Summary
Tiếng xe máy rồ ga phóng qua con đường phía dưới phòng tôi khiến tôi tỉnh giấc vào lúc hai giờ sáng. Quấn chặt tấm chăn mỏng vào người, tôi đến bên cửa sổ, thò đầu nhìn xuống con đường lớn. Dưới ấy có vài gã say rượu đang khoác vai nhau hát lảm nhảm. Hầu như ngày nào cũng có mấy cảnh tương tự như thế này diễn ra dưới cửa sổ phòng tôi. Con người quả là một tạo vật đơn điệu và nhám chán.
Chiếc chăn mỏng quấn quanh người tôi hơi ẩm. Tôi đoán đó là do nước từ người tôi thấm vào khi tôi từ bồn tắm ra ngoài và ngã luôn lên giường. Tôi nghĩ mình sẽ phơi nó ngay bây giờ.
Ổ khóa trên sân thượng bị hỏng vì vậy hơi khó mở. Nhưng rồi nó cũng phải ngoan ngoãn mở tung sau cú đá của tôi.
Trên đây là lãnh địa của ánh trăng. Thứ ánh sáng lạnh lẽo nhợt nhạt ấy đổ lên người tôi một màu xám xịt. Đâu đó dưới kia vẫn còn có vài cửa sổ sáng đèn, cách một quãng không xa là khu phố đêm nhộn nhịp đông đúc. Chung quanh tôi không có một tiếng động nào khác ngoại trừ tiếng gió rít sắc lạnh như đang giận dữ điều gì.
Tôi đứng giữa sân thượng, để gió thổi tấm chăn dính chặt vào người tôi, để gió làm khô cả tôi và nó.