Angel... - Chương 8
Chương tám
Xình xịch! Xình xịch!
Xe lửa đưa tôi về Aura. Đó là một vùng thôn quê thanh bình với những đồng cỏ xanh rì uốn mình theo gió, sông hồ rải rác khắp nơi. Tôi đã về đó một lần hồi năm tuổi. Không thể nói là tôi thích nơi đó nhưng nó thật sự là một nơi lý tuởng để thư giãn, tĩnh tâm.
Tàu đỗ xịch trước ga. Tôi và người bảo hộ sửa soạn hành lý chuẩn bị xuống tàu. Bước chân xuống sân ga, tôi nghe tiếng loa mang theo hương gió đồng nội.
“Chào mừng quý khách đến với Aura!”
Tôi mong là mình sẽ có một quãng thời gian yên ổn tại đây, không nghĩ ngợi, không phiền não.
Ngôi nhà mà tôi sẽ ở là một ngôi nhà nhỏ, đồ đạc trong nhà giản dị và đơn sơ. Mùi sơn và mùi gỗ mới ngan ngát khắp mọi ngóc ngách. Phòng của tôi nằm cuối một hành lang dài thượt. Từ đây có thể thấy chỗ mà theo lời người bảo hộ, sẽ là một khu vườn tuyệt đẹp. Xem ra còn lâu nó mới trở thành một khu vườn vì ngoài đó chỉ toàn cây dại, những thân cây khô xơ xác và rác rưởi.
Mệt mỏi sau chuyến đi dài, đặt chân xuống giường là tôi lập tức ngủ say. Và tôi đã bỏ mất bữa trưa khi mà tỉnh giấc thì trời đã về chiều. Nắng ngập phòng cùng với âm thanh tĩnh lặng của không gian nhuốm màu cam vàng ngọt ngào. Tôi không thể tìm ra từ ngữ nào để miêu tả bức tranh trước mắt. Nó khiến tôi muốn ra ngoài.
Nói với người bảo hộ mọt tiếng rồi tôi rời nhà. Tôi thả bộ chầm chậm men theo con đường lát đá cũ. Nơi đây quả rất đẹp. Cách xa thành phố nhốn nháo mất trật tự, cả khí hậu cũng dễ chịu hơn. Mây không nặng và trời không có tuyết.
Gió thỏi tóc tôi bay tung, rối bù. Gió mát và có mùi cỏ mới cắt, hăng hăng, nhưng không gắt. Tôi nghĩ có một đồng cỏ, hay ít nhất là một khu vườn lớn đâu đó gần đây. Tôi hít lấy hít để mùi cỏ thơm tho, vẫn đi theo con đường đá cũ kĩ.
Chẳng mất nhiều thời gian, tôi đã thấy một đồng cỏ xanh mượt mà trải rộng ngút tầm mắt. Bỏ lại con đường nhỏ đằng sau, tôi chạy về phía những ngọn cỏ cao vút. Chúng rất cao, gần đến hông tôi, nhưng không hề cứng mà mềm mại tựa cỏ non. Tôi ngắt một nhánh đưa lên mũi ngửi. Ngọt lành như sữa. Tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm, dường như chỉ cần dang rộng cánh tay là có thể bay lên không trung.
Tôi thở phào như trút được gánh nặng vô hình nào đó đang đè lên mình.
Quay đầu về bên trái, một mặt trời tròn trịa nhìn ngon lành như một quả cam chín, quay về bên phải, gió thổi lung lay những thân cỏ cao, quấn theo hương cỏ thơm đưa vào mũi, tứ bề bao bọc là cỏ xanh, lác đác một vài bông hoa dại. Tất cả đều trông rất ngon mắt, ngay cả khuôn mặt tối sầm vì ngược sáng của người thanh niên đang cúi nhìn tôi đây.
Tôi với đầu anh ta xuống, liếm nhẹ lên môi anh ta. cười. Cảm giác lạ và rất tuyệt. Anh ta cũng cười và cúi đầu hôn tôi. Tôi hơi rùng mình khi cảm thấy bàn tay mát lạnh của anh ta chạm vào da. Đột nhiên anh ta dừng lại, nhìn tôi chằm chằm rồi đột ngột bỏ chạy. Tôi ngồi dậy nhìn theo bóng người chạy về phía tây. Một cái bóng đen đủi nhỏ bé như thể bị nuốt chửng trong vầng hào quang chói lọi của mặt trời.
Anh ta thật kì lạ.
Trời bắt đầu tối dần. Tôi quay lại con đường nhỏ dẫn về nhà.
Trên đường tôi gặp một cô gái rất dễ thương, giống như Lily vậy. Tôi giúp cô xách một vài thứ đồ. Chúng tôi đi chung một đoạn khá dài. Cô bảo tên mình là Cathy. Cathy nói rằng cô đang trên đường về nhà mẹ, cô và chồng mới cưới sống cách làng không xa. Tôi chúc cô luôn hạnh phúc. Cathy cười tươi và nói cảm ơn.
Chúng tôi chia tay nhau tại ngã ba gần nhà Cathy.
Về đến nhà tôi đã thấy cỏ dại sau vườn đã được dọn dẹp sạch sẽ. Ông ta đã dành cả một ngày để dọn dẹp ư?
_ Chào Kyan – Tiếng người bảo hộ vọng ra từ trong bếp.
_ Vâng, con đã về.
Tôi ăn tối thật nhanh rồi chuồn về phòng. Tôi ngồi bên chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ viết thư cho Lily. Chỉ là tôi muốn thông báo với cô rằng mình và cha cô đã đến nơi bình an, kể cho cô nghe về người tên Cathy, cô ấy giống Lily như thế nào, dễ thương ra sao.
Mấy tiếng sau, tôi đã ngồi trên giường, bên cạnh chiếc đèn ngủ, trong tay là cây bút máy và quyển sổ nhỏ – cuốn nhật kí của tôi. Đèn ngủ tỏa ánh sáng mờ mà dịu nhẹ, và tôi thích nó tuy mắt tôi có thể trở nên không được tốt.
Lộp bộp! Lộp bộp!
Mưa?
Tôi rời mắt khỏi trang nhật kí, ngước nhìn tấm kính trong suốt. Vài hạt mưa đập vào mặt kính rồi trượt dần xuống. Chẳng bao lâu, mưa đã làm đêm trắng màu nước. Tiếng mưa dồn dập nghe sao êm ái.