Angel... - Chương 7
Chương bảy
Tôi cảm thấy đau đớn và mất mát mà không rõ lý do. Hay tôi đang làm lơ cái lý do đó?
Tôi phải nằm trong bệnh viện năm ngày. Ngoài ngày đầu tiên và hôm tôi ra viện, còn lại các ngày khác Kai không hề ló mặt đến phòng bệnh của tôi. Có thể anh ta cũng biết rằng đã đến giới hạn cuối cùng. Nếu cố thêm nữa, chúng tôi chỉ khoét sâu nỗi đau của nhau mà thôi. Bởi vì chúng tôi là hai kẻ ngu ngốc.
_ Em có muốn đi đâu chơi không?
Kai hỏi tôi lúc hai người chúng tôi vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện. Tôi không nói gì. Dù có đồng ý hay không thì Kai cũng vẫn sẽ đưa tôi đi thôi. Biết vậy, nên tôi im lặng.
Anh ta dẫn tôi đi dạo vòng quanh thành phố. Chẳng có gì đặc biệt, chỉ mua thêm vài bộ quần áo và mấy quyển sách cho tôi, đi ăn trưa, nói chuyện vẩn vơ. Với tôi hôm nay là một ngày nhàm chán, nhưng không hề vô vị.
Trước cửa căn hộ của Kai, tôi chợt nhận ra ánh mắt anh ta nhìn tôi đầy nuối tiếc. Cơn đau không biết từ đâu ập đến bóp nghẹt con tim, tôi khó thở.
Tôi không biết mình đã làm cách nào di chuyển mà bây giờ đang đứng trong căn bếp nhỏ thân thuộc. Kai dịu dàng bế tôi ngồi lên bàn, hướng về phía cửa kính. Chúng tôi, một ngồi, một đứng, đối mặt với nhau, nhìn nhau lặng lẽ. Bất cứ lời nói nào thoát ra từ môi chúng tôi đều là vô nghĩa.
Ánh mắt Kai nhìn tôi như muốn hỏi: “Đây là sự thật đúng không?”
Tôi đáp: “Đúng vậy, Kai”
Anh ta nhắm mắt, ôm chặt lấy tôi. Tôi cúi nhìn mái đầu đen óng ánh sắc đỏ buổi chiều tà, lại ngước mắt nhìn qua khung cửa sổ. Bàn tay ai bôi lên nền trời một màu đỏ máu, loang lổ, như hoàng hôn hôm ấy. Tôi gục đầu vào vai Kai, mặc cho những giọt nước mắt tuôn rơi lặng lẽ.
Cuối cùng, tôi đành giữ lại nụ hôn kia cho mãi mãi về sau, bởi một lẽ thật đơn giản và cũng thật ngu ngốc, không còn nụ hôn ngọt ngào nào dành cho tôi nữa.
_ Tạm biệt – Tôi chào Kai trước khi ra khỏi căn hộ đó.
Anh ta mỉm cười, vẫy tay tiễn tôi.
Bụng tôi không khỏi quặn đau khi nhìn cánh cửa từ từ khép lại. Tôi lại mắc sai lầm chăng? Có lẽ. Tôi cũng không biết nữa.
Đường phố mùa thu hiu hắt gió. Gió cuốn lá vàng vào cơn lốc nhỏ, nhẹ trượt trên mặt đường. Lất phất vài hạt mưa…..Tôi tìm đường trở về ngôi nhà ấy, nơi có nụ cười rạng rỡ của Lily.
Dù sao tôi không phải là người yếu đuối. Chỉ đến sáng ngày mai thôi, tôi sẽ trở lại bình thường, như mọi khi…
————-
“Cuộc sống đè lên chúng ta tựa như một cái khóa to và nặng. Khóa chặt tất cả mọi xúc cảm, tất cả mọi hi vọng,…tất cả.
Chìa khóa đã mất từ lâu.
Không có lựa chọn, không một sự giải thoát. Ngày tự do là ngày chúng ta chết đi.
Và
Ký ức là vết sẹo không thể xóa mờ.
Nhưng tôi vẫn vùng vẫy để sống, và những ký ức của mình, tôi vẫn cố gắng ghi nhớ, dù cho những vết sẹo hằn sâu thêm và khiến tôi quằn mình đau đớn.
Đau lắm.
Đôi mắt tôi, đôi môi tôi, đôi vai tôi, cả cơ thể tôi đã bật máu bởi sức nặng từ chiếc khóa của mình.”
————–
Tôi không thể nhớ nổi từ bao giờ mình bắt đầu viết nhật kí. Có thể là từ một năm trước, khi Kai trờ thành một vết sẹo trong trí nhớ của tôi.
Kể từ khi viết thứ này, tôi luôn mường tượng đến cảnh một ngày nào đó mình có thể thư thái ngồi xem lại những trang cuộc đời. Thực lòng tôi mong ước ngày đó sẽ đến, ước rằng tôi sẽ là người cầm trên tay cuốn nhật kí này, vừa đọc vừa tự cười với chính mình.
Mùa xuân đã không bỏ rơi nơi đây. Trong thành phố này, tuy tuyết vẫn rơi không lúc nào ngừng nghỉ, nhưng tiết trời đã khá hơn rất nhiều. Mặt trời đã trở lại sau một mùa đông dài ảm đạm. Tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn xuống con đường phía dưới, chợt thấy một mái tóc đen lạc lõng giữa tuyết trắng muốt. Kai? Tôi vẫn nhớ anh ta, như một người đã đi qua cuộc đời tôi đầy ấn tượng, để lại cho tôi một vết sẹo đẹp đẽ….
———-
Hai giờ đêm, không ngủ được, tôi lại dò dẫm lên tầng thượng. Đứng trên đó, tôi lướt qua một lượt quang cảnh thành phố, khu phố đêm và ô cửa sáng đèn. Tuyết vẫn đổ. Tôi mơ màng. Ngày mai, tôi sẽ rời khỏi chốn này, mãi mãi.