóa trong nắng trưa, nhìn thấy đôi mắt của gió đang cười, nhìn gió đùa nghịch với cái xích đu kêu kin kít.
———-
Hôm nay tôi đã ngồi thử lên chiếc xích đu đó. Ngố thật. Nhưng đó chính xác là những gì tôi đã làm, ngồi lên nó và nhè nhẹ đu đưa.
Không may làm sao đúng vào lúc Blaine đi ngang qua. Anh ta cười sặc sụa và bảo tôi rất giống một thiếu nữ vùng thảo nguyên.
_ Cút đi, Blaine! – Tôi đu người về phía anh ta và hét lên.
_ Được thôi. Tạm biệt nhé, Kyan! – Anh ta hét lại.
Nói rồi Blaine đút hai tay vào túi quần, đi sâu vào trong làng, miệng huýt sáo một giai điệu vui vẻ. Tôi không thích giai điệu ấy. Đó cũng là bài mà ngày trước Kai vẫn ngân nga trong phòng bếp.
Ngồi trong vườn thêm một lúc nữa thì tôi nghe tiếng người bảo hộ gọi:
_ Kyan, con có thể vào đây một lát không?
Tôi tụt xuống và chạy vào trong nhà. Đứng chờ tôi trong phòng khách là người bảo hộ. Bên cạnh ông ta là một người phụ nữ tầm trung niên.
_ Từ bây giờ người này là quản gia cho nhà chúng ta.
_ Chào cậu. Tôi tên là Mari – người phụ nữ cúi đầu lịch sự
_ Tôi tên Kyan – Tôi đáp lời.
Bà ta trở lại với công việc trong bếp còn tôi bỏ về phòng.
Blaine bảo với tôi rằng anh ta có việc phải lên thành phố khoảng hai, ba ngày. Vì thế trong thời gian đó không ó ai chơi với tôi cả. Sao anh ta không nói sớm hơn?
———-
1h 25′ đêm.
Blaine đang nằm bên cạnh tôi. Hơi thở của anh ta phà vào tóc tôi buồn buồn. Tôi không ngủ được vì chiếc đồng hồ đặt ở đầu giường. Tôi thấy nó phát sáng trong căn phòng tối om. Tôi có thể nhìn rõ chiếc kim giây mảnh dẻ và từng vạch chỉ phút trên đó. Tôi không hiểu tại sao mình thấy nó phát sáng, có thể đó chỉ là một ảo ảnh.
Tôi gỡ tay Blaine ra và ngồi dậy. Cố gắng nhìn xuyên qua màn đêm trong căn phòng. Đêm yên tĩnh đến lạnh người. Tôi có thể nghe thấy tiếng giọt sương rơi xuống từ những lá cỏ ngoài kia. Không có ánh trăng, đêm trở nên lạnh lẽo. Tôi thoáng rùng mình.
Sáng sớm hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng hát của Blaine. Không biết tôi đã thiếp đi khi nào nữa.
_ Blaine? – Tôi cất tiếng gọi
_ Hửm?- Anh ta thò đầu ra từ trong bếp – ra ăn sáng nào.
Bánh mì nướng cho bữa sáng hôm nay.
Blaine muốn tôi đi tiễn anh ta nhưng tôi không đi. Vì vậy mà sau bữa sáng, tôi đi thẳng về nhà. Ở trong phòng mình, tôi có thể nghe thấy tiếng còi tàu từ nhà ga vọng lại. Tiếng còi dài và âm vang như được khuếch đại trong tai tôi, lạc đi, tạo thành tiếng ù ù khó chịu. Tàu đã đi lâu rồi, tôi vẫn nghe thấy dư âm của nó theo làn gió nhẹ thoảng đến tai. Ngay đây, ngay lúc này, tôi cảm thấy trong mình trống rỗng. Không phải vì Blaine. Chỉ là cảm giác.