Summary
1.
Nó ngồi đấy, co ro trong làn gió cuối thu. Gió năm nay dìu dịu lạnh. Nó cảm nhận hơi se của khí trời qua manh áo mỏng. Lá thu khẽ đáp nhẹ lên vai nó, dịu như cánh bướm.
– “Em đến sớm quá đấy! Sao lại không khoác áo vào?”
Nó mỉm cười, tay vuốt lấy mái tóc lũ rũ. Nó gằn từng tiếng:
– ” Phải phạt người đến trễ thôi.”
– ” Hừ, lại phạt! Anh mang tới nè: 2 cây kem chocolate.” Khôi cười. “Và đây, áo anh đây!”
– ” Trải xuống dưới chân ta!” Nó ra vẻ trang trọng, chỉ tay xuống đất.
– ” Đồ quỷ! Khoác vào nhanh cho đỡ lạnh.” Khôi vòng tay khoác áo vào vai nó.
Nó nắm tay Khôi, giữ chặt bên vai. Nó rúc vào lòng Khôi như con chim sợ rét. Tà áo Khôi bay phất phơ trong nắng.
– ” Vai anh rộng quá! Và rất ấm!”
– ” Để dành cho em đấy! Thế này đủ bảo vệ cho em không?” Khôi láo liên mắt nhìn quanh, rồi hôn nhẹ lên tóc nó.
Nó vâng thật khẽ, rồi đưa cây kem cho Khôi. Khôi lắc đầu:
– ” Em thật lạ! Trời thế này mà lại ăn kem! Em không thấy lạnh à!”
– ” Không! Anh đủ sưởi ấm cho em mà. Nè! Ăn đi!” Nó đúc kem vào miệng Khôi.
Hơi kem lạnh toả ra nơi đầu lưỡi nó. Khôi kéo sát nó vào người, siết chặt vòng tay qua vai nó. Vài chiếc lá khô queo quắt khẽ chao trong làn thu phong.