Angel... - Chương 10
Chương mười
Kết
Ngày 21/4, tôi trở lại thành phố vì một cuộc điện thoại, vì một chuyện tôi không ngờ đến.
9 giờ 5 phút sáng, ngay khi đặt chân đến sân ga thành phố, tôi đáp chuyến xe điện đến thẳng nghĩa trang, cái nghĩa trang mà vào một ngày đẹp trời một năm trước, tôi cùng Lily đi thăm mộ mẹ cô. Nhưng lần này không phải ngôi mộ đó, là một ngôi mộ mới đắp.
Cái tên Kai được khắc rõ trên tấm bia hút chặt lấy ánh mắt tôi. Anh ta chết ngày 11/3. Người phụ nữ trong điện thoại nói rằng anh ta chết vì một tai nạn. Vô nghĩa. Tôi đã cười, bảo cô ta rằng đó không thể là sự thật, Kai không thể chết như vậy. Nhưng cô ta đã nói thật và bây giờ tôi đang đứng trước mộ anh ta.
_ Kai này, tôi khó khăn lắm mới kiếm được những bông hoa này đó.
Tôi đặt xuống trước mộ năm bông hồng đen. Cánh hoa mượt mà, đen bóng như tròng mắt Kai vậy.
_ Nó rất đẹp đúng không Kai?
Tuyết từ từ phủ lên những cánh hoa, che lấp đi sắc màu tăm tối của chúng. Tôi rút ra quyển nhật kí của mình trong túi áo khoác, lật đến ngày 15/3, một ngày trước khi tôi lên đường đến Aura.
“Tôi thấy Kai đi trên phố. Mái tóc đen của anh ta cô độc quá. Tôi chỉ muốn chạy xuống và hỏi anh ta đang đi đâu…”
_ Kai, tôi đã nhìn nhầm đúng không? Không thể nào có chuyện tôi nhìn thấy anh 4 ngày sau khi anh chết cả.
Tôi đút lại cuốn sổ vào trong túi.
_ Tôi phải về đây.
Một người phụ nữ đứng ở cổng nghĩa địa đưa cho tôi một lá thư. Là của Kai gửi cho tôi. Tôi nhận lấy nó rồi đút vào túi áo khoác, cùng chỗ với quyển nhật kí nhỏ.
————-
Chuyến tàu về Aura thưa thớt hành khách. Cả toa tôi ngồi chỉ có hai người. Âm thanh chuyển động nặng nề của con tàu vang dội khắp các toa, đó cũng là âm thanh của sự cô độc.
Lá thư nằm đấy, trong túi áo tôi như một sự tồn tại thừa thãi đến khó chịu, khiến tôi không thể không bận tâm đến. Tôi rút nó ra, ngắm nghía. Nét chữ trên dòng người nhận gãy nát, cả trong thư cũng vậy. Tựa như anh ta đã phải đấu tranh dữ dội lắm mới viết được cho tôi bức thư ngắn ngủi này.
Tôi lướt qua những con chữ một cách hờ hững rồi gập nó lại và nhét vào phong bì.
Tiếng còi tàu dài dằng dặc như cũng kéo cả thời gian trên con tàu này dài ra, dài ra mãi. Tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng…
————-
_ Này cô gì ơi! Này, dậy đi thôi! – Tiếng người soát vé vang vang bên tai tôi.
Tôi chậm chạp ra khỏi giấc ngủ, cơ thể rã rời.
_ Tàu sắp rời ga rồi.
_ Vâng, vâng.
Tôi đưa vé cho ông ta và xuống tàu, không quên ngoảnh lại nói với ông ta rằng tôi không phải con gái. Có lẽ mái tóc dài khiến tôi hay bị nhìn nhầm. Đến phải cắt đi thôi.
Blaine đón tôi ở cửa ra. Tôi vui vẻ khoác tay anh ta và chúng tôi cùng sóng bước về nhà.
_ Hóa ra đó đúng là sự thật hả Kyan? – Blaine đọt nhiên lên tiếng.
_ Đúng. Điều đó làm anh phải suy nghĩ ư?
_ Anh muốn nghĩ đó không phải là em.
_ Đừng nghĩ nữa.
Im lặng.
_ Thực ra anh đã biết từ hai tuần trước. Anh đã nhìn thấy bức thư gửi cho em trong số những di vật của nó.
_ Anh đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Im lặng.
Tôi biết có cái gì đó đã đổ vỡ.
Hai tuần sau ngày hôm ấy, tôi không bao giờ gặp lại Blaine nữa. Anh ta không thể thôi suy nghĩ về người em trai của anh ta, về tôi, và về chính mình.
Đó là lỗi của tôi, cả cuộc chia tay với Blaine, cả cái chết của Kai, tất cả là lỗi của tôi.
—————
“Mình biết thật ích kỉ, nhưng Lily à, mình nhớ cậu lắm…”
—————
Nắng tháng năm rất đẹp. Không khô mà cũng không quá chói chang, rất dịu dàng. Nắng xiên vào căn phòng trống có cửa sổ trông ra mảnh vườn con con có chiếc xích đu vẫn đang đung đưa theo gió thổi. Căn phòng mới bụi bặm làm sao. Nắng chiếu lên cuốn sổ nhỏ đặt trên bàn. Cuốn sổ đã bạc màu.
Có một cô gái trẻ đứng đó, bên chiếc bàn gỗ kê sát cửa sổ. Cô nhìn đăm đăm vào cuốn sổ.
_ Kyan, cậu thật ích kỉ. Nếu nhớ tớ, sao không đợi để gặp tớ? Kyan…cậu đang ở đâu?
END.